Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa Thương (2)

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Sáng hôm sau.

Do là Lục Kiệt sống ở Kinh Thành nên buổi sớm rất nhiều người dậy đi làm.

Bên ngoài phòng trọ, tiếng bước chân vang lên đều đều, tiếng xe máy chạy nghe rất ồn ào, nghe rất có cảm giác nhộn nhịp, vội vã.

Lục Kiệt vẫn xếp bằng trên giường, lúc này hắn chợt mở mắt.

Cánh tay phải của hắn khẽ giật giật, sau khi xác định thương thế đã ổn hắn thở nhẹ một hơi.

"Cánh tay phải đã hoàn toàn khỏi, nên rời đi". Lục Kiệt thầm nghĩ, hắn đứng dậy thu dọn chút đồ đạc rồi bước đến cửa sổ.

Chiếc cửa sổ cũ kỹ này đã đi theo hắn suốt 15 năm, từ lúc hắn học cấp 3 đến khi hắn 28 tuổi rời khỏi địa cầu, đạp lên tiên lộ thì mới rời xa căn phòng này.

Từng kỷ niệm ùa về, ngày tốt nghiệp cấp 3 hắn rất vui vẻ, khí huyết 10 phần, hi vọng sau này tìm được một nghề nghiệp tốt, mang theo hi vọng học đại học cùng hoài bão, hắn vô cùng chờ mong tương lai.

Nhưng không ngờ tiền bạc khổ sở tích lũy ròng rã 3 năm trời lại bị cướp, giấc mơ tan vỡ, lúc đó hắn cả ngày ngồi trong phòng, vô cùng buồn bã, có đôi khi còn khóc thầm.

Từ đó khung cửa sổ này đã gắn liền với cuộc đời hắn, là ký ức khó quên.

Bên ngoài tuy ồn ào nhưng nội tâm của Lục Kiệt lại bình tĩnh như nước, dù sao năm tháng đã qua, 2800 năm cuộc đời đã mang đến cho hắn phong phú những kinh nghiệm sống, hắn biết hắn cần lấy lại những gì đã mất ở kiếp trước, giết những kẻ đã xúc phạm hắn.

"Đời này, ta phải đứng trên tỷ người, giết cho máu chảy thành sông, thành tựu chí tôn".

Lục Kiệt cho mình một cái mục tiêu.

Hít một hơi sâu, hắn rời khỏi nhà, khi kéo cổng sắt hắn chợt phất tay, lập tức một tia linh khí màu đỏ thẫm từ trong cửa sắt rơi vào bàn tay hắn.

Lục Kiệt cười nhạt, khép lại cánh cổng sắt, một đường rời đi nhà trọ, có thể khi hắn quay lại đây hắn đã là tu sĩ, tuế nguyệt tang thương, không chờ một ai.

......

Trên bến tàu.

Ông tư như thường lệ ngồi uống trà đá, ông mặc một chiếc áo sơmi đã cũ, chiếc quần da bò quen thuộc làm nổi lên khí chất của ông.

Ông có làn da ngăm đen, mái tóc ngắn rối tung rối mù như vừa ngủ dậy, ánh mắt ông hơi chớp chớp không yên, dường như ônt có điều gì đó lo lắng.

Cách đó không xa, Thành và Khải sánh vai nhau tiến đến quán nước.

Cả hai mặt mày ủ rũ, uể oải, đôi mắt thâm quần như mất ngủ, nhìn thần sắc hai người thì biết cả hai đang rất mệt mỏi, khó chịu.

Ông Tư thấy Khải và Thành đến, ông đứng dậy, chủ động tiến đến nói:"Sao có hai thằng bây thôi hả? thằng Tuấn với mấy đứa còn lại đâu hết rồi?".

Khải tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố đáp:"Ông tư đấy hả? anh Tuấn bị thương rồi, mấy đứa kia thì đang chăm sóc cho ảnh, có vài đứa cũng bị thương nữa nhưng anh Tuấn là bị nặng nhất, đoán chừng không có 1,2 tháng là không dậy nổi đâu ông à".

Ông tư biến sắc, ánh mắt ông lóe lên sự nghi hoặc rồi chợt biến mất, thay cào đó là nỗi bất an cùng lo lắng.

Tại sao thằng Tuấn lại bị thương? thể lực nó mạnh hơn người thường nhiều lần, chẳng lẽ là lại trêu chọc vị công tử nào đó rồi?

