Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa Thương (1)

Tiểu thuyết gốc · 2009 chữ

Lục Kiệt sắc mặt âm trầm như nước, hắn đang đợi, đợi Tuấn mất hết kiên nhẫn, lúc đó là thời cơ tốt nhất để hắn phản công.

Hắn có chút bất ngờ, ký ức kiếp trước Thành, Khải luôn ngoan ngoãn làm theo lời Tuấn, nếu hôm nay hắn không trọng sinh thì đám người Tuấn sẽ cướp thành công tiền lương của hắn, ngay cả một đồng cũng không nhả ra.

Sau đó hắn sẽ nghỉ việc, bắt đầu làm thuê ở khắp nơi.

Lúc đó Lục Kiệt cũng rất bất đắc dĩ nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, xưởng bến tàu là nơi hắn làm việc lâu nhất kể từ khi tốt nghiệp cấp 3, sau đó nữa thì hắn sống rất vất vả, cố kéo dài hơi tàn mãi cho đến khi Thượng Thanh Tiên Nhân đến địa cầu, khi đó hắn đã 28 tuổi.

Cắt đứt dòng suy nghĩ hắn là âm thanh cười nhạo của Tuấn:

"Kiệt, mày có thể đi, nể tình hai thằng đàn em của tao đã xin tha cho mày tao sẽ thả mày lần này, nhưng đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng".

Tuấn sau khi suy nghĩ kỹ thì quyết định buông tha Lục Kiệt, dù sao tiền cũng đã lấy được rồi, Lục Kiệt chẳng còn chút giá trị nào cả.

Lục Kiệt không nói gì, hắn đứng bất động ở đó, mặc cho Tuấn, Khải, Thành nói gì đi nữa hắn cũng không đáp lời.

Đợi hồi lâu thấy Lục Kiệt không nói gì, Tuấn bắt đầu bực bội, hắn nghị Lục Kiệt xem thường mình, thế là hắn khẽ quát:

"Mày không đi thì ở lại đây đi".

Dứt lời, Tuấn lao đến vung nắm đấm.

Lục Kiệt như cười mà không phải cười, hắn khẽ lách người sang một bên né nắm đấm của Tuấn, tay phải hắn nãy giờ vẫn nắm chặt đột nhiên hé mở ra, để lộ 5 sợi tơ tỏa ra kim quang nhàn nhạt.

Tuấn hơi bất ngờ vì Lục Kiệt né được, hắn xoay người lại định tung thêm một đấm thì lúc này dị biến xảy ra.

Lục Kiệt nhảy lên, chẳng ai ngờ thân hình gầy gò ốm yếu như hắn lại nhảy cao được tới 1 mét, sau đó hắn vung mạnh gậy gỗ xuống, gân tay hắn hiện lên chằng chịt chứng tỏ hắn dùng hết lực cho đòn đánh này.

"Bành".

Gậy gỗ thế đánh như sấm chớp, vừa nhanh lại vừa mạnh khiến Tuấn không hề kịp đề phòng, thế là hắn lãnh trọn gậy gỗ đập vào đầu.

Tuấn lảo đảo lui về sau vài bước, đầu óc hắn ong ong không nghĩ được gì, máu tươi nhỏ tí tách từ đầu hắn chảy từng giọt xuống đất nhìn khá ghê rợn.

Khải và Thành hét lên kinh hãi.

"Đại ca.....tại sao lại như vậy?".

Hai người có nằm mơ đi nữa cũng không đoán được Lục Kiệt đã trọng sinh, chứng kiến cảnh Tuấn bị một đòn đến chảy máu đầu khiến cả hai hoảng sợ đến nỗi đứng đó trừng mắt nhìn.

Lục Kiệt cũng chẳng khá hơn gì, hắn đáp xuưng đất khá chật vật, vết thương vốn đã nặng bây giờ lại càng nặng thêm, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi nhìn Tuấn choáng váng.

Lục Kiệt hừ lạnh một tiếng, định xông lên thì Thành kịp phản ứng, hắn quát lớn:

"Kiệt, mày dám đánh anh Tuấn chảy máu đầu, phen này mày đừng hòng đi đâu".

Nói xong hắn đang định chạy tới bắt giữ Kiệt thì Khải cản lại.

Thành tức giận nói:"Vì sao lại cản tao? không thấy đại ca bị thương nặng đến vậy hay sao?".

Khải dùng hết sức cản lại, đồng thời xoay người nói:"Kiệt, mau lấy tiền rồi đi đi, tao cản nó lại cho".

