Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thành Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2679 chữ

Mê Thần Giới kỳ diệu ở chỗ bản thân bước vào là thật. Mọi giác quan hay cảm xúc đều là thật. Chỉ có tánh mạng là có thể đem chơi đùa. Không giống bên ngoài, chết là đứt luôn. Ở đây tồn tại sinh mệnh lực trong vị trí Thần Hải. Chỉ cần hấp thụ đủ sinh mệnh lực thì có thể tùy ý bị người chém giết. Thứ mất đi không phải là máu mà là sinh mệnh lực. Khi sinh mệnh lực cạn đi, người biến mất vào hư vô và trở lại Tháp Truyền Thừa. Chỉ có ở Tháp Truyền Thừa mới có Sinh mệnh lực để người hấp thu, một lần nữa trở lại chiến trường.

- Mẹ nó! Giống game vãi!

Đó là câu mà Hắc Nguyệt phán khi lần đầu tiên đến Mê Thần Giới.

Hắn là thiếu niên, cũng chỉ tầm thường mà thôi. Nhà thuộc một dòng tộc cổ xưa trên trái đất, cả tuổi thở cũng không có gì đặc biệt. Khi lớn lên hắn theo truyền thống gia tộc trở thành một chiến binh. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Một lần trở về cố hương để truy tìm một món đồ vật trong cổ địa của tổ tiên. Hắn tìm được một hộp gỗ dài hơn gang tay. Bên trên khắc một dòng chữ nhỏ Vô Thiên Giới. Nắp hộp không thể mở ra theo cách bình thường.

Sau khi có được chiếc hộp này, hắn được tiếp dẫn đến một nhiệm vụ gọi là Mê Thần Chiến.

Cho đến hiện tại có lẽ hắn đã hình dung được một chút cái gọi là Mê Thần Chiến! Cũng giống game mà thôi! Đi phá đảo diệt trùm cuối!

- Chết!

Hắc Nguyệt quát một tiếng sau đó rút đao chém một đầu tê giác. Con tê giác gục xuống.

"Tam Hoa Xích Liên! Đồ bỏ!"

Một giọng nói vang lên trong đầu Hắc Nguyệt. Hắn bực bội ném cọng dây xích màu đỏ vào trong một khoảng không trước mặt. Sợi dây xích này biến mất. Miệng hắn chửi:

- Tên phá gia! Ngươi chỉ cần Cửu Chuyển gì đó! Mấy thứ khác ngươi đều coi là đồ bỏ sao?

Hắn chửi tất nhiên là Vô Thiên Giới Hạp. Thứ này tồn tại một Khí Linh vô cùng cao ngạo.

- Hừ! Cửu Chuyển chỉ là đồ sài tạm! Trên tầng thứ nhất này làm gì có cái nào hơn được Cửu Chuyển chứ!

- Hừ!

Hắc Nguyệt đã quen, cũng không đôi co với tên này. Hắn lao mình vút đi trong đêm đen. Ở trong Mê Thần chẳng có gì làm khó được hắn. Nhiệm vụ tiếp theo là tiếp cận một cứ địa của phe địch trong vùng này. Nó gọi là Không Minh Chi Thành! Một tòa thành nổi trên không trung. Tòa thành này như một trái bóng bay lơ lửng, bên dưới có mười hai sợi dây xích neo tòa thành này vào mười hai ngọn núi.

Dưới mười hai ngọn núi này lại tồn tại mười hai tòa hùng điện. Canh giữ là mười hai chiến tướng mạnh mẽ nhất của Thiên Minh Quân, người Đại La Học Viện.

Sau khi đến địa điểm ước hẹn, ở đó có ba thiếu nữ đã đợi Hắc Nguyệt. Một người toàn thân bạch y thánh khiết, nàng là Thánh Nguyệt. Một người toàn thân huyết y, nàng là Huyết Nguyệt. Một người toàn thân lam ý, nàng là Minh Nguyệt.

- Ngươi đến trễ!

Huyết Nguyệt lãnh đạm nói. Hắc Nguyệt lại giả giọng nữ nhi đáp.

- Để ba vị sư tỷ chờ đợi! Tiểu muội xin bồi tội!

Thánh Nguyệt khoát tay nói:

- Không cần rườm rà nữa! Chúng ta bàn tính nên làm sao để tấn công cửa ải này! Phía trước là Tuyết Hải Minh Vương, vị này là nữ tướng nhưng lại đứng hàng thứ ba trong Thập Nhị Minh Vương của Đại La. Chúng ta không thể khinh thường!

