Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2251 chữ

Trong tiếng gió rít gào lạnh lẽo và lạnh buốt thấu xương của cái không khí ẩm thấp nơi tận cùng phiến hải đảo xa xôi vùng phương nam, Lãnh Phong vẫn hít thở đều đặn theo từng nhịp. Trong không gian tối tăm ẩm ướt, hai cánh tay bị hai đầu xích sắt giăng ngang. Chân bị cùm xuống cái đài cao trong tư thế quỳ. Toàn thân xích lõa nhưng lại không nhiễm chút bụi đất. Hắn ở đó, cũng đã mấy vạn năm rồi! Đôi mắt vô thần chìm trong bóng tối, mọi thứ đều những gì đã trải qua bây giờ lại trở về như một ảo mộng. Lãnh Phong quay qua nhìn một phương.

- Chuyện năm ấy là như thế nào nhỉ? Nam Cung Thần? Sở Thiếu Hoa? Bọn họ như thế nào rồi? Đã thành tro bụi hay giống như ta, mãi mãi chìm vào Mê Thần Chi Lộ?

Chợt có một tiếng động vang dội chấn động cả không gian. Đây là tiếng động của cánh cửa đá đang dần mở ra. Một vầng sáng lọt qua khe hở cánh cửa chiếu lên thân thể Lãnh Phong. Một bóng người bước vào, nàng là một thiếu nữ còn ngây thơ. Đôi mắt chứa e thẹn nhìn Lãnh Phong. Lãnh Phong cũng ngước mắt nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu như cũ. Thiếu nữ lần đầu nhìn nam nhân trần trụi như vậy nhưng lại không cách nào dời mắt đi. Nàng kinh ngạc nói:

- Ngài… Ngài là vị Thần hộ mệnh trong truyền thuyết?

Lãnh Phong cũng chẳng để ý, nhưng nghe câu hỏi của nàng hắn lại ngẩng đầu nên, giọng như có như không.

- Thần… Hộ… Mệnh?

- Ta… Ta nghe gia gia nói Tổ huấn của gia tộc bảo trong Thánh địa Tổ Truyền có một vị Thần Hộ Mệnh đang ngủ say. Chỉ cần đánh thức ngài ấy, gia tộc ta sẽ được bảo hộ!

- Gia tộc ngươi họ gì?

- Lệ Gia!

- Lệ Gia?

Toàn thân Lãnh Phong run lên, nó kéo theo đám dây xích rung động khiến thiếu nữ sợ hãi. Chợt Lãnh Phong hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Thiếu nữ nói:

- Ta tên Lệ Tố Tố!

Lãnh Phong chợt nói:

- Ngươi bị khi dễ?

Lệ Tố Tố rụt rè gật đầu.

- Vâng!

- Được rồi! Trở về đi! Ta sẽ đến tìm ngươi!

Lệ Tố Tố ngơ ngác, lại ngay sau khi Lãnh Phong nói, một sức hút từ cách cửa đá kéo nàng về. Sau đó nó tiêu thất trong không trung như chưa hề có cánh cửa nào tồn tại. Lãnh Phong cười gằn nói thầm.

- Ở đây đã mấy vạn năm rồi nhỉ? Năm đó ta từng hứa sẽ bảo hộ cho hậu nhân của ngươi, việc đến nước này cũng không thể ở đây mãi! Đấu cùng ta…

Lãnh Phong mở mắt nhìn lên cao như muốn thấu trời xanh. Sau khi mấy chữ cuối cùng vừa phát ra, hắn quát lớn kéo mạnh sợi xích sắt. Một tiếng nổ long trời vang vọng.

"Oành!"

Trấn Thiên Ngục, một tòa ngục giam khủng bố và to lớn nhất đại lục nằm ngay ở trung tâm dãy Thiên Sơn Bút. Tòa đại ngục này cao một trăm tám mươi tầng nhưng lại có một trăm sáu mươi tầng được đào sâu xuống mặt đặt. Có tám mươi tầng sâu nhất chứa trọng phạm đã hơn vạn năm chưa có một ai đi ra.

