Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Địa Cầu (3)

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Ngoài ra còn một lý do khác.

Đó là Lục Kiệt đã trọng sinh!

Vào giờ phút tia ý niệm xuất hiện, vận mệnh của Lục Kiệt đã cải biến, thiên địa chuyển dời, tương lai thay đổi.

Chính vì vậy vị Tán Tiên bạch y mới bị tan rã, thậm chí cảnh tượng thiên địa trong tương lai cũng theo đó tan rã!

Quá khứ thay đổi thì tất tương lai cũng đổi theo.

Giờ phút này Lục Kiệt tuy cả người mang thương thế nhưng hắn có kí ức của 2800 năm sau!

Khi Lục Kiệt chết, hắn đã 2800 năm tuổi!

Tu tiên giả tuổi thọ tăng theo tu vi, tu vi càng cao tuổi thọ càng tăng vọt, dựa theo tu vi thì lúc đó Lục Kiệt có 3 vạn năm tuổi, tuy nhiên nguyên khí hắn đã trọng thương, sống không đến 50 năm nữa.

Hiện tại Lục Kiệt tuy vẫn là hắn nhưng kí ức, ý nghĩ,....đều là của Lục Kiệt 2800 năm sau.

Vẻ ngây ngốc, thật thà của Lục Kiệt đã biến mất, thay vào đó là trầm tĩnh, lạnh lùng, lý trí,.....không có một chút nào của kẻ lương thiện mà một thanh niên 19 tuổi nên có.

Lục Kiệt tuy trọng sinh trở về nhưng cả người mang thương thế, hắn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Tuy hắn có hàng trăm, hàng nghìn biện pháp để tạm thời khôi phục thương thế, nhưng những biện pháp này đều dùng tuổi thọ, huyết khí, tinh lực đánh đổi.

Làm vậy, tương lai tu vi hắn sẽ rất khó đột phá, đời này hắn muốn Độ Kiếp Thành Tiên, thành tựu tu vi mà kiếp trước hắn chưa có được.

Lục Kiệt bình tĩnh suy nghĩ.

4 tên còn lại mắt thấy Lục Kiệt nhẹ nhàng hạ gục tên đàn ông trung niên, cả đám đều do dự khônh dám xông tới, nhất thời tình thế trở nên giằng co, không ai dám động thủ trước.

Lục Kiệt cười cười.

Đây là giây phút quý báu để hắn khôi phục thể lực, thời gian càng kéo dài hắn càng có lợi, 4 người kia càng suy nghĩ sẽ càng do dự thêm.

Nếu 4 người kia cùng xông lên hắn thật không có cách nào ứng phó, nhưng nếu chần chừ kéo dài,.....

Lục Kiệt cười gằn.

Kiếp trước 2800 năm đã cho hắn nhìn thấu tâm lý của người thường, là người ai cũng tiếc mệnh, càng tiếc mệnh thì càng không dám liều lĩnh.

Lục Kiệt trầm tư, thật ra đánh gục 7 người là điều không thể.

Thứ nhất hắn không có đủ thể lực, thứ hai hắn đang mang thương thế cần cấp tốc tịnh dưỡng, thứ ba 7 người này cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, đặc biệt là tên Tuấn, hắn có 2 năm làm bảo vệ cho một công ty lớn, võ thuật cao minh, thứ tư đám người này cũng không phải là ngu, khi hạ được vài người thì cũng sẽ biết bỏ chạy, mà dựa vào chút thể lực còn sót lại của hắn muốn truy đuổi là điều không thể.

Đủ loại nguyên nhân khiến Lục Kiệt tạm không có cách hạ gục hết đám này, nhưng đòi lại tiền lương với đuổi đi bọn chúng là có thể.

Lục Kiệt cười cười, hắn thấy cần phải thêm một mồi lửa.

Hắn cầm một cục gạch ống, ném thẳng về phía 4 người.

Một tên thanh niên khoảng 26 tuổi mặc áo khoác đen đang nghi hoặc thì cục gạch như xe gió lai đến.

Tên thanh niên có chút võ thuật, lại thêm đã sớm đề phòng Lục Kiệt, hắn nhẹ lách người sang một bên, cục gạch rơi thẳng vào nền đất tạo nên âm thanh khá lớn.

"Bành".

Tên thanh niên sắc mặt có chút khó coi, hắn gầm lên:"Kiệt! mày có giỏi thì xuống đây, chỉ biết đánh lén thế à?".

Lục Kiệt sắc mặt không đổi nói:"Được thôi".

