Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Bá Thiên

Tiểu thuyết gốc · 2549 chữ

"Oành"

Một tia kiếm xẹt qua chém một đoạn đường lát gạch hoa quý hiếm trên đại lộ thành hố nhỏ.

- Con bà nó! Sao ngươi lại chọc ra bà chằn này vậy?

- Ta điên mới chọc xú bà nương này!

- Dám nói ta xấu!

"Oành"

Lại có một tia kiếm chém tới, lần này quán chú gấp đôi lực lượng nên cái hố bự gấp ba.

- Sao ngươi không đánh trả?

- Ngươi điên à! Đánh trả rồi bị thủ vệ gông cổ đi thì sao?

- Con bà nó! Ngươi sợ thủ vệ thành hơn sợ ả ta?

- Tất nhiên!

- Hai tên khốn kiếp!

"Oành"

Ba người hai trước một sau vừa đuổi vừa chửi bới nhau. Đoạn đường bọn họ đi qua lủng lỗ như tổ ong. Náo loạn cả một vùng. Thủ vệ thành đứng từ xa nhìn mà không dám ra tay. Ba người này dám ngang nhiên đánh nhau trong thành tất nhiên là người bọn hắn không sờ tới được. Đành phải chờ đội chấp pháp tới.

- Nàng ta chưa tới cảnh giới tu sĩ, ngươi sợ cái quái gì?

- Ngươi không thấy nàng ta cầm Diệt Tiên Kiếm sao? Bảo vật của Vương Gia đó!

- Mẹ nó chứ! Tên nghe oách thế!

- Bảo vật của người đâu? Ta nhớ có bức tượng ma thần…

- Dẹp! Nó không phải đồ chơi!

- Thanh kiếm cũng được…

- Ngươi biết nhiều quá! Ngươi phải chết…

- Khốn nạn! Tên chó chết! Xem chiêu!

- Ngươi dám đánh ta trước!

- Hai tên khốn kiếp các ngươi! Là ta đang đuổi giết bọn ngươi đó!

- Nàng ta là ai vậy?

- Nàng ta là Vương Tố Tố!

- Đồ con dê nhà ngươi! Con nhà họ Vương mà người cũng dám rình người ta tăm!

- Sao ngươi biết hay vậy? Trời! Đây mới là tri kỷ của Nam Cung Thần ta!

- Ta chém chết dê cụ ngươi!

- Khốn kiếp! Hai tên kia câm miệng cho lão nương!

- Nàng bảo ngươi câm miệng kìa!

- Ta nói cả ngươi đó!

- Không được!

- Khốn kiếp! Đứng lại cho ta! Tức chết mà!

Tràng đuổi giết cũng chỉ kéo dài được nửa canh giờ thì hai con hàng vô sỉ đã cắt đuôi được Vương Tố Tố. Sau nửa canh giờ tiếp mới có một đội nhân mã mang trọng giáp tiến đến. Người đi đầu nhìn tràng diện chiến trường tự dưng có chút khổ não. Y hỏi đám thủ vệ:

- Đã xác minh được ai làm chưa?

Một người trong thủ vệ báo cáo:

- Bẩm La đại nhân! Người ra tay là Tiểu Công Chúa Vương Tố Tố. Hai người gây họa một là Nam Cung Thần của Nam Cung Gia. Người còn lại là tiểu công tử Sở Gia vừa trở về thành mấy ngày trước Sở Thiếu Hoa.

- Thật là… Không gây chết nhân mạng là được rồi! Bảo người tu sửa lại rồi báo chi phí cho Thành chủ đại nhân đi để thành chủ tự tìm người đòi. Đem vài cái không nên thân ra thế mạng. Dẹp yên chuyện này xuống không được để ồn ào quá.

- Vâng!

Xuyên thẳng một đường cho đến khi tới được Dục Tiên Các, Nam Cung Thần vẫn không bỏ rơi Sở Thiếu Hoa. Chẳng biết từ khi nào tên này đã bộc lộ bản năng đáng sợ của mình. Hắn nói rất nhiều và nhiều đến nỗi Sở Thiếu Hoa suýt kiềm chế không được mà ra tay đánh sát chiêu mạnh nhất của mình. Cuối cùng khi tới của Dục Tiên Các, một cỗ uy nghiêm áp tới mới làm tên này rén một chút. Phía ngoài cửa đã có một thiếu nữ đứng đợi ở đó. Nàng mời:

- Ra mắt hai vị thiếu gia! Xin mời đi hướng này!

Sở Thiếu Hoa đi theo không nói lời nào, chỉ có Nam Cung Thân kinh ngạc.

