Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Trọ Ma (1)

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

Tóm lại, thôn Sơn Thanh là một thôn chuẩn mực nông thôn, không hề có các thiết bị hiện đại hay vui chơi ở đây, người dân cắm mặt làm nông, không quản việc khác.

Chỉ riêng lão thôn trưởng rất bài xích người ngoài, trong thôn chỉ có một tòa nhà cho thuê, người ở thuê phải cam đoan tuân thủ quy định trong làng, cấm gây rối, xằng bậy, nếu vi phạm thì trục xuất khỏi thôn.

Tuy vậy lão thôn trưởng cũng có chút học thức, lão biết nếu dám giết người ở thôn sẽ khiến chính quyền hai quốc gia phái quân đêi đến, bởi vậy lão cũng chỉ dám hoành hành bá đạo trong thôn.

Đây gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Trong ghế cuối xe, Lục Kiệt tĩnh tọa tu luyện, thật ra cũng không cần xếp bằng, chỉ cần nhắm mắt tập trung tinh thần là được rồi.

Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng hắn nhắm mắt ngủ say, hoàn toàn không đáng chú ý.

Luyện Khí tầng 1 yêu cầu đưa được một tia linh khí vào cơ thể, giai đoạn này cũng chưa có đan điền, linh khí được lưu trữ trong kinh mạch, mỗi lần linh khí di chuyển khắp cơ thể gọi là hoàn thành một vòng chu thiên, cái gọi là tu luyện chính là như vậy.

Tu sĩ kỳ thực cần phải dựa vào thiên địa, không có linh khí thiên địa làm sao tu luyện? Bởi cái gọi là mệnh ta không do trời chỉ là nói nhảm, uy lực thiên địa đủ để nghiền ép tu sĩ như đạp chết một con kiến hôi.

Chĩ có khi thành tiên thì nhân loại mới có tư cách sánh vai với thiên địa, chính thức tu đạo, kiếp trước của Lục Kiệt các tinh cầu phát triển theo hướng khoa học kỹ thuật dù mạnh đến đâu cũng không bằng tu sĩ chính là vậy.

Chớp mắt đã qua 8 giờ, khi đến 3h trưa Lục Kiệt mới rời khỏi xe.

Đảo mắt nhìn quanh, chỉ có môt con đường quốc lộ, xung quanh đường đầy cỏ dại, nhìn rất có không khí nông thôn.

Đây chính là biên giới hai quốc gia, cách thôn Sơn Thanh khoảng 70km.

Nếu muốn đi tiếp buộc phải dùng công cụ thô sơ như xe máy, xe đạp, xe hơi, riêng xe buýt họ không chở tiếp nữa vì con đường này ghồ ghề núi đá, xe buýt không lưu thông được.

Lục Kiệt đi tới, hắn dự định đi tìm xe đi nhờ, dù sao cũng không có nhiều tiền.

Mãi đến 6h tối, trên đường thi thoảng nghe tiếng gió rít gào, trên đường chỉ có chuột, chó, mèo, không một bóng người.

Lục Kiệt sắc mặt có chút khó coi, hắn không nghĩ đến bản thân lại xui xẻo đến vậy, bất đắc dĩ, hắn đành phải tìm nhà trọ.

Đi mãi, rốt cuộc cũng có một nhà trọ, xung quanh không có nhà nào khác, nhìn từ xa trông như tòa nhà này rất âm u.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên tầm 36 tuổi, hắn cười nói:"Cậu tìm đến đây là đúng rồi, quanh đây không có nhà trọ nào đâu".

Luc Kiệt cười nói:"Ông chủ, một phòng rẻ nhất bao nhiêu một đêm?".

Chủ quán niềm nở nói:"1 triệu là được".

Lục Kiệt trong lòng cười gằn nhưng mặt ngoài vẫn nói:"Tốt lắm, thế ông có bán mật ong không?".

Chủ quán nói tiếp:"Có chứ, 500 ngàn một lít mật ong".

Lục Kiệt giữ nguyên nụ cười, nói:"Tôi cần số lượng lớn, khoảng 100 lít, ông có không?".

Chủ quán có chút bối rối, hắn xoa xoa ngón tay, nói:"Không đủ đâu cậu à, chỗ tôi có 62 lít thôi, đây đã là toàn bộ số mật ong dự trữ của quán trong tháng này rồi".

Lục Kiệt hơi nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui.

