Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau Khi Tan Học Ra Sân Thể Dục Gặp Nhau! (1)

Phiên bản Dịch · 974 chữ

Hai ngày kế tiếp Lí Đông không đến trường học, hai lần đưa hàng hóa đi Bình Xuyên hắn đều đi theo, rất thuận lợi.

Việc làm ăn vừa mới bắt đầu, anh không dám để râu xồm cho tiền vào thẻ, một lần tiền hàng đều có năm sáu mươi nghìn, ở thời đại này cũng không phải là số lượng nhỏ.

Bên buôn sỉ tôm hùm hắn cũng tìm được nhà thứ ba, hàng hóa hôm nay chính là nhà thứ ba cung cấp.

Hiện tại hắn có gần 150 nghìn tệ trong tay, trong đó tầm sáu mươi nghìn là tiền hàng chưa giao, hơn tám mươi nghìn còn lại đều là hắn kiếm được.

Ba ngày kiếm được tám mươi nghìn, đối vói người bình thường mà nói gần như là nằm mơ, nhưng Lí Đông nhẹ nhàng chạy mấy chuyến xe đã kiếm lời nhiều như vậy.

Đây là ưu thế của người trọng sinh, như ăn gian vậy.

Nếu vài năm nữa, internet phát triển nhanh chóng, điện thoại càng ngày càng phổ biến, muốn kiếm tiền thế này khó như lên trời, không lỗ đã coi như may.

Buổi tối, Lí Đông nằm trên giường, hơi sầu lo. Sáng hôm nay, trong lúc vô ý, người bán sỉ đã nói một câu làm hắn hơi lo lắng.

Người bán sỉ nói gần đây người thu mua tôm hùm ở Đông Bình nhiều lên không ít, không ít lái buôn ở nông thôn ồn ào kêu tăng giá. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Lúc này mới ba ngày mà thôi, ba mươi nghìn cân hàng nói thật cũng không nhiều, tính ra cũng chỉ có mười lăm tấn.

Huyện Đông Bình có hơn chục thị trấn, chia đến mỗi trấn nhiều lắm được một tấn hàng, lại còn là lượng cho ba ngày, kiểu gì cũng sẽ không tạo thành loại tình huống này, trừ mấy nhà mình chọn thu mua cùng một chỗ.

Lí Đông suy nghĩ hắn có nên đổi người bán sỉ khác để tiếp tục nhập hàng, lại sợ phạm vi hoạt động của người ta trùng với mấy nhà trước, vậy phiền toái lại càng nhiều.

Chuyện này có chút đau đầu, nhưng tạm thời ảnh hưởng không lớn, Lí Đông cầu nguyện chỉ cần vượt qua hai tháng này là được.

Chủ yếu vẫn là lo lắng mấy điều dị thường đó khiến cho các lái buôn cá khác chú ý. Bọn họ vào sớm một ngày thì hắn lại mất một ngày kiếm tiền.

Lí Đông không thèm nghĩ nữa, thầm nhủ sáng ngày mai đi cùng Lão Uông hỏi thăm xem sao, thuận tiện cũng mang tiền hàng lần đầu tiên đi trả.

Lúc Lí Đông vào chợ lớn ở Đông Bình trời còn chưa sáng.

Lão Uông đã ở cửa chợ chờ, ánh mắt nhìn Lí Đông có chút không giống bình thường.

Lí Đông nổi da gà, cười nói: “Chú Uông, chú nhìn tôi như vậy làm gì?”

Lão Uông nhìn từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Đông tử, có phải tên nhóc nhà cậu còn phương pháp gì khác hay không?”

“Phương pháp gì?”

Lí Đông nhíu mày, có chút không bình tĩnh.

“Gần đây người thu tôm hùm hình như nhiều hơn, Bao Lão Tam ở phía trước, An Thuận Từ Đầu To, hai tên này gần đây cũng đi thu mua hàng hóa, đặc biệt là tên Từ Đầu To kia, vậy mà còn đoạt tuyến dưới của chúng ta.” Lão Uông nói thầm, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.

Lí Đông thầm mắng một tiếng, biết ngay chút hàng hóa như vậy sao có thể khiến người khác chú ý, hóa ra là ngày hôm qua tên kia và Lão Uông đoạt mối làm ăn.

Mắng thì mắng, nhưng Lí Đông cũng không dám nói lung tung, những người này tinh ranh vô cùng, nói một chút cũng có thể bại lộ.

Ngay cả hai nhà giao dịch khác Lí Đông cũng không lựa chọn ở chợ lớn Đông Bình, mà là ở địa phương khác, bằng không bọn người kia đã sớm biết là hắn đang thu mua hàng hóa.

“Chú Uông, tôi thấy dạo này trời nóng, người ăn tôm hùm nhiều hơn trước. Mấy tiệm cơm, quán ăn khuya tôi giao hàng gần đây buôn bán khá ổn, tôm hùm lần trước cũng bán hết. Ngày khác chú lấy nhiều thêm một ít. Tôi thấy trong khoảng thời gian này người tìm mua tôm hùm chắc chắn không ít.”

“Vậy cũng được...”

Lão Uông gật đầu như suy tư gì, nghĩ gần đây tôm hùm đúng là hơi nhiều.

Kỳ thật cũng không phải nhiều, mà là Lão Uông theo bản năng cho rằng Lí Đông cũng bán ở Đông Bình, tính toán như thế tất nhiên là nhiều hơn trước kia không ít.

Chưa để Lão Uông tiếp tục suy nghĩ sâu xa, Lí Đông móc ra hai xấp tiền, lại lấy hai ngàn đưa cho Lão Uông.

Ánh mắt Lão Uông sáng ngời, không hề suy nghĩ cái khác, không cần biết hắn có phương pháp gì, miễn sao mình có tiền là được.

Lúc nhận tiền, Lão Uông có chút xúc động nói: “Không nghĩ tới tên nhóc như cậu thật sự bán hết được, hôm nay lại tới nhập hàng, nhìn dáng vẻ cũng kiếm được kha khá nhỉ.”

“Ha ha, may mắn thôi, nếu không có chú Uông chiếu cố nào có kiếm được. Hơn nữa tiền tôi kiếm chỉ là chút tiền mọn, kiếm chút tiền tiêu vặt, chú Uông mới kiếm được nhiều.” Lí Đông mặt dối trá, thầm nghĩ tên Lão Uông này quá tinh ranh, tốt nhất là nhà khác.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.