Hắn tay trái cầm gạch ống, tay phải kẹp lấy một cây gậy gỗ, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Tên thanh niên sợ Lục Kiệt ném gạch ống nên không dám liều lĩnh, 3 tên đồng bạn cũng có suy nghĩ như vậy.

Lục Kiệt nắm chặt tâm lý của đám người, hắn thong thả tiến xuống cầu thang, đám người không dám tiến công nên hắn đi rất thong thả.

Nhưng 4 người đều ngầm hiểu ý nhau, tất cả đều vây quanh lối xuống cầu thang, tựa như không định để Lục Kiệt bỏ chạy.

Lục Kiệt vừa tiến xuống một nửa bậc thang, hắn cười nhẹ, vung tay trái lên làm ra động tác ném.

Tên thanh niên áo khoác đen có chút sợ hãi vì hướng Lục Kiệt định ném là về phía hắn, hắn đành nhẹ lách ra một bên.

Lục Kiệt như đoán trước được hành động của thanh niên, hắn nhẹ xoay người ném thẳng vào một tên đàn ông trung niên áo thun xám gần đó nhất.

Tên đàn ông trung niêm bất ngờ không kịp đề phòng, cục gạch lại lấy tốc độ cực nhanh lao đến, hắn hứng chọn lực va chạm của cục gạch vào mặt.

Hắn hét thảm một tiếng rồi ôm mặt ngã xuống, máu tươi nhẹ rỉ ra từ giữa hai bàn tay hắn.

Lục Kiệt biết mưu kế đã thành, hắn dùng lực chạy nhanh xuống cầu thang, tay phải kẹp gậy gỗ cũng được chuyển sang tay trái.

Tên thanh niên áo khoác đen phát hiện bản thân bị đùa giỡn, hắn thẹn quá hóa giận, đưa tay vào túi quần lấy ra một con dao bấm.

Con dao khá nhỏ, lưỡi dao dài khoảng 4cm, tuy là trời tối nhưng ánh đao phản chiếu lại lóe lên tia sáng màu bạc trắng.

Hắn không nói nhảm, nhắm chuẩn lối vào cầu thang định sẵn cho Lục Kiệt một kích chí mạng.

2 tên còn lại tuy không có vũ khí nhưng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Lục Kiệt tới.

Khi Lục Kiệt cách lối vào cầu thang 5 bậc thang, hắn đột nhiên nhảy lên lan can rồi lao về phía tên thanh niên áo khoác đen.

Tên thanh niên không nghĩ đến kinh nghiệm chiến đấu của Lục Kiệt phong phú như vậy, tuy hắn có chút võ nghệ nhưng không thường xuyên rèn luyện, lại thêm bản thân lười biếng, không thường đánh nhau nên tài nghệ đánh đấm của hắn khá thấp.

Lục Kiệt không nói nhảm, vừa hạ xuống đã tung một cước vào mặt tên thanh niên.

Tên thanh niên chỉ kịp giương hai tay đỡ lấy, thừa dịp này Lục Kiệt vung mạnh cây gậy gỗ xuống.

"Bành".

Lực trùng kích cực mạnh khiến tên thanh niên choáng váng, đầu óc ong ong không nghĩ được gì, hắn cứ thế ngã xuống, tạm mất đi tri giác.

Lục Kiệt thở phải nhẹ nhõm, xoay người qua hỏi:"Hai ngươi cũng muốn như hắn phải không?".

"Không không, anh Kiệt tha cho bọn em". Hai người đồng thanh đáp, cả hai đều biết bản thân không địch nổi Lục Kiệt nên dứt khoát lựa chọn đầu hàng.

"Tốt lắm, hai ngươi đã thức thời như vậy thì ta cũng không đánh các ngươi". Luc Kiệt nói, trong đầu vạch ra một kế hoạch.

......

Bên ngoài.

Tuấn dựa vào gốc cây gần đó, nước từ vòi phun ào ào xuống đất.

Sau 5 phút hắn cũng đã rửa sạch bụi trên mặt.

Kỳ thực nguyên nhân chính là vì Lục Kiệt ném quá nhiều cát, mà lại ném rất chuẩn vào mặt của Tuấn, hầu như là bụi rớt ra rất ít.

Tuấn thở phì phò, khuôn mặt hắn đã đỏ lên vì giận dữ.