Chủ quán thấy vậy thầm hô không tốt, lão áy nấy nói:"Ngày mai sẽ có đủ 100 lít, cậu có thể đợi đến mai rồi hẵng lấy".

Lục Kiêt khoát tay, nói:"Được rồi, vậy mai tôi đợi đủ 100 lít vậy, bây giờ đưa tôi lên phòng đi".

Chủ quán cười cười, dẫn Lục Kiệt lên tầng 2.

Dọc đường đi, chủ quán giới thiệu về lịch sử tòa nhà này.

Nó được xây dựng từ những năm 1980, trong thời kỳ chiến tranh lạnh, các quốc gia tuy không động binh đao nhưng đánh về kinh tế là phải có.

Từ đó, các thương nhân bắt đầu đổ xô vào Trung Quốc, thời đó có gan làm giàu thì tất sẽ giàu, cơ hội cho tất cả mọi người, là thời kỳ hoành kim của kinh tế thế giới.

Tòa nhà này là của một thương nhân xây dựng lên nhằm đón các du khách và thương nhân qua lại, thuận tiện qua đêm.

Giống như tòa nhà này có rất nhiều, nhờ đó mà mọi ngưởi đều vui vẻ, kiếm đầy bồn đầy bát.

Nhưng sau thời kỳ hoàng kim, hàng trăm khu nhà trọ bị bỏ hoang, đến tận bây giờ chỉ còn lác đác vài khu trọ, những tòa nhà trọ qua đêm như tòa nhà này đã ít lại càng thêm ít.

Lục Kiệt gật gật đầu, đôi khi hắn thốt lên vài câu hâm mộ khiến chủ quán thích ý cười híp mắt.

Lục Kiệt vui vẻ nhận phòng, cửa phòng đóng mở, bên trong có khóa, nhìn không khác gì căn phòng bình thường của thế kỷ 21.

Tiền vào phòng, nội thất khá đẩy đủ, có tủ lạnh, tivi, phòng ngủ, tolet,....tóm lại là không thiếu gì.

Điều này cũng đúng, thử hỏi 500k một đêm nếu chất lượng tệ thì ai còn dám lưu lại đây?

Lục Kiệt trong lòng có tính toán riêng, hắn đem bánh quy dự trữ trong balô nên không sợ đói.

Đến tận 1h khuya, Lục Kiệt tuy vẫn chưa rót linh khí vào cơ thể được nhưng tốc độ tu luyện đã rất nhanh.

Tuy hiện tại hắn phải ưu tiên chữa thương nhưng về cơ bản, hắn đã vận động được bình thường nên có thể phân tâm đi tu luyện.

"Tiến độ chữa thương đã đạt 1/4". Lục Kiêt trong lòng tính toán, hắn nhìn vào điện thoại, thấy đã 1h tối.

"Nêm hành động". Lục Kiệt đứng dậy, dao găm trong túi quần đã để sẵn.

Lưỡi dao được làm bằng thép đun, cán dao màu đen nhánh, ngoài ra có khắc ký hiệu quân đội, đặc biệt một mặt lượi dao sắc nhọn, một mặt lại có răng cưa để đảm bảo gây sát thương lớn nhất cho địch nhân.

Con dao này hắn tiêu tốn gần 2 triệu mới mua được, cứ việc tài sản hiện tại của hắn không tới 20 triệu nhưng mua thì vẫn nên mua, không chút nào cố kỵ.

Hắn mặc một chiếc áo thun đen, quần jean đen, tuy nền gạch men nhưng để an toàn hắn đi chân trần, hai mắt hắn âm u như nước, tóc hắn không dài nhưng vẫn tỏa ra khí chất riêng biệt.

Khí chất là thứ không mua được, nó cần thời gian để tích lũy, thứ khí chất của hắn là khí chất hoành hành bá đạo, âm trầm bình tĩnh của một đại tu sĩ sống 2800 năm tuổi, bề ngoài trầm tĩnh khiến người khác không nhìn thấu được.

So với hắn, đám lão giả được gọi là cụ tổ trong các gia tộc lớn chỉ là đám trẻ ranh chưa vắt mũi sạch, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Lục Kiệt bước đi xuống cầu thang, dọc đường không thấy khách trọ nào khác, có vẻ như rất vắng người.

Bằng kinh nghiệm của mình, hắn đoán 100% rằng nhà trọ này tuyệt không đơn giản, có thể có âm mưu quỷ kế gì đó đang đợi hắn nhưng hắn không sợ.

Quả nhiên, dưới tầng 1 phòng của ông chủ vẫn đang sáng.

