Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Trọ Ma (2)

Tiểu thuyết gốc · 2350 chữ

Giằng co hồi lâu, thanh niên tóc vàng tuy chiếm ưu thế nhưng Lục Kiệt cứ tránh né liên tục, nhất thời không ai được lợi thế.

Lục Kiệt vừa lùi lại vừa âm thầm xem xét xung quanh, hắn phát hiện có thể dựa vào chiếc bàn đặt ở ngay lối ra vào.

Linh cơ khẽ động, hắn cấp tốc lùi lại, mặc cho thanh niên tóc vàng chửi bới.

"Mẹ kiếp, chạy nhanh thế?". Thanh niên tóc vàng gầm lên, hắn cũng rất mệt rồi, chiến đấu lâu như vậy khiến hắn cạn kiệt thể lực, dù sao mỗi một đòn của hắn hầu như là dùng toàn lực.

Lục Kiệt chạy nhanh đến bàn, sau đó hắn nhảy vào bên trong góc, dựa vào ưu thế khoảng cách giữa chiếc bàn mà cố chống đỡ.

Trong lúc này, trên người hắn dần xuất hiện các vết bầm tím do tuýt sắt để lại, cánh tay phải của hắn lại trúng một gậy, nhất thời ỉu xìu.

Hắn thầm hô hỏng bét, cánh tay phải tuy đã được chữa trị nhưng cần thời gian tĩnh dưỡng, vết thương vừa rồi khiến xương trong cánh tay lại bắt đầu nứt ra.

Cùng lúc đó, thanh niên tóc vàng thấy Lục Kiệt sơ hở, hắn cười ha hả, dứt khoát đứng hẳn lên bàn, đập tuýt sắt xuống.

Lục Kiệt không kịp tránh né, chỉ đành trơ mắt nhìn tuýt sắt đánh vào bả vai của mình.

"Bụp".

Chấn động mãnh liệt khiến cơ thể hắn run nhè nhẹ, đầu óc hắn kêu ong ong, tầm mắt hắn dần mờ đi do choáng váng.

Lục Kiệt biết tình thế không ổn, dứt khoát dùng 20 sợi linh lực tạm đè xuống thương thế, hắn cũng ngã quỵ xuống hét thảm một tiếng.

Tên thanh niên tóc vàng cười thầm trong lòng, nhìn Lục Kiệt quằn quại dưới nền đất, hắn cười lớn nói:

"Ranh con vắt mũi chưa sạch cũng dám xông vào đây, hừ, mày cũng tinh mắt lắm, thấy được âm mưu của bọn tao, đánh tiếc, nếu mày ngoan ngoãn nằm trên phòng thì sau khi cướp xong bọn tao sẽ thả cho, bây giờ mày giết thằng Đức, hại anh em của tao bị thương bất tỉnh, tao đành phải giết mày tại đây thôi, xuống địa ngục vui vẻ nhé".

Tựa hề là nghĩ đến gì đó, thanh niên tóc vàng nghi hoặc nói:"Mày đã dùng cách gì để tránh camera? nếu mày tháo camera xuống bọn tao sẽ phát hiện, còn nếu mày động tay động chân vào thì bọn tao cũng phát hiện ngay.... kì quái".

Thanh niên tóc vàng tự hỏi, hắn không tự chủ được nhìn về camera trong đại sảnh, phát hiện camera vẫn còn đó.

Khẽ lắc đầu chấm dứt suy nghĩ, hắn vung tuýt sắt lên định cho Lục Kiệt một đòn chí mạng.

Lục Kiệt nở nụ cười nhạt, khẽ búng tay một cái.

Lập tức, một sợi linh lực màu đỏ thẫm từ ngón tay hắn lao nhanh đến chân của thanh niên, tân thanh niên tóc vàng bị bất ngờ không kịp đề phòng ngã nhào ra nền đất.