Nghe đồn rằng nơi này đã tồn tại ba vạn năm. Hai mươi tầng trên chỉ là nơi giam giữ đám lâu la không mấy danh tiếng. Gã quản ngục tên là Triệu Đại Lâm, năm nay đã ngoài hai trăm. Thân thủ thuộc hàng đỉnh phong trong Thiên Đình, cai quản ngục này đã lâu. Danh vọng trong tam giới cũng chiếm vị trí khá cao. Hôm nay gã tiếp một đại nhân vật đến thanh tra hàng năm. Sau khi hai người tham quan mấy vòng lấy lệ thì cả hai ngồi lại đàm tiếu chuyện nhân sinh. Nhân rượu vào lời ra, Triệu Đại Lâm cả gan hỏi:

- Quân Đại Nhân! Ngài là sứ giả cấp cao sao lại phải hạ mình đến nơi này? Mấy việc này để thuộc hạ đi là được rồi!

Quân Hình Thiên nhấp ngụm rượu rồi lắc đầu nói:

- Ngươi không biết! Nơi này cứ mỗi ngàn năm sẽ được chúng thủ lĩnh Thiên Quân sai người đến thị sát một lần. Ba vạn năm qua chưa từng gián đoạn. Nói ra sợ ngươi tè ra quần. Nơi này vốn được dựng lên để giam giữ một người.

Triệu Đại Lâm ngả người bất ngờ hỏi:

- Mạo muội hỏi đại nhân, nơi này giam ai?

Quân Hình Thiên lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết! Vốn đó là bí mật được liệt vào cấm ngôn, ai dám nói ra tên của kẻ đó sẽ bị Thiên Đạo tru diệt. Cho nên đến bấy giờ không còn ai biết dưới đáy của Đại Hình Ngục này giam giữ kẻ nào. Chúng ta có xuống cũng chỉ được một trăm tầng đầu. Cho nên… Ài!

Quân Hình Thiên lắc đầu thở dài. Rõ ràng gã cũng tò mò về người bị giam dưới đáy của Trấn Thiên Ngục.

Ngay khi Triệu Đại Lâm đang bứt rứt khó chịu về người bí ẩn kia thì có một tiếng rống như con mãnh thú từ hồng hoang vọng lại.

"ẦM!"

Tiếng rống chấn đông cả tòa đại hình ngục. Hai mươi tầng trên cùng cũng lắc lư theo. Một gã canh ngục hốt hoảng chạy tới hô:

- Nhị vị Đại nhân! Không xong rồi! Có… có… có…

- Có người cướp ngục hả?

- Không! Là tù nhân đào ngục! Hắn… Hắn… Hắn đang đánh đến tầng chín mươi tám rồi!

- Cái gì? Kẻ nào to gan như vậy! Giết chết hắn cho ta!

Vừa quát gã vừa phóng người bay ra. Trấn Thiên Ngục được xây thành hình như cái giếng, mỗi tầng có chín mươi chín phòng. Ở giữa là một khoảng giếng trời vô cùng rộng lớn. Tám mươi tầng cuối cùng đều là trọng phạm không việc ác nào không làm, vậy mà bây giờ cả đám run rẩy nép vào một góc. Ở phía trên, một đám lính quản ngục giương cung nhắm vào một bóng đen đang bắn đến. Bóng đen đạp chân vào cây cột đá lấy đà bắn lên tầng chín mươi. Mũi tên bắn đến bị hắn quơ tay chụp lấy, sau ném ngược về. Số ít linh canh trúng tên ngã như sung rụng. Bóng đen thuận thế đạp lên những tên này lấy đà nhảy lên cao.

- Bắn tên! Chặn hắn lại cho ta!