Đứng ngoài cửa phòng Lục Kiệt có thể nghe được vài câu nói mơ hồ truyền ra:

"Có chắc hay không?".

"Chắc chắn, tôi đã xem chứng minh thư của nó, chỉ là một thằng ranh con 19 tuổi xuống đây tìm việc làm, có thể cướp được".

"Được, tất cả nghe ông chủ".

Lục Kiệt nhanh chóng trốn vào góc bên trái cửa phòng, thông qua giọng nói hắn đoán được có 3 người bên trong, bao gồm cả ông chủ nhà trọ.

Lục Kiệt vẫn không cử động, thẳng đến khi bên trong dần im lặng, sau đó đèn tắt, một trận tiếng bước chân vang lên.

"Cạch".

Cửa mở, người đầu tiên đi ra là chủ quán, hắn đang định nhìn lên cầu thang thì một tiếng xé gió làm hắn lạnh cả sóng lưng.

Thầm hô hỏng bét, hắn xoay người định vung gậy sắt trong tay thì đã trễ.

Xoẹt.

Máu tươi bắn ra, lão chủ quán chỉ thấy ấm ấm ở cổ, sau đó lão chìm vào hôn mê không biết gì nữa.

"Chết tiệt".

"Giết nó".

Tiếng mắng chửi vang lên, đi kèm với đó là hai thanh tuýt sắt đập vào ngực Lục Kiệt.

Đáng tiếc hai kẻ này nằm mơ cũng không ngờ rằng Lục Kiệt lại là tu sĩ, hắn đã sớm đoàn trước hành động của hai kẻ này, lưỡi dao của hắn vừa chém ngang qua cổ lão chủ quán thì hắn đã lách người sang một bên khiến hai kẻ đằng sau đánh hụt.

Hai tên thanh niên cũng không ngờ Lục Kiệt lại tránh né được, nhất thời họ biết Lục Kiệt là một cao thủ.

Tâm lý hai kẻ này băt đầu sinh ra trốn tránh ý, cả hai thoáng do dự 1 giây.

Chớp thời cơ, Lục Kiệt lập tức đạp một tên tóc vàng nằm xuống, sau đó lấy thế sét đánh đâm một phát vào ngực của tên thanh niên còn lại.

Tên thanh niên chỉ cảm thấy nhói nhói ở ngực, hắn đang định mở miệng xin tha thì Lục Kiệt đã rút dao găm ra, đi kèm với đó là một dòng máu tươi phun trào ra cùng với một ít mảnh thịt của nội tạng.

"Hộc". Tên thanh niên phun một ngụm máu rồi trực tiếp ngã xuống.

Thừa dịp này, tên thanh niên tóc vàng kịp đứng dậy, hắn vung mạnh tuýt sắt vào vai của Lục Kiệt.

Lục Kiệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tràn ngập tia máu, tuy nỗi đau này không là gì nhưng hiện hắn còn đang bị gãy vài cây xương sườn, hành động của tên thanh niên tóc vàng làm vết thương vốn chưa lành hẳn của hắn lại bị nặng hơn.

Tên thanh niên tóc vàng hừ một tiếng, sau đó giơ tuýt sắt định cho Lục Kiệt một kích chí mạng.

Lục Kiệt cắn đầu lưỡi cố lấy lại bình tĩnh, trong chiến đấu không được lơ là dù chỉ một giây nếu không vạn kiếp bất phục.

Hắn vận dụng linh lực vào hai chân, vào thời khắc ống tuýt sắp đập trúng đầu hắn thì hắn nhảy bật ra đằng sau, dù vậy tiếng gió rít gào cũng khiến hắn lạnh cả tim.

Không thể nghi ngờ chút nào, nếu một đòn này đánh trúng hắn phải bất tỉnh ngay tại chỗ, sau đó hậu quả không cần nói cũng biết, kiếp này của hắn có lẽ sẽ dừng lại tại đây.

"Né hay lắm". Tên thanh niên tóc vàng cười gằn, tiếp tục lao đến vung tuýt sắt.

Lục Kiệt biết bản thân chỉ có dao găm không cách nào cứng chọi cứng được với thanh niên nên đành tránh né chờ thời cơ phản công.

Về chiều dài vũ khí hắn chịu thiệt rất nhiều, nhưng nếu xét tính cơ động, sát thương thì dao găm mạnh hơn tuýt sắt nhiều, vì vậy hắn cần là một cơ hội thích hợp.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.