Chớp thời cơ, Lục Kiệt đang trong tư thế nằm đứng bật dậy, tay trái nhanh như chớp đâm mạnh vào cổ thanh niên.

'"Rẹt".

Máu tươi đỏ rực phun trào ra như không cần tiền, tên thanh niên trừng mắt nhìn Lục Kiệt rồi tầm mắt dần biến thành màu đen kịt.

Nếu có một học sinh ở đây thì sẽ biết ở cổ là cơ quan quan trọng của con người, trong đó chằn chịt mạch máu, đặc biệt là động mạch, một khi động mạch bị đứt thì có 90% nguy cơ tử vong, điểm đặc biệt là động mạch có màu đỏ rực, khác hẳn với tĩnh mạch và mao mạch.

Lục Kiệt không nói lời nào, tầm mắt hắn dần mơ hồ không rõ phương hướng.

"Hỏng bét! vừa rồi mình chỉ tạm áp chế thương thế, bây giờ bộc phát thì không ổn tý nào, mình phải khóa cửa ngay".

Lục Kiệt cố kìm ném mệt mỏi, hai mắt hắn không rõ phương hướng, cũng may cửa chính cách đó chỉ vài bước nên hắn đi một chút là tới.

Vất vả lắm Lục Kiệt mới khóa cửa lại, ngay sau đó là cảm giác toàn thân vô lực, tứ chi rã rời, hắn cũng không có cách nào khác ngoài việc buông lỏng bản thân chìm vào giấc ngủ.

.......

7h sáng, tia nắng chiếu xuyên qua khe cửa rọi vào mặt hắn.

Lục Kiệt chậm rãi tỉnh lại, hắn đã khỏe hơn một chút nhưng thương thế vẫn còn, thậm chí còn nặng hơn hôm qua.

"Vết thương lại nặng hơn rồi, xương vai gần như đứt gãy, nếu cứ chữa thương theo kiểu thông thường cần 2 tháng, hiện tại ta không có nhiều thời gian như vậy". Lục Kiệt thầm nghĩ, ánh mắt hắn chuyển dời đến xác tên thanh niên tóc vàng.

Lục Kiệt nghĩ nghĩ, hắn đến chỗ tên thanh niên còn lại, phát hiện đối phương vẫn bất tỉnh, hắn dứt khoát cho đối phương một dao vào cổ, kết liễu tính mệnh kẻ này.

"Còn một chuyện quan trọng khác". Luc Kiệt đến nhà kho, phát hiện 80 lít mật ong bên trong, nhất thời hắn cũng mừng thầm trong lòng.

Chỗ mật ong này hắn có tính toán riêng, đây là vùng nông thôn, tổ ong rất nhiều, cũng không biết rõ lý do tại sao, chỉ biết rằng khu rừng gần thôn Sơn Thanh rất thích hợp để ong sinh trưởng.

Mật ong xem như đặc sản của vùng này, nhà nhà đều có, nếu tính kỹ thì mật ong cũng không quý hiếm, nếu chịu kéo theo vài người cùng đi săn tổ ong thì mỗi ngày có thể kiếm chừng vài tổ ong, kiếm chừng 5 lít mỗi ngày.

5 lít cũng không phải ít, 500k một lít suy ra 5 lít là 2 triệu 5, một ngày kiếm như vậy đã coi như là phát tài, phải biêt lương công nhân chỉ có 5 triệu một tháng mà thôi.

Tuy vậy, ở thôn Sơn Thanh mật ong cũng khá quý hiếm, trong thôn tuy mọi người cũng có mật ong nhưng người ngoài thì đừng hòng mua, chỉ có người trong thôn và người ngoài được trưởng làng cho phép mới có thể mua mật ong.

Nghe thì có vẻ khá bảo thủ nhưng sự thật chính là như vậy, trong thôn chỉ có 400 người, mọi quy củ, sinh hoạt mọi người đều phải tuân theo luật của thôn.

