Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2255 chữ

Ở một nơi cách Tử Linh Thành không xa, một không gian mở ra. Sau đó là một cái vòng xoáy rất lớn, từ trung tâm vòng xoáy xuất hiện một là sóng dao động, từ đó mở ra một cánh cổng không gian. Sở Bá Thiên hai tay nắm lấy hai tên Tiểu Hoa và Tiểu Thần. Lão đáp xuống đất rồi mang hai tên này lướt đi một đoạn đường khá xa. Sau cùng bọn hắn đáp xuống một tiểu viện nhỏ. Nơi này chính là nơi tiềm tu của Sở Bá Thiên. Ở phía trước tiểu viện có một người y hệt lão. Sau khi thả hai tên này xuống, Sở Bá Thiên và người kia bỗng hòa làm một.

- Phân… phân thân…

Sở Thiếu Hoa thì ở một bên nôn thốc nôn tháo. Hắn quay qua đạp Nam Cung Thần một cái, miệng chửi:

- Đồ tai tinh! Gặp ngươi lần nào xui tận mạng lần đó!

Nam Cung Thần tỉnh rụi, bỗng dưng hắn nhảy dựng lên xoa xoa tay hâm mộ nói:

- Bái kiến Sở Đại Sư!

Sở Bá Thiên nói:

- Hai tên nhãi con các ngươi quậy đủ rồi thì giờ bắt đầu làm việc thôi!

- Làm việc?

Sở Thiếu Hoa và Nam Cung Thần đều bất giác nhìn nhau.

- Nghe ta dặn đây! Đạo hạnh của các ngươi thế nào các ngươi rõ hơn ai hết. Không cần ta nói nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật với người khác. Nhất là phong hào của các ngươi. Các tiếp điểm tiến nhập Mê Thần Giới sau khi đưa các ngươi vào thì chỉ còn nói chuyện bằng phong hào. Không đem thân phận ở thế giới thật ra nói chuyện. Ta giảng giải lại một chút sự tương quan giữa hai thế giới. Trong Mê Thần, thứ Linh khí mà các ngươi ôn dưỡng trong Tứ Hải sẽ hiển hóa thành thực thể. Ở nơi đó sức mạnh của Tứ Hải sẽ quy định chức nghiệp của các ngươi. Duy chỉ có một ngoại lệ.

Sở Bá Thiên nhìn qua Sở Thiếu Hoa, Nam Cung Thần bất giác cũng nhìn qua.

- Ngoại lệ này là người không dùng Linh khí khai mở Tứ Hải! Tỉ lệ này hiếm vô cùng nhưng không phải không có. Người như vậy chỉ có một trường hợp đó là người đạt đến Thập cấp, thậm chí hơn. Người như vậy có thể đồng thời huy động lực lượng của cả Tứ Đại Bản Nguyên. Tại nơi đây có một tiếp điểm do ta mất hơn trăm năm để mở ra. Trấn giữ nó là một con cóc chín mắt, tên gọi là Cửu Nhãn Phong Ma Thiềm. Vật trong Mê Thần không thể mang ra ngoài nhưng các ngươi có thể dùng nó để xây dựng nội thể.

Hai tên Tiểu Hoa, Tiểu Thần hồ đồ rồi. Sở Bá Thiên thấy vậy chỉ nói một câu nữa.

- Nội thể là một thuyết pháp đã có từ ngàn xưa nhưng qua năm tháng không ai biết nữa. Nó là một phương pháp tu luyện bản nguyên nhất. Mê Thần từ đâu mà có các ngươi hiểu chứ? Khả năng cao nó chính là nội thể của một vị đại năng siêu cường. Con cóc này có lẽ là… Mà ta cũng không chắc! Thế nên các ngươi tự liệu mà làm việc! Trong Mê Thần các ngươi không chết được đâu!

Nói rồi không để hai tên này bớt hoang mang, lão đã túm bọn hắn ném xuyên qua một cái khe hẹp đen ngòm giữa không trung chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào.