Huyết Nguyệt lạnh lùng nói:

- Chiến một trận! Thua thì thôi! Bốn đánh một chẳng lẽ chúng ta lại sợ!

Minh Nguyệt nói:

- Đại la tuy chỉ có Tuyết Hải trấn thủ nhưng nàng ta cũng không phải ăn chay! Mê Thần Bảng có thể chừa lại vị trí thứ bảy mươi ba cho nàng ta cũng không phải chuyện đùa. Chúng ta cùng lắm chỉ xếp hạng dưới bảy trăm.

Không khí trầm xuống, lúc này Thánh Nguyệt nói:

- Ta thấy có chút âm khí! Không lẽ người của U Minh Cốc cũng tới?

Câu này khiến mọi người nhìn lại, phía xa có một đoàn mây đen lơ lửng bay tới.

- Có kịch vui để coi rồi! Dường như không chỉ có chúng ta và U Minh Cốc nhòm ngó tới cửa ải này!

Minh Nguyệt cũng nhận ra một điểm bất thường. Thánh Nguyệt nói:

- Vậy thì chúng ta án binh bất động! Hắc Nguyệt! Muội là người mới, chưa ai biết hình tướng của muội trong Mê Thần, muội trà trộn xuống dưới thám thính tình hình đi!

- Vâng!

Hắc Nguyệt đáp một tiếng rồi tiến xuống một đường núi. Chẳng mấy chốc đã tiến vào một dòng người đông đúc.

Phía xa có một cái đài cao, trên đài có hai người đang đối đầu. Một gã mặc áo bó màu đen. Gã còn lại như thư sinh, mặc trường bào xanh, tay ve vẩy cái quạt.

Phía sau đài cao có một cái bệ đá, ngồi xếp bằng trên đó là một vị trung niên thân mặc hôi bào, đang mân mê một cây cổ cầm đặt trên đùi. Gã chỉ trầm tư chứ không gảy đàn. Hầu phía sau lão là một đôi nam nữ thân bạch y, tuổi chưa đầy mười lăm. Đằng sau bệ đá này là một lối đi thông đến sợi dây xích khổng lồ đang neo tòa Không thành. Ngay chỗ này có một toán người trang phục chỉnh tề đang cảnh giới.

Gã hắc y trên đài cao nhìn thư sinh nói:

- Lục Y Tử! Ngươi đang làm khó ta đấy!

Thư sinh Lục Y Tử bình thản nói:

- Huyết Thủ! Đại danh đỉnh cao như ngài ta cũng không muốn mạo phạm! Chỉ là sư mệnh khó cãi! Mong ngài thứ tội!

- Ngươi! Tuyệt! Tán thưởng cho câu không muốn! Vậy thì ngươi chịu chết đi!

Huyết Thủ tung một chưởng đánh ra ba đạo phong nhận bắn đến mi tâm Lục Y Tử. Lục Y Tử như không thấy, chỉ nhích người nhẹ nhàng né được ba đạo chưởng ấn này. Hắn cũng không vừa, chỉ phất tay đã có bốn cây ngân châm lao vút đi, Huyết Thủ khinh khỉnh cười, một bàn tay chém xuống đã quét bốn đạo ngân châm này đổi hướng cắm vào mặt đất. Nhưng y chưa cười lâu đã nhận ra mi tâm mình nhói nhói, lập tức toàn thân bùng nổ thành vạn điểm tinh quang tiêu biến trong không trung. Lục Y Tử lẩm bẩm mấy câu rồi quay qua đám người quát lớn:

- Chiêu thức của ta nào dễ phá thế! Còn ai muốn thử cửa ải của Lục Y Tử ta?

Bất chợt có một đạo kiếm quang lao đến, Lục Y Tử đưa tay đánh ra hơn mười chưởng mới chặn được kiếm quang, sau đó vung tay ném ra sát chiêu. Một thanh tiểu kiếm bắn về một phía khóa chặt một thanh phi kiếm trong không trung.

"Bùm!"

Quang mang chấn động, một bóng người từ sau kiếm quang lao ra, cánh tay y bắt quyết, miệng hô to:

- Vũ Hóa Chân Linh Kiếm Pháp! Vạn Kiếm Phần Thiên!

Trời cao có hàng vạn thiên kiếm hiển hóa rồi lao thẳng xuống bên dưới.

- Chạy mau!

- Má ơi! Chạy!

Đám người bên dưới hoảng hốt nhưng cũng chỉ kịp la một tiếng, hàng vạn tiếng nổ đã giáng xuống. Bụi mù bay lên cùng tinh quang. Trước ải này chỉ còn lại một khoảng trống vô cùng lớn. Thậm chí bên đám người Lục Y Tử cũng bay màu hơn chục người.