Lục Kiệt biết trong thôn Sơn Thanh không thể mua được mật ong, chỉ riêng việc xin phép trưởng làng là hầu như không thể, trừ khi dùng vũ lực hoặc quân đội đến đây bức bách thì lão mới cho phép.

Thu hết mật ong vào ba lô, hắn đi khắp nhà trọ, thu được thêm 20 triệu tiền mặt cùng một ít vàng bạc, đá quý.

Xong phần thu gom tài sản, tiếp theo là xử lí xác chết.

Lục Kiệt xếp 3 xác người ngay ngắn trong sảnh, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn qua một lượt.

Đối với việc giết người hắn chẳng làm lạ gì, thậm chí xem như việc bình thường.

Người có thể giết động vật, tại sao người không thể bị giết?

Nếu nói người sinh ra đã là chủng tộc cao quý thì lầm to, nguyên nhân con người áp đảo các động vật trên địa cầu là vì trí tuệ mà thôi.

Nếu các loài động vật có trí tuệ như loài người thì nhân loại cũng sẽ không dễ dàng chiếm cứ địa vị bá chủ địa cầu.

Trong 2800 năm trước Lục Kiệt ngao du vũ trụ, chứng kiến hết thảy mặt xấu của nhân loại, những trận chiến hàng tỷ tỷ người, những tòa thành to bằng mặt trời thương vong mỗi ngày lên đến hàng trăm triệu người.

So sánh với đó, các cuộc chiến ở địa cầu quả thực như trò đùa trẻ con so với vũ trụ.

Các tinh cầu trong đó âm mưu tầng tầng lớp lớp, từng kế hoạch được thực thi hàng nghìn, vạn năm, từng cuộc diệt tộc,....

Nói chung là thứ gì cũng có, vũ trụ hỗn loạn không gì sánh được, mãi đến khi có vị Tán Tiên từ Tiên Giới xuống vũ trụ thì mới thay đổi mọi việc.

Tán Tiên hay còn gọi là Bán Tiên, khi tiên nhân hạ phàm, tu vi đều sẽ bị áp chế xuống một bậc, nguyên nhân là vì vũ trụ không chịu nổi sức mạnh kinh khủng của Tiên Nhân.

Nếu không hạ tu vi mà cưỡng ép xuống vũ trụ sẽ khiến thiên địa hủy diệt, không gian tan vỡ, tất nhiên sự thật thì Lục Kiệt không hề biết rõ.

"Ta có Khôn Lõi Thuật, có thể biến phàm nhâm thành công cụ cho bản thân sử dụng, độ trung thành cũng là tuyệt đối, chỉ có điều với thân phận phàm nhân như ta thì có chút khó". Lục Kiệt hơi suy nghĩ, có chút chấn chờ.

Hiện hắn cần nhất là thời gian, chí ít là 2 tháng để cơ thể hoàn toàn hồi phục, nếu cứ để nguyên thương thế như vậy thì khi đến thôn Sơn Thanh sẽ rất nguy hiểm, dù sao trong rừng còn vài loại động vật hoang dã, cũng chưa bị diệt sạch.

Liên quan đến tính mệnh bản thân, nếu không phải tình thế cấp bách thì hắn sẽ không liều mạng.

Chần chờ hồi lâu hắn cũng quyết định, đùng lúc đang định đem 3 cái xác lên phòng thì bên ngoài có tiếng đập cửa.

"Ông chủ ơi có nhà không?". Nghe giọng bên ngoài, Lục Kiệt đoán được là thanh niên tầm 20 tuổi.

Hắn đành đáp lại:"Ông chủ đi chơi rồi, hôm nay quán đóng cửa, ngày mai cậu hãy lại".

"Được rồi". Bên ngoài không có tiếng động nữa.

Trực giác cho Lục Kiệt biết sự việc không đơn giản như vậy, hắn vội vàng đi đến phòng trực trong đại sảnh.