Mọi thứ tối sầm lại trong mắt hai người.

Một dòng nước mát lạnh chảy qua làm Sở Thiếu Hoa run lên từng đợt. Hắn mở choàng hai mắt nhìn qua, thân thể giờ này không có lấy một chút cảm giác gì.

- Người tỉnh rồi!

Một giọng nói băng lãnh không chút tình cảm vang lên.

- Ta đang ở đâu?

Hắn yếu ớt hỏi, đáp lại chỉ có tiếng "hừ" của sự khinh bỉ. Một thiếu nữ mang theo một cái thùng gỗ để trước mặt hắn.

- Ngồi dậy đi múc nước về đây!

Sở Thiếu Hoa yếu ớt ngồi dậy. Toàn thân hắn bây giờ tràn lan các vết bầm. Hắn nhận ra một điều gì đó lạ thường ở đây.

- Sức mạnh của ta…

Chợt có tiếng nói vang gần hắn:

- Tiểu tử! Lần đầu tới Mê Thần à?

Sở Thiếu Hoa giật mình quay lại, trong một góc tối có mấy bóng người đang ngồi. Nơi đây là một căn phòng lớn, bốn vách tường đá khắc họa rất nhiều hoa văn kỳ dị. Thiếu Hoa hỏi:

- Các vị! Đây là nơi đâu vậy?

Câu hỏi của hắn chọc mấy người này bật cười to. Một gã nói:

- Hải tử! Nơi này không phải là chỗ ngươi nên tới! Chà chà!

Một gã khác nói có phần tử tế hơn:

- Đến tháp truyền thừa mà ngươi cũng không biết thì ngươi đến đây bằng cách nào?

- Ta bị người ném đến!

- Ồ!

- Coi bộ bối cảnh của người không tồi!

Bỗng dưng mấy người này trở nên thân thiện hơn, một gã giải thích:

- Chúng ta cũng chẳng phải nói nhiều! Nơi này là Đại Huyễn Sâm Lâm. Có tổng cộng chín mươi hai trạm. Chúng ta thuộc phe Hải Nguyệt Quân Đoàn, đang chiếm bốn mươi ba Trạm. Đối thủ là Nam Vân Quân Đoàn Người vừa nãy là Thủ lĩnh cấp tướng thâp nhị tinh. Đừng chọc ả tức, nếu không sẽ phiền phức đấy.

Một gã khác nói:

- Những kẻ cấp tướng đều là thuộc thế lực lớn quản hạt Tháp Truyền thừa và được chọn lựa rất kỹ. Bọn họ đều có chiến lực tốt, sở hữu đồng thời bốn loại sức mạnh cho nên có bộ chiêu thức tấn công đa dạng. Những người như chúng ta không có cơ duyên đó, phải từng chút cày cấp mà lên. Bây giờ chúng ta đang ở lộ tấn công trung tâm, nơi này cơ duyên rất nhiều, người phải trân trọng.

Thiếu Hoa càng nghe càng hồ đồ. Một gã khác nhìn ra liền giải thích ngay cho hắn hiểu:

- Đại Huyễn Sâm Lâm có hai Tháp Truyền Thừa nằm ở hai đầu. Các khu vực khác cũng như thế! Mê Thần Giới có tổng cộng một ngàn lẻ tám mươi tháp, năm trăm bốn mươi khu vực. Giữa hai tháp truyền thừa có các trạm. Chúng tạo thành một trận đồ. Chỉ khi người hoàn toàn chiếm được hai tháp truyền thừa mới có thể kích hoạt được trận pháp từ đó chiếm được truyền thừa trọn vẹn của khu vực đó.

Thiếu Hoa hỏi lại:

- Nãy các huynh nói về Cấp tướng thập nhị tinh! Đó là gì?

Một gã từ trong lảo đảo đi ra, tay còn ôm bầu rượu. Gã nói:

- Ta nói tiểu đệ ngươi đừng mơ tưởng đến nàng ấy! Nàng ta mạnh gấp ngàn lần ngươi!