Xưa nay chưa từng có ai dám đánh với hắn như vậy, mà lại đánh lén kiểu hèn hạ, bỉ ổi nữa chứ, hắn tức lắm, rất muốn đuổi theo ngay nhưng vì bụi dính đầy mặt nên phải đành đi rửa mặt.

Hiện đã rửa xong, tên đàn em bên cạnh cũng đang nằm trên ghế đá, hiển nhiên đã bất tỉnh.

Tuấn đứng dậy, định đuổi theo thì âm thanh cách đó vang tới:"Tuấn, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây".

Âm thanh hùng hổ dọa người, Tuấn giận tím mặt, xưa nay cũng chưa ai dám tuyên bố với hắn như thế.

Tuấn không nói gì, xoay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Kiệt đang dẫn 2 tên đàn em chạy đến, bộ dáng mười phần chật vật.

2 tên đàn em kia tên là Khải với Thành, hai người tuy sợ sệt đại ca nhưng vì cố kỵ Lục Kiệt nên đành đi theo đến đây.

Lục Kiệt cũng chẳng khá hơn gì, hắn thuyết phục hai người xong cấp tốc chạy đến đây, theo hai người thì Tuấn cầm trong tay 5 triệu tiền lương của hắn, mà số tiền này hiện tại đối với hắn cực kỳ quan trọng, ít nhất thì không thể từ bỏ nó được.

Hắn cũng chẳng khá hơn gì, thương thế trên người không được tịnh dưỡng lại chạy vội đến đây, nội tạng xuất huyết ngày càng nhiều, cánh tay phải đã có dấu hiệu bầm tím vì máu không lưu thông, tình trạng rất tồi tệ nhưng vì chỉ nội tạng hắn bị chấn động nên nhìn bề ngoài hắn không quá chật vật.

Tuy vậy khuôn mặt hắn cũng tái nhợt vì xuất huyết, thể lực vốn đã ít nay lại càng không còn, hắn chạy vội đến đây vì đảm bảo Tuấn không bỏ đi, hắn quyết phải lấy lại số tiền đó.

Tuấn cười gằn, hắn vốn đang định đuổi theo không ngờ Lục Kiệt lại chạy tới, hơn nữa bộ dáng này là muốn đòi tiền? nằm mơ đi thôi.

Hắn quát:"Lục Kiệt, mày muốn tiền chứ gì? hạ được tao đã rồi tao trả cho mày".

Lục Kiệt sắc mặt trầm tĩnh, nói:"Khải, Thành, lên đi".

Tuấn nghe vậy vội vàng nói:"Hai thằng bây mau xử thằng Kiệt, nó đã bị thương rồi, mà tao là đại ca tụi mày mà tụi mày dám động tới tao à? chỉ cần hai thằng mày xử thằng Kiệt ngay bây giờ thì tao hứa sẽ không trách tội".

Khải ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, hắn quay sang nhìn Lục Kiệt, cười nói:"Kiệt, tuy mày uy hiếp bọn tao nhưng hiện tại có đại ca tao ở đây, lại thêm mày đang bị thương, mày vẫn là mau mau chạy đi thôi, nể tình làm công lâu năm tao sẽ thả cho mày, nhưng mày phải hứa từ ngày mai không làm việc ở bến tàu nữa".

Lục Kiệt trầm mặc, Thành thì như vớ được cọc gỗ cứu mạng, quay sang nhìn chằm chằm Lục Kiệt, nói:

"Kiệt, mày có thể chạy, nhưng phải nghe theo Khải, tao cũng sẽ thả mày đi, nhưng mày biết tại sao bọn tao bóc lột tiền lương mày không? là vì đại ca với mày không vừa mắt, mà mày tuy làm tăng ca nhiều nhưng ít giao tiếp với đám người trong bến tàu, lâu dần đại ca Tuấn thấy mày không có quan hệ gì, lại thấy mày không có võ thuật, thế là ỷ vào người đông thế mạnh chèn ép tiền lương của mày, nay mày đã hiển lộ võ thuật cao minh, tao cũng nể tình làm công lâu năm nên thả cho mày, chỉ cần mày đừng làm ở bến tàu nữa là được, lý do vì sao thì là ông Tư quản lý tiền lương thấy mày tội nghiệp nên có lần ông ta bỏ tiền ra nói với tao và Khải có cơ hội thì thả cho mày đi, hiện tại tao dựa theo ước định thả mày, đây là tao đã giúp hết sức cho mày rồi, mấy lần trước dù tao có thả thì mày cũng không thoát khỏi đại ca Tuấn được, giờ thì ổn rồi".

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.