- Ai lại biết chúng ta tới…

- Ngươi một đường quậy banh cái Vũ Hóa Đại Lộ, sợ là cả cái thành Tử Linh này đều biết chúng ta đến đây!

Nam Cung Thần gãi đầu cười gượng. Thiếu Nữ dẫn bọn hắn đến một căn phòng trống rồi rời đi.

Nơi này không quá lớn nhưng lại xa hoa lộng lẫy, bốn vách tường khảm nạm rất nhiều viên Minh Châu sáng bóng. Nam Cung Thần lại bắt đầu.

- Ô! Đây là Thanh minh lâu. Nó thật sự quá tuyệt. Ô! Đây là…

Sở Thiếu Hoa quyết đoán phong bế ngũ quan. Ngăn chặn ưu phiền từ đầu. Mãi sau có một từ lọt vào tai hắn khiến hắn giật mình nhìn lại.

- Đây là Huân chương vinh danh của Đại La Học Viện. Trời ạ! Chủ nhân nơi này là Thủ Tịch Hội Tinh Anh của Đại La! Má ơi!

- Hử! Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó?

- Cái tên thất học này! Để ta nói ngươi nghe! Thế gian có Cửu Tinh Đại Viện, ngươi biết cái nào?

- Không biết!

- Đó! Bảo ngươi thất học ngươi không chịu! Cửu Tinh Đại Viện có Đại Hình, Đại La, Đại Nam tam viện. Thiên Long Môn, Vũ Hóa Dường, Tịnh Lâm Các, Lạc Nhật Cung, Phượng Tiên Sơn và Nguyệt Hồ. Ngươi không biết chín phần Linh Sư vĩ đại nhất đều từ Đại La đào tạo ra hay sao. Ngươi không cả một lưu vực của chúng ta cũng chỉ có một Linh Sư Cửu Cấp, nếu ngươi không biết ta khai sáng cho ngươi. Ngài ấy ở ngay trong Dục Tiên Các, đại danh… Ơ! Khoan khoan! Ngươi họ gì?

- Ta? Họ Sở!

- Con mẹ nó! Ngươi nói lại ta nghe!

- Tai ngươi điếc sao?

- y da! Sở đại gia! Sở công tử! Là ta sai! Ta mắt mù không thấy thái sơn! Sở đại gia ngươi bỏ qua cho ta đi!

- Dẹp qua một bên coi! Sao ngươi nhìn cứ như mấy tên ái nam ái nữ vậy?

- Ha ha! Sở đại gia! Ta là nữ đó! Ta là mỹ nhân số một Nam Cung gia! Ngươi tin ta đi! Để ta đấm vai cho ngươi! Ngươi nói tốt với Sở đại sư giúp ta mấy câu!

- Biến!

- Thôi mà!

- Này! Ngươi nói lại chuyện Cửu Tinh Học Viện ta nghe!

- Tốt! Ta nói! Cửu Tinh Học Viện tiêu chuẩn thấp nhất là tứ đẳng, tương đương tám trăm năm đạo hạnh. Ta nhìn ngươi cũng mạnh như ta, ít nhất phải lục đẳng một ngàn hai trăm năm nhỉ?

- Đạo hạnh là sao?

- Cái tên thất học này! Ấy! Ấy! Ta sai! Ta sai! Bộ ngươi không biết mỗi đứa trẻ sau khi sinh đều nhận được Mê Thần khảo nghiệm hay sao? Một năm tương đương ngàn năm đạo hạnh. Cứ hai trăm năm là một đẳng. Ta nói ngươi biết ta là Lục đẳng đấy! Hồi đó tỉnh lại ta còn tưởng mình là đại năng chuyển thế, ngông nghênh không coi ai ra gì! Ha ha! Sau này bị gia gia đánh cho tỉnh mộng!

- Mê Thần Giới là cái gì? Sao ta nghe nhiều lần rồi!

- Mê Thần Giới là ảo mộng! Là pháp tắc…

- Thôi dẹp đi! Ngươi nói chuyện cái kiểu hàn lâm đó ta nuốt không trôi!