- Nơi này cũng giống như thế giới ngoài! Cũng có Tứ Đại Bản Nguyên. Sức mạnh của ngươi ở nơi này cũng thế! Cũng có Tứ Hải! Nhưng mà sức mạnh ở đây là do đạo hạnh của ngươi quy định. Đạo hạnh cao ngươi có thể một đao chém một con quái vạn năm. Khà khà! Ta mà chém được một con thì có thể nâng cấp trang bị rồi! Đáng tiếc!

- Chém quái?

- Đại khải ở nơi này quái vật không phải là thực thể có sinh mệnh. Chúng là những bảo vật hiển hóa thành. Chém được chúng ngươi có thể nhận được bảo vật ấy! Chỉ là bảo vật chỉ tồn tại ở Mê Thần mà thôi!

- Rất nhanh ngươi sẽ thấy!

- Bảo vật có ngươi có thể dùng để nâng cấp trang bị. Nếu ngươi chết tại Mê Thần, ngươi sẽ được hồi sinh tại Tháp Truyền Thừa. Bảo vật sẽ mất hết, năng lực và sức mạnh sẽ trở về xuất phát điểm. Ta có vài điều khuyên ngươi thế này thôi. Bảo vật ngươi phải mua nếu muốn ra ngoài mà vẫn sống. Thứ ngươi phải dùng trao đổi đó là tinh túy truyền thừa, Mê Thần Chi Pháp.

Một gã vừa nói vừa lấy ra một chiếc thẻ bài ngọc. Nhưng rồi khi hắn nhìn vào thẻ bài để giải thích tiếp cho Thiếu Hoa, khuôn mặt gã trở nên cứng đờ. Không những gã, những gã khác khi nhìn thấy biểu cảm này cũng theo ánh mắt gã nhìn lại. Tất cả đều kinh ngạc không nói được. Trên tấm thẻ bài bây giờ hiện lên hàng chục dòng chữ nhiều màu sắc. Bọn họ nhìn là một dòng chữ màu đen.

"Hắc Nguyệt Ma Quân, Đại Diệt Thủ Ấn phá Bến Nguyệt Hoàng. Tây Sơn Ma Lĩnh chính thức sụp đổ! Cửu Nguyệt Tam Quân chính chiếm Ma Diễm Tháp"

- Khốn kiếp! Trận đấu hay vậy sao tai lại bỏ lỡ chứ?

- Con bà nó!

Khi những gã chiến binh nơi Thiếu Hoa bùng nổ thì phía xa rất xa, hàng chục cứ điểm khác cũng như vậy. Sôi trào bùng lên đỉnh điểm khi một dòng tin khác hiện lên.

"Cửu Nguyệt Tam Quân chính thức tấn phong hàng Ngũ Tuyệt. Trở thành một trong năm đại bá chủ Mê Thần Bảng. Cửu Nguyệt Ma Quân tấn phong Mê Thần Tướng"

Tin tức bùng nổ làm náo loạn cả Mê Thần Giới. Mà ở nơi xa có một bóng người trong chiếc áo choàng đen kín mít tay nắm lấy thanh đao cắm thẳng đầu của một con ưng. Hắn cười khà khà nói:

- Game là i sì!

Nhưng rồi khi móc được thứ trong đầu ưng hắn ôm đầu rầu rĩ.

- Chém một đầu Ma Ưng mà chỉ nhận được Tam Nguyệt Ma Luân! Công bằng ở đâu chứ? Chừng nào thì mới gom đủ Cửu Chuyển Ma Luân mà về nhà đây! Hư!

Chợt hắn nghe có tiếng gió rít liền im bặt không nói. Sau đó tỏ ra dửng dưng nhìn một bóng người bay đến.

- Hắc Nguyệt sư muội! Muội chém được Tuyết Ưng Lĩnh Chủ nơi này rồi! Quá tuyệt!

Hắc Nguyệt giả giọng nữ nhi lãnh đạm nói:

- Thánh Nguyệt sư tỷ quá khen!