- Quá ghê gớm!

Hắc Nguyệt trong góc né được mấy đạo kiếm quang giáng xuống. Hắn nhìn lại chiến trường nhịn không được phải đưa mắt nhìn lên trời cao. Bóng người toàn thân khoát Hoàng y chiến giáp. Tay cầm một thanh đại kiếm cười cười nhìn vị trung niên kia.

- La Thúc! Ngươi tính chặn cửa có thành công được không?

Gã trung niên chỉ cười cười nói:

- Kiếm của công tử ngày càng lợi hại! Ngài muốn tỷ thí cùng tiểu thư nhà ta cũng được! Nhưng ít nhất phải qua tay lão nô ta mới phải đạo!

- Lão dám… Tốt! Nói thừa làm gì! Chiến!

Hoàng Y Chiến Giáp vung cự kiếm chém xuống một đạo kiếm quang nhưng chỉ được nửa đường đã bị La Thúc vung cổ cầm đánh ra một đạo sóng âm chặn lại. La Thúc đánh thêm một đạo chém nát kiếm quang rồi bổ thẳng lên Hoàng Y Chiến Giáp đánh tên này rơi thẳng vào lòng đất.

Nhưng ngay tại lúc này, một mũi tên đen kịt xuyên thẳng ngực La Thúc. Một tiếng cười âm hiểm vang lên.

- Thắng bại chỉ trong na sát! La Thúc phân tâm thế là không được rồi!

Một thân ảnh yểu điệu từ trong bóng cây lướt ra. Nàng đằng gió lao đến chộp vào yết hầu La Thúc, nhưng bị một đao quét tới chém nàng bay ngược lại.

- Biết đám người U Minh Cốc và Thánh Quang Điện các ngươi sẽ liên hợp. Ta đợi các ngươi đã lâu!

Thân ảnh kia bật thốt một câu:

- Quái Phong! Ngươi không phải đang ở trên không thành sao?

- Ta ở trên đó sao đợi được các ngươi! Tốt nhất giao ra thu hoạch lần này…

- Còn lâu! Huynh đệ! Lên!

Từ trong rừng cây có hơn hai ngàn bóng đen lao ra, bọn hắn không sợ chết. Toàn lực thôi thúc sát chiêu đánh về phía toán lính trấn thủ. Quang mang đầy trời, tiếng gào thét vang dội. Một bóng người bị đánh văng bay thẳng về phía Hắc Nguyệt, hắn tiện tay bắn một chỉ đánh người nay tiêu biến. Bất chợt bên tai vang lên giọt nói ngọt ngào.

- Ngươi không nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?

Hắc Nguyệt giật mình nói:

- Nam Cung Thần!

Nam Cung Thần chu môi nói:

- Ta sao ta lại khai tên thật cho ngươi biết chứ! Nơi này tối kỵ nhất là lộ danh tính! Ngươi gọi ta là Linh Lung Muội Muội đi. Ngươi già hơn ta!

-...

- Này! Ngươi không tính đi hôi của thật sao?

- Có gì lọt vào mắt ta đâu!

Bên kia đám người của Đại La Học Viện yếu thế hơn, tất cả rút về ngay chân sợi dây xích lớn. Mà thiếu nữ áo đen của U Minh Cốc và gã Hoàng y chiến giáp thì toàn lực áp chế Quái Phong. Bên này, La Thúc vốn bị thương, sinh mệnh lực hao gần hết, lão chọn ra một pháp quyết đánh về phía không trung. Một vầng quang mang bao quanh lão cùng những người còn sót lại tạo thành lá chắn. Nhưng rất nhanh khuôn mặt lão trở nên tái nhợt. Lão phát hiện ra có một người đang tiến đến. Đó là một thanh niên khoác chiến y bạch ngân. Trên ngực khắc một đồ án hình con ưng.

- Ma Hỏa Ưng Vương!

Thanh niên vung kiếm chém ra một đoàn hỏa diễm màu trắng. Kết giới La Thúc tạo ra vỡ tan. Cả đám người bị đánh dạt qua một bên.

Ma Hỏa Ưng Vương tiến lên nhìn phía trên sợi dây xích kia. Y cười nói:

- Tuyết Hải! Ta đến chiến với nàng một trận!

Giữa sợi xích ấy vậy mà có một thân ảnh đang đứng, lưng quay về phía mọi người. Tay nàng nắm một thanh kiếm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Đại chiến chợt ngưng lại trong tích tắc này. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.

- Khiêu chiến Mê Thần Bảng! Bài danh một trăm linh hai Ma Hỏa Ưng Vương đấu bài danh bảy mươi ba Tuyết Hải Minh Vương!