Triệu Đại Lâm chỉ vào hắn quát to. Quân Hình Thiên vừa nhảy ra, nhìn cảnh này máu nóng trào lên. Gã quát to:

- Cuồng đồ! Nhận lấy cái chết!

Gã vừa quát to vừa nhảy ra, tay ấn pháp quyết hóa thành đại ấn nhấn xuống trấn áp bóng đen.

- Đại thủ ấn! Tru Ma Ấn!

Thủ ấn hiển hóa thành Pháp Ấn hình cái chung, bên trong phát ra lôi âm cuồn cuộn đánh vào bóng đen.

Bóng đen bị hắc khí bao quanh, gã không rõ hắn là ai, người hay ma quỷ. Nhưng dùng Tru Ma Ấn theo gã là hợp lý. Không ngờ bóng đen đánh ra một chủ đã xuyên thủng Tra Ma Ấn. Hắc khí hóa thành tiễn nhắm thẳng mi tâm hắn đánh đến.

- Lợi hại!

Quân Hình Thiên chỉ kịp hô đã phải mượn thế bay người lại né hắc tiễn. Hắc tiễn nổ ngay trên đầu hắn đánh ra một lỗ lớn trên tường đã.

- Ôi! Mẹ ơi!

Triệu Đại Lâm lau mồ hôi hột quát đám lính ngục.

- Nhanh mở đại hộ trận! Nhìn cái quái gì! Muốn chết sao?

Một đám lính ngục nghe vậy vội chạy đi lấy cái chìa khóa để khởi động đại hộ trận. Trận pháp này cần có Linh thạch, số lượng trên ngàn viên nên thời gian ngắn không thể hoàn thành. Một vài tiếp điểm khắc trận pháp sáng lên, sau đó là một màn sáng được bắn ra.

- Nhanh! Nhanh!

Triệu Đại Lâm chỉ biết quát, mức độ chiến đấu này đã vượt qua phạm trù hiểu biết của gã.

Quân Hình Thiên né được một kích chí mạng thì rùng mình ném ra một quả đạn. Gã hô một tiếng kích nổ quả đạn rồi nhân lúc bóng đen phân tâm mà đạp gió bay lên cao. Gã chủ tu Phép Thuật, sức chiến đấu chính diện quá yếu so với bóng đen. Gã bay lên tới nơi trận nhãn, sau đó thả vào rất nhiều Linh thạch cao cấp. Tiếp điểm trận pháp đang ảm đạm liền bùng nổ. Quân Hình Thiên thủ trận nhãn, nhắm pháp kính đánh về phía bóng đen.

Pháp kính hội tụ đủ năng lượng liền bắn ra một chùm sáng đánh úp xuống. Bóng đen vừa thoát ra khỏi loạt mũi tên, liền đá vào một trụ đá làm nó bắn lên. Chùm sáng đánh vào trụ đá làm nó nổ tan tành, mảnh vụn bắn khắp nơi làm từng mảng ngục giam sụp đổ. Tiếng la ai oán vang khắp hình ngục.

Bóng đen quát:

- Đám ngu xuẩn! Bây giờ không lo thoát ra nơi này thì còn đợi khi nào?

Tiếng quát làm những kẻ to gan bừng tỉnh. Một đám người nhảy ra hô to, đủ loại chiêu thức hiển lộ.

- Không tốt! Đừng để tù nhân bạo động! Gọi chi viện nhanh!

Tiếng la của Triệu Đại Lâm và Quân Hình Thiên oang oang xua đám lính ngục chạy đông chạy tây.

Pháp Kính đánh ra kích đầu tiên thì phải mất hơn mười hơi thở mới hội tụ được năng lượng. Khi kích thứ hai chuẩn bị đánh ra thì bóng đen như thuấn di, chớp mắt đã biến ra đằng sau lưng của Quân Hình Thiên. Gã không kịp phòng bị đã trúng một kích lộn nhào xuống dưới. May mắn được một đám lính vớt lại.

"Oành!"