Lục Kiệt nhìn Khải giằng co với Thành, hắn cũng không do dự nữa, thừa cơ Tuấn đang choáng váng, hắn tiến đến lấy xấp tiền giấy được bỏ trong túi Tuấn.

Tuấn giờ phút này không hơi đâu mà lo đến tiền bạc nữa, hắn không nghĩ được gì cả, hai tay ôm đầu ngồi bệch xuống, máu vẫn chảy tí tách không thôi, nhìn vô cùng thê thảm.

Lục Kiệt lấy được tiền, dứt khoát bỏ đi không quan tâm đến chuyện này nữa.

Đến tận đây hắn chính thức lấy lại số tiền lương mà kiếp trước bị đám người Tuấn trấn lột, thành công một bước trong con đường thay đổi vận mệnh của mình.

Trở lại căn phòng trọ quen thuộc, Lục Kiệt nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền không cử động, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Vừa rồi cũng may hắn dùng 2 sợi linh khí mới đánh Tuấn đến chảy máu đầu, 1 sợi để bật nhảy, còn 2 sợi hắn tính toán đối phó với Thành và Khải nhưng không ngờ giờ phút máu chốt Khải lại cản Thành, tạo cơ hội cho hắn lấy được tiền.

Kỳ thực từ lúc trọng sinh đến giờ hắn một mực ấp ủ linh khí, tuy thời gian quá gấp gáp không tu luyện được nhưng dựa vào ký ức 2800 năm tu sĩ của hắn thì hắn có biện pháp tạm thời thu giữ linh khí trong cơ thể, chỉ có điều vì hắn hiện đang là phàm nhân nên hiệu quả rất kém, thời gian lại quá gấp hắn chỉ thu được 5 sợi linh khí, dù vậy hắn cũng tự tin có thể đối phó với đám người Tuấn.

Sự thật đã chứng minh hắn hơi đề cao đám người Tuấn, ngoại trừ Tuấn ra thì đám đàn em chỉ là đám lâu la, tuy có người biết võ thuật nhưng ít chiến đấu, dần dần kinh nghiệm cũng chẳng có nhiều.

Nhưng yếu tố quyết định thành bại của cuộc chiến này là bản thân Lục Kiệt, kiếp trước hắn là cường giả Độ Kiếp kỳ đỉnh phong sắp Độ Kiếp Thành Tiên, ngoài kinh nghiệm đấu pháp phong phú thì thuật cận chiến của hắn cũng là tuyệt đỉnh, 2800 năm kinh nghiệm còn đó khiến đám người Tuấn tựa như trẻ con gặp người lớn.

Hắn biêt dựa vào địa hình của nhà hoang, biết im lặng chờ thời cơ, biết chớp cơ hội, biết đánh lén chiếm tiên cơ,.....

Đủ loại nhân tố khiến Lục Kiệt lấy thân phàm nhân địch 7 người, trong đó thể trạng của Tuấn gấp 3 lần của Lục Kiệt.

Chỉ có mạo hiểm mới chiếm được lợi ích to lớn, câu nói này không bao giờ sai, giờ đây trước mặt hắn là 5 triệu tiền làm bốc vác thuê khổ sở ở bến tàu.

Có lợi tất có hại, thân thể hắn cũng trọng thương sau cuộc chiến, khác không nói, riêng tiền chữa gãy xương tay phải vượt xa xa 5 triệu này.

Nhưng đó là cách chữa trị của phàm nhân, một đời cường giả như Lục Kiệt há có thể làm vậy?

Lục Kiệt sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, hắn bật dậy, tư thế ngồi thiền trên giường, dựa vào linh khí mỏng manh ở địa cầu để chữa trị thương thế.

Chỉ thấy các vết bầm tím trên cơ thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang dần khép lại, vỏn vẹn 15 phút, toàn bộ vết thương như bầm tím, máu bầm, xưng đỏ bên ngoài cơ thể hắn khép lại hết.

Lại qua 30 phút, Lục Kiệt hơi hơi nhíu mày, thì thào:

"Tốc độ chữa thương quá chậm, chiếu theo tốc độ này phải mất 1 ngày 1 đêm cánh tay phải mới hoàn toàn bình phục".

Nếu bác sĩ hay y tá mà nghe được câu nói này sẽ mắng hắn là đồ thần kinh!