Ông tư biết rõ Tuấn tuy nghèo nhưng được cái khỏe mạnh, mà những người như vậy thưởng ỷ vào sức mạnh của mình mà đi bắt nạt những kẻ yếu hơn, Tuấn là một ví dụ, tuy mạnh nhưng lại không thích suy nghĩ, thích trêu chọc người khác, nếu đúng là vậy thì hôm nay bị thương cũng chẳng có gì lạ.

Cái lạ là vừa hôm qua ông mới phát tiền lương cho bọn này, ông cũng biết 7 người chơi thân với nhau, lấy Tuấn cầm đầu, ngày thường 6 người đều xưng đại ca, em, với Tuấn, chỉ là khi làm việc thì không gọi như vậy vì rất dễ làm mấy vị thương buôn tức giận.

Ví dụ trong nhà có đám đầy tớ kêu bạn là ông chủ nhưng lại gọi một thằng ất ơ nào đó là đại ca thì bạn có buồn bực không?

Làm ông chủ ai không muốn mình quyền cao chức trọng, được người người xưng hô kính trọng cơ chứ? vả lại cái chữ đại ca này rất giang hồ, khiến người khác nghe rất không vui.

Đương nhiên cắt lương đuổi việc là không có, nhưng sẽ có một chúc chèn ép, ví dụ như bắt Tuấn đi bưng mấy thùng hàng nặng còn đám kia thì cho nghỉ ngơi, việc như vậy không phải là hiếm.

Quay lại với việc tại sao hôm qua vừa lãnh lương hôm nay lại bị thương?

Hai việc chẳng liên quan gì với nhau nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ phát hiện đầu mối trong đó.

Khả năng thứ nhất là đám người Tuấn đi chèn ép Lục Kiệt rồi bị Lục Kiệt đánh lại, tình huống này chỉ có 1% khả năng, Lục Kiệt ông tư cũng biết, nó là một thằng ngoan hiền, hay đi làm tăng ca, đối với Kiệt ông tư cũng cho hắn một chút ưu đãi, ví dụ như khuâng mấy thùng hàng nhẹ hay lâu lâu cho Kiêt một chai nước khoáng, dù đây chỉ là những việc nhỏ nhưng ông tư biết đám người Tuấn đều nhìn thấy rõ việc này, ông cũng thường nhắc đám người Tuấn không được chèn ép Kiệt nhưng bọn nó vẫn không nghe.

Ông cũng đã lén lút đưa vài trăm ngàn cho Khải, Thành nhằm hi vọng Lục Kiệt bớt ăn đau khổ từ đám người Tuấn, hiệu quả ra sao thì ông không biết.

Nói tóm lại khả năng này xuất hiện rất thấp, chỉ một trong hai thằng Khải, Thành là đủ để treo Lục Kiệt lên đánh rồi.

Khả năng thứ hai là đám người Tuấn đi nhậu, trên đường về hoặc trong lúc nhậu va chạm với một đám người khác, xung đột là chắc chắn vì ông biết tính tình Tuấn lúc nhậu say rất nóng nảy, cơ hồ là bảo vệ cũng dám đánh.

Câu nói tiếp theo của Khải làm ông chấm dứt dòng suy nghĩ:

"Chắc ông đang nghĩ Tuấn xung đột với đám người trong lúc nhậu phải không? ông nhầm rồi! là Luc Kiệt đánh đấy, chính hắn đã đánh 4 người bọn tôi, còn mỗi Tuấn, tôi với Thành mới không bị sao".

Ông tư mở to mắt, nhìn trừng trừng Khải, nói:"Mày nói bậy bạ gì thế? làm sao có thể?".

Khải thở dài, nói:"Tôi cũng không biết ra sao nhưng sự thật là vậy, hiện anh Tuấn còn đang chờ trưa nay phẫu thuật, ảnh bị chảy máu đầu phải khâu lại mới ổn được".

Ông tư như chết lặng, hồi lâu sau ông vuốt vuốt trán, nói:"Thôi hai thằng bây vô làm việc đi".

Khải và Thành gật gật đầu, cả hai rời đi, bỏ ông tư lại đó.

Ông tư tâm tình rất phức tạp có chua xót, có thở dài, nhiều hơn là mệt mỏi.