- Uầy! Nói dễ nghe thì Mê Thần Giới đó là một thế giới bị phong ấn. Bên trong ẩn chứa những truyền thừa kỳ bí và cổ xưa. Khi ngươi vừa chào đời sẽ bị nó nuốt lấy linh hồn dưỡng dục ra đạo hạnh cho ngươi. Bộ ngươi không thấy tự nhiên mình sinh ra mà cảm giác đã sống mấy trăm năm, thâm chí ngàn năm sao? Đó! Cửu Tinh Học Viện chính là tám cửa vào của Mê Thần Giới. Bọn họ mỗi nơi có một bảo vật trấn môn, thứ này có thể xác nhận đạo hạnh của ngươi. Ví dụ Đại La là một viên ngọc. Thiên Long Môn là một cái vảy rồng. Phượng Tiên Sơn là một cái Lông Vũ. Bọn họ tuyển người đến sau đó huấn luyện và đưa vào Mê Thần Giới làm nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ! Là làm cái gì?

- Ngươi đừng ngắt lời ta! Ngươi không hỏi thì ta cũng nói mà!

- …

- Mê Thần Giới là một nơi kỳ lạ! Ngươi không thể chết trong đó! Cho dù bị chém thành ngàn mảnh thì sau khi ra ngoài ngươi vẫn lành lặn như thường. Trong Mê Thần Giới có một ngàn không trăm tám mươi tháp truyền thừa. Việc của ngươi là đoạt những tháp này từ tay các học viện khác. Mỗi tháp truyền thừa đều ẩn chứa những công pháp tuyệt thế. Truyền thuyết nói rằng ai có thể chiếm hết một ngàn không trăm tám mươi tháp đó sẽ trở thành chủ nhân của Mê Thần Giới. Ha ha! Cho nên trong đó đánh nhau rất gay cấn! Còn một truyền thuyết khác! Mê Thần Giới có liên quan đến các cấm địa và tử địa. Thôi cái này ta nghe nói chứ không biết rõ lắm!

- Ngươi có nghe gì về mấy thứ đại đạo không?

Nam Cung Thần liếc hắn bằng một con mắt khinh bỉ.

- Đại đạo có nhiều loại! Mỗi thứ lại đại biểu cho một loại năng lực. Bất kỳ ai đạt tam đẳng trở lên đều nhận được một đại đạo truyền thừa. Ta nghe nói cựu hạn là cửu tinh nhưng gia gia ta lại bảo không phải. Một ngàn tám trăm năm là cực hạn mà các bảo vật trấn phái đo được thôi. Trong lịch sử còn có một người đạt được hai ngàn năm đạo hạnh. Đáng lý phải là thập đẳng mới đúng. Thậm chí là thập nhất, thập nhị đẳng.

Chợt Nam Cung Thần cười như thằng dại, hắn nói:

- Cái tên đạt thập tinh đó sau này nghiên cứu ra một cái lý thuyết là cực hạn phải đến ba ngàn năm. Ha ha! Ngươi tin không? Kẻ như vậy thì lúc tiến nhập Mê Thần Giới sẽ thành người vô địch rồi! Ai mà chơi lại hắn chứ?

Sở Thiếu Hoa rùng mình nhìn tên này.

- Đạo hạnh thì có liên quan gì?

- Ngươi không biết rồi! Đạo hạnh càng cao, khi tiến nhập lại Mê Thần Giới sẽ có lực lượng cộng hưởng cùng thiên địa Mê Thần. Ba ngàn năm đạo hạnh thì vô địch trong Mê Thần Giới rồi còn đâu.

- Ghê gớm như vậy sao?

- Tất nhiên! Ê! Mà ngươi sao hỏi kỹ vậy! Đạo hạnh của ngươi không phải là cực hạn ba ngàn năm đó chứ!

- Một ngàn hai!

- Đúng không?

- Tất nhiên!

- Thế thì bằng ta rồi!

Chợt lúc này có một tiếng nói:

- Hai tên nhãi con các ngươi quậy banh cả thành lên rồi để lão phu đi gánh. Bây giờ lại ngồi đây nói chuyện thế giới sao?

Sở Thiếu Hoa gãi đầu cười trừ. Còn Nam Cung Nhạc sững sờ lắp bắp nói:

- Sở… Sở Đại Sư!

Thiếu Hoa phất tay nói:

- Quên không giới thiệu! Đây là gia gia của ta!

- Con mẹ nó!

- Ngươi chửi ai đó!

- Ta… ta…

Sở Bá Thiên xua tay kêu hai tên đi theo lão. Sau đó bọn họ đến một khu vườn rộng rãi. Mái vòm trong suốt có thể thấy được ánh mặt trời bên ngoài. Giữa khu này có một cái làm từ những cây gỗ xếp chồng lên nhau.

Sau khi Sở Bá Thiên ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống, lão mới ra ngoài bế một con vật nhỏ đen thui theo. Lão lấy một cái ly bạc chích một giọt máu ở đuôi nó sau đó hòa tan vào một ly rượu.

- Uống đi!