Bên cạnh Hắc Nguyệt từ lúc nào đã vang lên tiếng của Thánh Nguyệt. Huyết Nguyệt cùng Minh Nguyệt cũng đến. Mọi ánh mắt dồn hết vào trận chiến đỉnh cao phía trước.

Chỉ thấy Ma Hỏa Ưng Vương hét dài một tiếng đánh ra một đạo hỏa diễm. Thân hình y phóng lên đạp vào đạo hỏa diễm đó, tay nắm thanh kiếm chém tới Tuyết Hải Minh Vương.

"Oành!"

Không gian giữa hai người chấn động, một bức tường băng từ không trung hiển hóa ra chặn lại đoàn hỏa diễm. Tường băng và hỏa diễm cùng tiêu biến, Ma Hỏa Ưng Vương lao đến chém thẳng vào đỉnh đầu Tuyết Hải Minh Vương. Tuyết Hải xoay người nâng kiếm chỉ vào lưỡi kiếm đang chém đến. Không gian phía trước mũi kiếm của nàng như hóa thành đầm lầy. Lưỡi kiếm của Ma Hỏa Minh Vương chậm chạp không chém xuống được. Sau đó bị chặn lại ngay trước kiếm của Tuyết Hải Minh Vương.

Không gian như hóa đá, Ma Hỏa Ưng Vương không chống lại được đòn sát chiêu, cuối cùng hóa thành tượng băng rồi rơi xuống vực sâu.

- Mẹ ơi! Trận chiến đỉnh cao!

Nam Cung Thần ở một bên than thở. Cao thủ phân thắng bại chỉ một chiêu. Thứ hạng cách nhau ba mươi bậc quả nhiên là một trời một vực. Mà mọi người thì rét run.

- Không còn cách nào nữa! Tuyết Hải quá mạnh, không có bài danh cao hơn đến phá cửa ải này đừng hòng qua được. Tháp truyền thừa này có vẻ không thể công phá rồi! Chúng ta rút thôi!

Nói rồi nàng lẫn vào trong rừng cây. Cả Huyết Nguyệt và Minh Nguyệt không nói một lời đều rời đi.

Nam Cung Thần nhìn hắn, sau chỉ chỉ vào mình nói:

- Ta là Linh Lung Muội Muội! Không phải Nam Cung Thần!

Nói rồi nàng cười yêu kiều một cái, sau nhún chân phiêu nhiên rời đi.

Đến Mê Thần Giới mỗi người một nhân dạng, khác hoàn toàn với ngoài đời. Cho nên khi ra ngoài rồi không biết ai là ai. Duy chỉ có một điểm, ngoài đời nếu không bị chết sớm thì một khi phát triển sẽ mạnh mẽ tương đương trong Mê Thần Giới.

Một tháng Mê Thần Giới sẽ mở ra trong mười ngày trăng tròn, từ ngày mười đến ngày hai mươi.

Trận chiến trấn thủ Không thành đã là ngày thứ mười chín. Mọi thứ trôi qua nhanh, trận đại chiến đó cũng như bao trận chiến khác không gây sóng gió gì quá lớn trên Mê Thần Bảng.

Khi canh ba ngày thứ hai mươi vừa điểm, trong một gian tối tăm, thiếu niên bừng tỉnh, khuôn mặt mang chút mệt mỏi. Bên dưới thiếu niên có một đài cao đang thu liễm hào quang, sau đó thì hiển hóa một tiểu liên cắm vào mi tâm chàng. Thiếu niên vừa thở hắt một hơi đã quát:

- Vô Thiên! Ngươi vừa vừa phải phải thôi! Cái quái gì người cũng chê! Mà ta ném cái gì ngươi cũng nuốt không chịu nhả!

- Khà khà! Chủ nhân! Sao ngài nói vậy! Là ta giữ giùm ngài thôi mà!

Một bóng người mờ ảo hèn mọn hiện ra trong tầm mắt thiếu niên. Lão gầy còm, lưng lại bị gù nên trông không mấy thân thiện. Lại thêm ánh mắt láo liên cùng giọng cười bỉ ổi. Trên đỉnh sống mũi mọc thêm cái nốt ruồi thật bự.

Thiếu niên hừ một tiếng rồi lắc lắc cánh tay đang bị xích lại.

Hắn ngẩng đầu thì thào nói:

- Tại sao Mê Thần Giới lại mở ra cho ta?

Bạn đang đọc Trúc Tử Tiêu Dao sáng tác bởi mahoangthiennhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mahoangthiennhai
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.