Pháp kính đánh xuống một góc làm một mảng tường lớn sụp đổ tạo ra một thông đạo. Bóng đen ấn pháp quyết vậy mà điều khiển Pháp kính đánh ra một kích, không cần chờ nó hồi năng lượng.

"Oành!"

Hàng loạt tiếng nổ cứ liên tiếp nổ ra, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tòa hình ngục này chỉ còn lại xác của lính ngục và tù nhân nằm la liệt. Bóng đen đã biến mất, đám trọng phạm cũng đào thoát hơn phân nửa. Số còn lại hoặc chết hoặc già yếu không còn sức trốn chạy.

Mà trên cao, Quân Hình Thiên và Triệu Đại Lâm ngơ ngác nhìn phiến phế tích.

- Phen này tiêu tùng thật rồi!

Qua hơn canh giờ, từ đằng xa có từng đám lôi vân cuồn cuộn lao đến. Bên trong ấy lấp ló từ đầu người đội mũ giáp. Khi những đám lôi vân hội tụ lại trước Trấn Thiên Ngục, trong đó có một vị tướng đạp mây bay ra. Y khoác chiến bào đỏ như máu, tay lăm lăm một thanh đao. Sau khi lướt qua phế tích đổ nát, đôi mắt y toát ra sát khí lạnh lẽo. Y cao giọng quát:

- Cửu bộ Thần tướng nghe lệnh! Cử người truy tung, diệt sát toàn bộ trọng phạm đào ngục! Riêng Tru Ma Bộ phái người điều tra căn nguyên, xử lý ngay khi điều tra xong!

Khi y nói xong, bốn phương vang lên tiếng hô đáp lại. Từng đám lôi vân theo từng phương hướng lao đi. Lúc này Triệu Đại Lâm mới lao đến quỳ lạy trước mặt Y. Nhưng gã không kịp nói một câu đã bị y chém ngang một đao, thần hình câu diệt. Quân Hình Thiên lúc này cũng đến, thấy kết cục như vậy thì rùng mình. Gã chiến tướng liếc qua một cái rồi hỏi:

- Ngươi đã giao thủ với kẻ đó!

- Vâng!

- Vậy thì đem toàn bộ sự việc báo lại cho Tru Ma Bộ!

Nói xong gã không quay đầu, chỉ nói một câu như hướng về phía xa xăm.

- Lục nhi! Truy sát kẻ đã gây ra chuyện này!

- Vâng thưa phụ thân!

Từ không trung vang đến tiếng đáp lại. Một thân ảnh bay ra, sau khi nhìn khắp chiến trường một lúc, kẻ này xác định một phương hướng rồi bay đi.

Sau khi gã chiến tướng quay trở về lại đám lôi vân, ở phía xa xôi nơi chúng tiên ngự trị. Chân thân của gã bừng tỉnh, tay gã dừng lại trên không đã lâu giờ mới hạ quân cờ xuống. Đối diện gã là một lão nhân, lão hỏi:

- Huyết Thủ! Ngươi đã mất ba canh giờ mới hạ quân này! Không giống như ngươi phân tâm mà là đang toàn tâm toàn ý giải quyết việc kia! Coi bộ không phải chuyện nhỏ nhỉ?

Gã Huyết Thủ chỉ lắc đầu nói:

- Có khi ta lo xa! Nơi đó tồn tại một khí tức đáng sợ nhưng quen thuộc! Chắc là ta già rồi, vẫn còn bị ám ảnh về kẻ đó!

- Người bị giam dưới đáy Trấn Thiên?

- Trấn Thiên! Trấn Thiên! Ha ha! Hay cho một câu Trấn Thiên! Nếu là kẻ đó thì Thiên Đình này toang rồi!

Bạn đang đọc Trúc Tử Tiêu Dao sáng tác bởi mahoangthiennhai

Truyện Trúc Tử Tiêu Dao tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mahoangthiennhai
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.