Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Phú Soái Tấn Công (2)

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Lí Đông không sợ hắn, khinh thường nói: “Nghe nói lúc trước cậu theo đuổi Viên Tuyết đúng không? Sao thế, nhanh như vậy đã đổi người?”

Trong mắt Phùng Kính Tùng lóe lên vẻ giận dữ, nhìn Tần Vũ Hàm đang xem kịch vui "hừ" một tiếng không nói gì.

“Được rồi, không có việc gì đừng chặn đường, ăn no rửng mỡ, Vũ Hàm, chúng ta đi thôi.” Lí Đông cũng không thèm để ý đến hắn, duỗi tay định kéo người.

Mắt Tần Vũ Hàm nhìn chằm chằm tay hắn, Lí Đông cười gượng một tiếng, ngượng ngùng mà lui cánh tay vừa vươn ra về.

Cũng may Tần Vũ Hàm còn nể tình, nói với Phùng Kính Tùng: “Bạn học Phùng, tôi phải về nhà. Chuyện như hôm nay sau này đừng làm, hiện tại tôi chỉ một lòng muốn thi đại học, không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.”

Sắc mặt Phùng Kính Tùng có chút khó nhìn, cuối cùng hắn vẫn gật đầu tránh đường.

Mắt thấy Lí Đông dẫn theo Tần vũ hàm sắp rời đi, Phùng Kính Tùng phía sau bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Vũ Hàm, tôi sẽ không từ bỏ! Tôi đã hỏi bạn cùng ban của cậu, cậu nói cậu muốn thi đại học Bắc Kinh, tôi sẽ ở Kinh Đại chờ cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết ai phù hợp với cậu!”

Lí Đông dừng bước, xoay người trả lời: “Con cóc ngáp, cũng lớn giọng nhỉ! Cậu nói vào đại học Bắc Kinh là vào được hả, cậu cho rằng Kinh Đại là nhà cậu mở chắc!”

Hiển nhiên Lí Đông biết trước mới nói lời này, hắn nhớ rõ lần này thi chỉ có hai người đỗ đại học Bắc Kinh.

Mà trong hai người kia tất nhiên sẽ không có Phùng Kính Tùng. Tên này tuy rằng thành tích không tồi, nhưng cuối cùng hình như chỉ đỗ Tô Đại.

Tô Đại đối với người bình thường mà nói cũng là trường học có danh tiếng, nhưng so với Kinh Đại đương nhiên là không cùng một cấp bậc.

Phùng Kính Tùng càng tức giận, lạnh lùng nói: “Lí Đông, cậu có tư cách gì nói với tôi câu này! Ít nhất Phùng Kính Tùng tôi lần này cũng thi được 620 điểm, còn cậu thì sao?”

“Ấu trĩ!”

Lí Đông cười khinh thường, đúng là trẻ con, còn điểm với chả số, dù gì cũng là cao phú soái, đáng ra phải lấy tiền ném hắn mới đúng chứ.

Không thèm để ý đến Phùng Kính Tùng bạo nộ phía sau, Lí Đông cười ha hả hộ tống Tần Vũ Hàm về nhà, đương nhiên, nếu không có cái đuôi đi theo bên người thì càng tốt.

Ngụy Nguyên lại không cảm thấy mình là trùng theo đuôi, dọc đường luôn tìm cách nói chuyện với Tần Vũ Hàm.

Còn lộ ra rằng mình cũng thi trường gần Kinh Đại, để Tần Vũ Hàm sau khi thi đậu Kinh Đại có thể liên hệ mình nhiều một chút.

Lí Đông thầm nghĩ tên này tốt nhất nên học trường ở gần Kinh Đại, đến lúc đó Tần Vũ Hàm đỗ đại học Sư phạm Bắc Kinh, khoảng cách cũng không gần, đi xe cũng mất nửa giờ.

Hắn cũng không coi Ngụy nguyên là đối thủ cạnh tranh, tên Phùng Kính Tùng có chút uy hiếp thì phải chèn ép, còn Ngụy Nguyên thì không cần.

Tin chắc là chỉ cần mắt Tần Vũ Hàm không mù, hẳn là sẽ không coi trọng tên Ngụy Nguyên này.

Cũng không biết nếu Ngụy nguyên biết suy nghĩ của Lí Đông có thể bóp chết hắn không.

Chờ đi đến cửa khu nhà Tần Vũ Hàm, Lí Đông vận dụng vũ lực, cuối cùng cũng đuổi được Ngụy nguyên dính như kẹo mạch nha.

Đứng ở cửa một lúc, Lí Đông không vội vã rời đi, tìm cách mà lôi kéo làm quen.

“Vũ Hàm, cậu giỏi tiếng Anh đúng không, gần đây tôi gặp mấy đề khó, chừng nào cậu có rảnh thì chỉ tôi.”

Tần Vũ Hàm liếc nhìn Lí Đông một cách kỳ quái, nhìn đến nỗi Lí Đông nổi da gà mới buồn bã nói: “Trước kia tiếng Anh của cậu rất tốt mà, lúc thi giữa kỳ điểm tiếng Anh của cậu vẫn tối đa.”

Lí Đông cười gượng một tiếng, có chút lúng túng nói: “Lúc đó khác, thi giữa kỳ thì đơn giản rồi, còn thi đại học quá khó khăn.”

Tần Vũ Hàm không nói lại, ba năm cấp 3 thành tích của Lí Đông giảm xuống rất nhiều, cô biết rõ.

“Viên Tuyết lớp cậu cũng giỏi tiếng Anh, cô ấy còn ngồi trên cậu, cậu cũng có thể hỏi cô ấy.”

Lí Đông không để tâm những lời này. Hắn chưa từng nói với Tần Vũ Hàm rằng Viên Tuyết ngồi ở trước hắn, đương nhiên, không chừng buổi tối hôm đó Vương Kiệt, Trần Duyệt đã nói, cũng có thể là tên nhóc Ngụy Nguyên.

Lí Đông không để ý mấy cái đó, vội vàng nói: “Như vậy sao được, Viên Tuyết học tốt Khoa học Tự nhiên, tiếng Anh không giỏi bằng cậu. Muốn hỏi đương nhiên phải hỏi người giỏi nhất, hơn nữa quan hệ của chúng ta là gì, đó chính là bạn tốt, không lẽ một chút việc nhỏ này cậu cũng không giúp tôi?”

Tần Vũ Hàm cười, gật đầu nói: “Vậy được, trước hết cậu viết vấn đề cậu muốn hỏi ra đi, chủ nhật này tới hoa viên khu này chờ tôi.”

Thấy Tần Vũ Hàm đồng ý, Lí Đông vô cùng vui vẻ, được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn chà xát tay nói: “Hoa viên người đến người đi nhiều không tiện lắm, nếu không đến nhà tôi đi, bố mẹ tôi ban ngày đều không có ở nhà.”

“Tưởng bở!”

Tần Vũ Hàm hừ một tiếng, ngẩng đầu kéo mái tóc đuôi ngựa rời đi, căn bản là khinh thường trả lời.

“Ha ha, đến lúc đó cậu sẽ biết Đông ca của cậu có tưởng bở hay không!”

Lí Đông nói thầm một tiếng, vừa ngân nga mấy khúc hát nhỏ vừa đi bộ về nhà.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.