Ông biết Lục Kiệt phản kháng là vì đám người Tuấn lại bóc lột tiền lương của nó, tính tình Lục Kiệt ông biết rõ, ông tận mắt nhìn thấy Lục Kiệt học cấp 3, rồi ra trường, sau đó tình thế bắt buộc mới phải vào đây làm bốc vác thuê.

Ông không hiểu rõ Lục Kiệt làm sao đánh Tuấn đến vào bệnh viện, nhưng ông hiểu rõ Lục Kiệt sẽ không làm ở bến tàu nữa.

.....

Lục Kiệt ngồi trên một chiếc ghế đá, tay cầm điện thoại lên facebook.

Kỳ thực hắn muốn chữa thương, nhưng đang 8h sáng, nếu xếp bằng ở đây luôn thì người đi đường sẽ nghĩ thế nào?

Tất nhiên nghĩ hắn là bị thần kinh!

Mà theo trào lưu hiện nay thì sẽ có người quay video, chụp ảnh mặt của hắn, đến lúc đó chẳng phải nói cho cảnh sát biết ta ở đây nè, đến bắt ta đi?

Hắn hiện tại đang phải trốn tránh cảnh sát, tất nhiên là không muốn như vậy rồi.

Lục Kiệt cũng không biết đám người Tuấn có báo cảnh sát không, dù sao tiền cũng đã lấy lại, có thể nói bọn hắn không được chút lợi ích gì sao đêm qua mà còn bị thương nặng.

Chí ít Lục Kiệt cam đoan Tuấn phải khâu 15 mũi, cú đánh đó đã dùng hết sức lực của hắn, lại thêm công dụng của linh khí, đối với thực lực của mình hắn vẫn có lòng tin.

Mà đã trộm gà không được còn mất nắm thóc, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua, trình báo lên cơ quan công an là điều chắc chắn, vì vậy Lục Kiệt mới đến thẳng ghế đá ngồi chờ xe buýt.

Lục Kiệt biết khi chưa đủ thực lực thì trốn tránh mới là vương đạo, hắn cần là thời gian, chỉ cần cho hắn tu luyện tới Luyện Khí tầng 3 thì lúc đó không ai làm gì được hắn, ngay cả quân đội muốn động vào hắn cũng cần phải cân nhắc.

30 phút sau, từ xa xa xe buýt chạy tới.

Lục Kiệt chỉ mang một chiếc ba lô màu đen nhỏ gọn, trong đó chủ yếu là quần áo, hắn chẳng cần mang nhiều làm gì vì đơn giản không cần thiết.

Bước lên xe buýt, hắn lựa chọn hàng cuối của xe.

Đích đến của hắn là thôn Sơn Thanh, đây là một thôn làm nông nghiệp chưa hiện đại hóa, ngay cả xe buýt cũng rất lâu mới có một chuyến qua đây.

Thôn Sơn Thanh nằm ở địa phận ranh giới tỉnh Quảng Tây và Quảng Đông, nó khoảng 400 nhân khẩu, xung quanh thôn được bao bọc bởi rừng núi, con đường chính vào thôn phải đi xuyên qua rừng diện tích tầm 22km, đặc biêt khu rừng này chỉ đảm bảo là ít có nguy hiểm.

Nguyên nhân đơn giản, khu rừng này nối liền từ Quảng Tây đến Quảng Đông, quân đội biên giới chỉ dọn sạch các loại thú dữ như hổ, báo, sói,.... còn riêng các loại như rắn, chồn, thỏ, quạ,....vẫn còn, đây là vì quân đội quá ít không đủ thanh lý hết, mà bọn họ cũng cảm thấy không cần thiết vì quá tốn thời gian còn tinh lực.

Nhưng khi tiến vào thôn Sơn Thanh thì có một đường hầm, bên trong có đường sắt chuyên để xe lửa từ Quảng Tây đến ra vào thôn, tiếc là nó đã bị phá hỏng từ những năm chiến tranh.

Lục Kiệt hồi tưởng lại, đời trước hắn cũng từng đến thôn Sơn Thanh đi du lịch, người dân ở đó khá hỗn tạp, cảnh sát thì không có, chỉ có thôn trưởng là có danh vọng và uy tín nhất làng, ông ta rất bảo thủ, quyết đem phong tục tập quán mê tín dị đoan từ hàng trăm năm trước áp dụng cho cả làng, chính vì vậy đây là một ngôi làng ma, bên Nam Việt đế quốc và cả Trung Quốc đều không đụng vào thôn này, để mặc cho nó phát triển theo triều hướng xấu.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.