Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau Khi Tan Học Ra Sân Thể Dục Gặp Nhau! (2)

Phiên bản Dịch · 1367 chữ

Hiện tại hắn cũng không thiếu tiền hàng, đổi một nhà rất dễ dàng, đỡ bị Lão Uông nhìn ra sơ hở gì.

Nói mấy câu qua có lệ với Lão Uông rồi nhận lấy chứng từ, Lí Đông cho hàng hóa lên xe, không dám nói thêm cái gì.

Hắn quen cửa quen nẻo lại đi Bình Xuyên lần nữa, ông chủ râu xồm càng thêm nhiệt tình.

Trong khoảng thời gian này, việc ăn tôm hùm ở Bình Xuyên có dấu hiệu tăng lên, chuyện buôn bán cũng tốt hơn nhiều, hàng hóa của Lí Đông gần như mỗi ngày ông ta đều bán hết.

Hơn nữa, giá cả tôm hùm cũng có xu thế tăng lên, hiện giờ Lí Đông là lái buôn cung cấp tôm hùm lớn nhất ở chợ bán thức ăn Nam Môn, giá cả còn phải chăng, râu xồm tất nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình.

Nói chuyện phiếm với râu xồm một lúc, Lí Đông mới nói: “Ông chủ Trần, gần đây tôi có việc vội, lần sau đưa hàng hóa tôi sẽ không tới. Cân gì đó bên kia của tôi cũng có thống kê, chỉ cần kém không quá nhiều thì không thành vấn đề. Tôi cho ông số thẻ, lần sau ông trực tiếp chuyển khoản tiền vài trong thẻ của tôi là được.”

Râu xồm không có ý kiến gì, thậm chí cười nói: “Cái này không thành vấn đề, nếu chú Lý không yên tâm, anh chuyển tiền vào trước cũng được, nhiều trả thiếu bù, ai cũng yên tâm.”

Lí Đông đương nhiên sẽ không coi lời này thật. Mấy ông chủ nhỏ này đều là người chưa thấy con thỏ thì chưa lộ ra mỏ diều hâu, mấy mươi ngàn tệ dự chi trước chỉ là lời nói mà thôi.

Trở lại Đông Bình đã hai giờ rưỡi chiều.

Trong khoảng thời gian này Lí Đông thật sự rất mệt, sáng phải đi lấy hàng hóa, còn phải đi cùng xe đến Bình Xuyên đưa hàng, lại đi cùng xe trở về, có dấu hiệu muốn tan thành từng mảnh.

Cũng may sau đó không có chuyện lớn thì không cần đi Bình Xuyên, ít đi sáu bảy tiếng đồng hồ xóc nảy, chắc hắn có thể nhẹ nhàng đi nhiều.

Nhàn nhã rồi Lí Đông mới nghĩ đến việc đi trường học một chuyến, mấy ngày nay quá mệt mỏi, tiết tự học buổi tối đều không đi.

Lần trước đã nói rõ với lão Trần sẽ đi học tiết tự học buổi tối, cũng không biết lão Trần có nổi giận hay không.

Đến trường, mọi người vẫn đang trong giờ học, Lí Đông không vội vã đi vào mà tìm một quán đồ xào nhỏ ở gần trường, kêu vài món rồi bắt đầu ăn.

Ăn xong thì nhìn thời gian, vừa hay, cũng gần tan học.

Vuốt bụng đi tới phòng học, khá lắm, không nghĩ tới tên Phùng Kính Tùng này vậy mà đang ở lớp hắn.

Hơn nữa, tên này còn ngồi ở trên chỗ ngồi của hắn, đang nói chuyện cùng Viên Tuyết đang quay đầu.

Lí Đông có hơi cạn lời, không phải tên này theo đuổi Tần Vũ Hàm hả, sao giờ lại tới tìm Viên Tuyết?

Không đợi hắn lên tiếng, Vương Kiệt đã vội vàng nói: “Đông tử, cậu đã đến rồi! Lão Trần nói cậu xin nghỉ, cậu không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là bị cảm một chút thôi.”

Lí Đông lắc đầu, trong lòng ấm áp, tên Vương Kiệt này vậy mà còn rất quan tâm hắn, thật ra kiếp trước hắn không cảm giác được.

Nhìn lướt qua Phùng Kính Tùng, bất mãn nói: “Đi sang một bên đi, ai cho cậu ngồi chỗ tôi!”

Phùng Kính Tùng cũng không giận, thản nhiên nói: “Tôi tới tìm cậu, đã tới rất nhiều lần, không nghĩ tới lúc này mới gặp được cậu. Quả nhiên là học sinh tốt, đã sắp thi đại học còn nhởn nhơ như vậy.”