Lão ra hiệu rồi vuốt ve con vật nhỏ thì thầm.

- Cực khổ cho ngươi rồi! Ta sẽ đền bù lại!

Sở Thiếu Hoa ngoan ngoãn uống một ngụm rồi đẩy cái ly qua cho Nam Cung Thần. Tên này còn đang bụm miệng như sắp nôn thì Sở Thiếu Hoa nói:

- Bạn hữu với nhau đã từng trải qua hoạn nạn! Với tấm chân thành ta khuyên ngươi uống nó đi!

- Ngươi xói mỉa ta?

- Ngươi biết thế là tốt!

- Ghê tởm! Ta không uống!

- Tốt! Ta đã khuyên ngươi rồi…

- Con mẹ nó! Lão tử uống!

Nói rồi Nam Cung Thần bụm miệng uống ực một hơi làm Sở Thiếu Hoa không kịp trố mắt nhìn nữa. Sau khi Nam Cung Thần uống vào hắn mới hoa mắt một chập. Bỗng dưng lại kinh ngạc thốt lên:

- Đây là đâu?

Xung quanh hắn có hàng vạn điểm đen đang vờn xung quanh. Chúng bám vào đủ thứ, kể cả quần áo hắn.

Sở Bá Thiên nói:

- Không cần lo lắng!

Sau đó lão nhìn Nam Cung Thần hỏi:

- Ngươi là cháu đời thứ ba của tên vô sỉ kia nhỉ? Lâu nay không thấy hắn, không biết đã chết chưa ta?

Nam Cung Thần chết lặng không nói được. Tứ phương gia tộc Nam Cung, Bắc Liệt, Đông Phương và Tây Môn nổi tiếng về bốn lĩnh vực khác nhau. Nam Cung ngoài việc nổi danh với tài biến hóa ra thì còn một cái là vô sỉ đến cực điểm. Cái này Sở Thiếu Hoa kinh nghiệm đầy mình rồi.

- Gia gia! Chuyện kia…

- Không sao? Tên Vương bát đản đòi ta vài gốc linh thảo thôi. Ta đưa rồi! Còn hắn có đòi được tên vô sỉ kia một món đồ thì cũng phải rơi mấy miếng da. Chuyện này coi như xong! Tiểu Hoa! Thời gian tới con ở lại đây học tập một vài kinh nghiệm dưỡng linh đi! Sắp tới chuyện hôn ước thỏa thuận xong thì ta đưa con lên đường nhập học. Khả năng là nhà kia sẽ đến để từ hôn!

- Từ hôn!

Nam Cung Thần kinh ngạc quay qua nhìn Sở Thiếu Hoa.

- Cái tên nhà ngươi cũng lắm tao ngộ nhỉ?

- Nam Cung Thiến! Mẹ kiếp! Ngươi xói mỉa ta?

- Huề nhau!

Sở Bá Thiên lại nói:

- Tiểu thư nhà đó đạt Cửu cấp đạo hạnh nên chuyện coi thường ngươi cũng là dĩ nhiên thôi! Đồng ý hay không là do ngươi!

- Gia gia cứ đồng ý giúp con!

- Tốt!

Chẳng biết từ khi nào những điểm đen như lăng quăng đã bám vào da của bọn hắn. Chúng hút lấy hút để những năng lượng hắc ám trong người của hai tên này sau đó thì bay lên cao.

- Cái này là…

- Vô tri! Nó là Hắc Tuyến Trùng chuyên thanh lọc năng lượng hắc ám trong kinh mạch!

- Con mẹ nó! Ai mà không biết điều này chứ! Ta chưa kịp nói ngươi cướp lời ta làm gì?

- Vô sỉ!

Bấy giờ Sở Bá Thiên nói:

- Hai tên tiểu tử các ngươi chuẩn bị đi! Ta đưa tặng các ngươi mấy món quà!

Thần sắc Nam Cung Thần bỗng dưng sáng ngời. Hắn nhảy dựng lên nói:

- Không cần chuẩn bị! Sở Đại Sư! Đa tạ! Đa tạ!

Nhưng mà Sở Thiếu Hoa nghe vậy chợt quát lớn, chân hắn đạp Nam Cung Thần một cái.

- Hỗn đản! Muốn chết đừng kéo ta theo…

Nhưng muộn rồi! Sở Bá Thiên phất tay hô:

- Đại diễn quyết! Huyễn Thiên Đại Môn Truyền Tống Trận! Mở!

Bạn đang đọc Trúc Tử Tiêu Dao sáng tác bởi mahoangthiennhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mahoangthiennhai
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.