Chỉ riêng việc nối xương tay cũng đã tốn 1 buổi sáng, sau đó là 1 tháng để vết thương tạm ổn, lúc này mới có thể hoạt động cánh tay nhưng không được dùng lực mạnh, sau 3 tháng vết thương mới coi như khỏi hẳn có thể tự do hoạt động.

Vậy mà bây giờ có người lại nói chỉ vỏn vẹn 1 ngày 1 đêm đem cánh tay phải có thể khỏi hẳn?

Không mắng chết Lục Kiệt đã là may!

Nghĩ nghĩ, Lục Kiệt vẫn kiên trì ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt hắn nhắm chặt, tuy chữa thương nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ.

"Linh khí ở địa cầu thật sự quá ít! nếu theo tốc độ này ít nhất 5 tháng ta mới có thể tấn thăng Luyện Khí kỳ tầng 1, hiệu suất quá thấp ta không thể chờ được".

"Khoảng 3 ngày toàn bộ thương thế của ta sẽ khỏi, đến lúc đó nên đi tìm việc làm rồi, cần phải mua một chút dược thảo đề cao tốc độ tu luyện".

"Theo ký ức kiếp trước thì địa cầu có võ giả, cảnh giới tu luyện là Ngoại Kình, Nội Kình, Ám Kình, Hóa Kình( Tông Sư), Đại Tông Sư".

"Luyện khí tầng 2 đủ treo lên đánh 10 tên Tông Sư, Luyện Khí tầng 3 100 tên Đại Tông Sư cũng chỉ là kiến hôi, nói cách khác chỉ khi tấn thăng Luyện Khí tầng 2 ta mới có thể ung dung ở địa cầu, ít nhất thì Đại Tông Sư trên địa cầu cực kỳ ít ỏi, ta nếu không trêu chọc họ thì cũng sẽ không có phiền phức".

"Hiện tình thế của ta vô cùng cấp bách, phải mau chữa thương, trong thời gian 3 ngà này bọn người Tuấn có thể đến tìm ta, tốt nhất là ta nên tạm tránh mặt nếu không thì ta không có chút sức tự vệ nào".

Co được dãn được mới là nam nhân!

Lục Kiệt chưa bao giờ ngại phiển phức, nhưng những lúc nguy hiểm như thế này thì trốn tránh mới là vương đạo, những kẻ ngu ngốc, sỉ diện, mới lựa chọn con đường cứng đối cứng, ít ra trước khi có thực lực Lục Kiệt cũng sẽ tạm tránh mũi nhọn.

Kiên trì, nhẫn nại, tính toán là bản tính của Lục Kiệt, kiếp trước dựa vào đức tính này hắn mới có thể sinh tồn trong thế giới tu chân đầy tàn khốc.

"Sau đêm nay nên rời khỏi". Lục Kiệt nhanh chóng làm ra quyết định, hắn cần thời gian.

"Để cho chắc chắn đám người Tuấn không đánh lén được ta thì phải thiết lập một chút".

Lục Kiệt ngừng chữa thương, tập trung tinh thần vào bàn tay trái.

Chỉ thấy một sợi linh khí tỏa ra kim quang nhàn nhạt trong bàn tay hắn, lúc trước hắn còn 2 sợi linh khí, một sợi dùng để tăng tốc độ chạy, còn duy nhất một sợi này.

Nếu toàn lực ngưng tụ linh khí thì Lục Kiệt cần 5 phút, đây chỉ là khi hắn là phàm nhân, nếu hắn là tu sĩ Luyện Khí tầng 1 thì chỉ cần 5 giây.

Lục Kiệt cầm một con dao rọc giấy, hắn không chút do dự cắt đứt một đầu ngón tay.

Vài giọt máu bắt đầu chảy xuống, hắn nhỏ vài giọt vào sợi linh khí.

Chỉ thấy sợi linh khí dần ảm đạm, sau đó chuyển sang màu đỏ thẫm như máu.

Thấy vậy Lục Kiệt cười nhẹ hắn đứng dậy mở cửa phòng trọ, hắn khép hờ cánh cửa sắt đã cũ, cánh tay trái nhẹ buông ra, sợi tơ linh khí theo đó hòa nhập vào khe hở.

Xong việc, hắn đóng chặt cửa lại, vì là cửa sắt nên khi mở sẽ nghe tiếng rít khá khó chịu, hắn cũng chẳng quan tâm, dùng ổ khóa khóa từ bên trong lại nhằm đề phòng.

Xong tất cả, hắn ngồi trở lại giường, tiếp tục chữa thương, không quan tâm gì nữa.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.