“Cậu quản được sao? Có chuyện gì thì nói đi, không có việc gì thì cút!”

Phùng Kính Tùng cười cười, đứng dậy vỗ vỗ vai Lí Đông: "Đi, chúng ta đi ra ngoài nói, có chút lời không tiện nói tại đây.”

Lí Đông nhún vai, hất tay Phùng Kính Tùng ra, không chút để ý nói: “Hiện tại không có thời gian, tan học ra sân thể dục gặp tôi.”

Tên nhóc này còn ra vẻ như vậy, chỉ là sau khi tan học ra sân thể dục gặp thôi sao, ai sợ ai chứ!

“Được, tan học tôi chờ cậu!”

Phùng Kính Tùng dứt khoát đồng ý, chào Viên Tuyết rồi ung dung thong thả rời đi, không chút câu nệ người ngoài.

Mấy bạn nữ trong lớp mắt ai cũng tỏa ra ánh sáng, hận không thể nuốt hắn vào bụng.

Lí Đông vẻ mặt khinh thường, ngay cả Viên Tuyết cũng bị coi khinh. Người ta đã không theo đuổi cô nữa, đổi sang theo đuổi người khác, vậy mà cô còn nói chuyện với hắn, có còn biết xấu hổ không thế?

Viên Tuyết không phải con giun trong bụng Lí Đông, tất nhiên không biết Lí Đông nghĩ gì.

Nhưng nhìn ánh mắt kia của Lí Đông cô như đoán được gì đó, có chút xấu hổ bực bội nói: “Nhìn cái gì! Cậu ta nói cậu ta tới tìm cậu, tôi chỉ hỏi một chút là có chuyện gì thôi, cậu có ý gì hả!”

“Không có ý gì, nhìn cũng không được à!” Lí Đông bĩu môi, trong lòng cân nhắc sau khi tan học tên Phùng Kính Tùng kia chắc sẽ không dẫn người phục kích hắn đâu nhỉ?

Tên này trong nhà có tiền, ở trường học cũng không kém quan hệ, tìm tới vài người không có gì khó khăn.

Tuy rằng hắn có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, gõ côn cũng khá tâm đắc, nhưng song quyền khó địch bốn tay, nếu có đến bảy tám người thì hắn cũng không phải đối thủ.

Nghĩ như vậy tầm mắt hắn bắt đầu càn quét cả phòng học, phải tìm thứ gì tiện tay mới được, nếu quá nhiều người hắn sẽ chạy trước.

Nếu có ba đến năm người, trước hết tự đánh hai người, đến lúc đó dùng thân thủ của mình cũng không thiệt thòi.

Cả tiết học, Lí Đông ngồi suy tư làm như thế nào để chiến thắng, tên này căn bản là không nghĩ tới Phùng Kính Tùng có lẽ tìm hắn không phải để đánh nhau.

Lí Đông từ trước đến nay chưa bao giờ kiêng kị dùng suy nghĩ xấu nhất nghĩ về đối thủ, lo trước khỏi hoạ luôn tốt, còn hơn là bị đánh rồi lại trả thù.

Chuông tan học vang lên, cuối cùng Lí Đông cũng tìm được một vật tiện tay ở góc lớp.

Một cái ghế chân gãy, rất thô, một gậy đập xuống hẳn là có thể đánh ngất một hai người.

Không phải dụng cụ cắt gọt bị quản chế, không sợ các chú cảnh sát kiểm tra, vũ khí rất thực dụng, nếu có thể nhặt được một cục gạch trên đường thì càng tốt, đó chính là thần khí.

Viên Tuyết vẫn lén chú ý Lí Đông, thấy Lí Đông nhét chân ghế vào trong quần áo hơi buồn cười, lại hơi cạn lời.

Mắt thấy Lí Đông chuẩn bị đi ra ngoài, nhịn không được hô lên: “Hiện giờ cũng không được đánh nhau, sắp thi đại học rồi, cánh tay bị thương sẽ phiền toái.”

“Biết rồi, tôi là loại này người sao! Quan hệ của tôi và Phùng Kính Tùng rất tốt, anh em tốt tâm sự mà thôi, tâm tư của con gái phức tạp quá rồi!”

Lí Đông hừ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng học đi đến sân thể dục.

Chung quy Viên Tuyết vẫn không yên tâm, trong lòng thầm mắng cô thật rảnh rỗi tìm thêm việc, lại âm thầm đi theo Lí Đông đến sân thể dục.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.