Người gọi Thánh Nguyệt xem xét đầu ưng một chút rồi nói:

- Tuyệt! Đầu ưng này có thể giúp thứ hạng của muội trên Mê Thần Bảng cao hơn một chút. Chúng ta chuẩn bị một chút, chỉ còn đủ thời gian để thực hiện một chiến dịch nữa thôi thời hạn Mê Thần Mở ra kỳ này sẽ kết thúc. Lần tới phải mất ba tháng mới mở lại, chúng ta phải nhanh chóng củng cố vị trí của mình.

- Vâng sư tỷ!

Thánh Nguyệt bỗng dưng nghĩ gì liền hỏi hắn:

- Ta không thấy bọn xú nam nhân kia! Rốt cuộc thì bọn hắn làm gì chứ?

Hắc Nguyệt chợt chột dạ hỏi lại:

- Đám người ngoại viện kia?

- Còn ai vào đây! Hừ! Nếu không phải quy tắc không cho phép ta điều tra thân phận trong Mê Thần thì ta đã tìm chém giết bọn hắn rồi!

Hắc Nguyệt rùng mình, lại nghe Thánh Nguyệt nói:

- Ta thật không hiểu tại sao Thánh Chủ lại phá lệ nhận bọn nam nhân ngoại viện đó. Nhất là tên tiểu tử chết tiệt kia! Ta thật không hiểu sao lại nhận hắn làm đệ tử nội viện! Hắn là nam nhân mà! Hắn mà rơi vào tay ta, ta băm thành từng mảnh!

Chợt nàng vỗ vỗ vai Hắc Nguyệt nói:

- Nội viện mấy ngàn đệ tử! Vào đến Mê Thần cũng chỉ có chín tỷ muội chúng ta là cấp tướng. Nào cố gắng đi! Ta là đại sư tỷ sẽ chiếu cố các muội!

- Vâng!

Hắc Nguyệt lí nhí đáp. Thánh Nguyệt có vẻ hài lòng liền đạp lên vách đá phi người rời đi. Hắc Nguyệt vuốt trán khó khăn nói:

- Thật là áp lực!

Đang còn than thở thì một tiếng kêu lí nhí vang lên.

- Cứu… Cứu ta!

Hắc Nguyệt trừng mắt nhìn lại thì thấy một dưới một phiến đá có bàn tay thò ra. Hắn tiện tay đánh một chưởng hất bay hòn đá đó. Một người nhỏ nhắn mặc thanh ý, khuôn mặt nàng xinh xắn tú lệ. Tay nàng cầm một ngọn cỏ. Nàng khó khăn nói:

- Ta mà biết ngươi giết được đầu ưng đó thì chờ tí hái linh thảo cũng được. Cần gì phải liều mạng vậy chứ!

- Ngươi hái linh thảo làm gì?

Hắc Nguyệt buộc miệng hỏi, nhưng rồi chợt khựng lại.

- A!

Thiếu nữ bụm miệng lại, sau đó nàng nhảy đến trước mặt hắn tinh nghịch nói:

- Ngươi là nam nhân! Ôi! Hắc Nguyệt là nam nhân! Ha ha! Tin động trời!

Hắc Nguyệt đưa tay bụm miệng nàng lại.

- Be bé thôi!

- Tốt! Ta không nói! Nhưng ngươi cho ta cái gì?

- Ngươi tên là gì? Khi nào ra ngoài ta đưa cho ngươi chỗ tốt!

- Tốt! Ta là Nam Cung Thần! Người… Á! Ngươi lừa ta!

- Tốt! Nam Cung Thần! Ta nhớ tên nàng rồi!

Nói rồi Hắc Nguyệt đạp lên mỏm đá phóng người xuống vách núi, để lại Nam Cung Thần hò hét:

- Nam nhân thúi! Quay lại đây cho bổn tiểu thư! Hức! Ngươi giỏi quay lại đây cho tiểu thư! Nhanh!

Bạn đang đọc Trúc Tử Tiêu Dao sáng tác bởi mahoangthiennhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mahoangthiennhai
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.