Ở đây có 4 màn hình, mỗi cá tương ứng với camera ở từng phòng, phân biệt là đại sảnh, tầng 2, ngoài cửa chính và trong phòng khách ở cuối tầng 1.

Trong camera ở ngoài cửa chính, Lục Kiệt thấy được tên thanh niên bên ngoài còn chưa đi mà gọi điện thoại cho ai đó, kết thúc cuộc điện thoại hắn nhìn chằm chằm cửa chính hồi lâu rồi mới chịu quay đầu rời đi.

"Hỏng bét! có thể tên này quen biết ông chủ chăng? nhìn thùng xốp trên xe máy của hắn có thể đoán được thứ trong đó là mật ong! hôm qua tên chủ quán cũng nói buổi sáng sẽ có đủ mật ong cho mình".

Lục Kiệt thầm suy nghĩ, tên thanh niên đành phải lên xe máy rời đi.

Lục Kiệt thấy rõ nguy cơ sớm tối, hắn cần luyện hóa xác của tên chủ quán gấp nhằm ứng biến với tình huống bên ngoài, hắn cần nhất là thời gian.

Biết rõ tình thế nguy cấp, Lục Kiệt nhanh chóng khiêng 3 cái xác lên phòng của hắn, trong quá trình này do vận động mạnh khiến hắn choáng váng mấy lần.

Lục lọi xác một hồi, hắn lấy được 3 cái điện thoại, trong đó cái của thanh niên tóc vàng và ông chủ quán có thể thông qua camera truyền trực tiếp hình ảnh đến điện thoại.

Sở dĩ tối hôm qua hắn qua mặt được camera cũng là do huyễn cảnh hắn tạo ra.

Trước khi vào phòng hắn quan sát kỹ, thấy được 3 cái camera theo dõi, còn một cái trong phòng khách hắn không thấy được là vì hắn cũng chưa từng vào trong, cũng may điều này không liên quan đến việc của hắn.

Huyễn cảnh nói đơn giản là một cảnh tượng mà người tạo ra muốn người xem nhìn thấy được nhằm che dấu sự thật.

Hắn tuy chưa phải là tu sĩ nhưng đã có thể tích súc linh khí và sử dụng nó, lại thêm việc hắn cũng là cao thủ trận pháp, tùy tiện vẽ vài cái, thêm linh lực rót vào là tạo nên một huyễn cảnh đơn giản, che mắt 3 cái camera.

Nhưng dù sao hắn vẫn là phàm nhân nên việc này có chút quá sức với hắn, bất đắc dĩ hắn đành phải dùng máu tươi của bản thân rót vào linh khí để linh khí có thể tùy ý cho mình sử dụng.

Nói tóm lại là như sau, tối hôm qua trước khi Lục Kiệt đến đây đã tạo ra vài chục sợi linh khí đỏ thẫm, khi tiến vào đại sảnh hắn khẽ điều động linh khí đỏ thẫm, hai chiếc camera còn lại cũng tương tự như thế.

Nhưng nếu chỉ vậy thì chưa đủ vì hắn cần tạo huyễn cảnh, mà không đến gần camera thì không được, trước khi hắn vào nhà trọ cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có camera nên 9h tối hôm đó hắn giả vờ xuống đại sảnh gọi vài món ăn vặt.

Thừa cơ đó, lấy thân phận cao thủ trận pháp của hắn thì trận pháp có thể tùy ý lưu trữ trong cơ thể, vì đây là trận pháp nhỏ dùng tạo huyễn cảnh nên mới có thể thu vào cơ thể, cứ như vậy hắn thoáng vung vẩy cánh tay giả vờ như gãi gãi, kỳ thực đó là lúc trận pháp xông đến camera.

Nhờ linh khí đỏ thẫm nên Luc Kiệt có thể tùy ý phat đỗng huyễn cảnh, chỉ cần tâm niệm khẽ động là được, nhưng huyễn cảnh chỉ tác dụng trong 10 phút nhưng với Lục Kiệt đã là quá nhiều.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.