Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Địa Cầu (2)

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Truy đuổi hồi lâu, Lục Kiệt thở hồng hộc, thể lực hắn vốn đã yếu nay lại còn chạy liên tục như thế, hiện tại hắn đã cạn kiệt sức lực.

Rơi vào đường cùng, hắn đành cúi đầu tìm xem thứ gì có thể đánh nhau được không.

Được một lúc, hắn tìm được một cục gạch ống dài khoảng 20cm, quá vui mừng, hắn cúi đầu định nhặt thì bỗng nghe tiếng gió rít gào phía sau.

Hắn thầm hô hỏng bét!

Bạch.

Đang lúc luống cuống chân tay thì một cú đấm đánh thẳng vào mặt hắn khiến hắn ngã nhào ra đất.

Lục Kiệt xoay tròn một vòng mới dừng lại, khuôn mặt đầy tàn nhan, mụn của hắn giờ đây được nhuộm một lớp bụi bặm của đất, nhìn vô cùng thê thảm.

Người xuất thủ là vị đại hán mặt áo thun trắng, tên đại hán cười ha hả vừa tiến lại vừa nói:

"Lục Kiệt! hôm nay mày không giao ra 2/3 tiền lương của mày thì mảy đừng hòng rời khỏi đây, nghe nói tuần trước mày làm thêm tới 10h tối lận mà, tiền kiếm được chắc không ít à?".

Đám đàn em cũng tiến tới vây quanh Lục Kiệt, nhao nhao phụ họa:

"Đúng đúng! mau giao ra đây".

"Anh tuấn nói hay lắm, thằng Kiệt này tiền lương cao tới 5 triệu lận, anh em mình lấy 3 triệu thôi, xem như là tiền bảo kê".

"Kiệt, mày mau giao ra đây, anh em tao còn bận đi nhậu nữa".

Đối mặt với tiếng cười nhạo, châm chọc của đám người, Lục Kiệt không nói gì nhưng trong lòng thì cười khổ không thôi.

Hắn hồi tưởng lại năm lớp 12, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông vốn hắn dự định thi vào đại học công thương làm một kỹ sư xây dựng, không ngờ rằng tiền hắn tích được trong suốt 5 năm trời lại bị trộm mất.

Hắn đành phải tạm gác ước mơ học đại học sang một bên, chuyển sang đi làm thuê.

Vài tháng sau, công ty hắn làm việc bị phá sản, rơi vào đường cùng hắn đành phải đi làm bốc vác.

Tròn 1 năm kể từ ngày tốt nghiệp cấp 3, giờ hắn ở phòng trọ, lương tháng chỉ đủ ăn đủ mặc, bạn gái thì không có, tiền cũng không.

Giờ lại bị đám người này bốc lột hỏi sao hắn không tức giận?

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tức giận, một cỗ hỏa diễm từ sâu trong lòng hắn không gì sánh được bùng lên.

Lục Kiệt cắn chặt răng, lấy chút sức lực cuối cùng nắm chặt cục gạch trong tay, hắn dành hết sức bú sữa mẹ lao nhanh về phía tên Tuấn nhằm hi vọng đánh gục được tên này, mở ra con đường máu nhằm chạy thoát.

Đáng tiếc đời không như là mơ, sự thật vốn dĩ đã tàn khốc.

Tuấn tuy cười nhạo Lục Kiệt nhưng bao giờ cũng bảo trì thái độ bình tĩnh, quan sát nhất cử nhất động của Kiệt.

Khi thấy Lục Kiệt nắm chặt cục gạch ống trong tay, Tuấn đã biết Kiệt muốn phản kháng, hắn thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc.

Nhìn Lục Kiệt lao đến, Tuấn cười nhạt, chân phải đột ngột vung lên đá vào phần bụng của Kiệt.

Lục Kiệt không kịp đề phòng, bị đá văng ra, lần này do lực đá quá mạnh, cánh tay phải của hắn va vào nền đất cứng.

Răng Rắc.

Âm thanh mềm diệu xen lẫn với xốp giòn vang lên, báo hiệu cho xương cánh tay phải của Lục Kiệt bị gãy.

"A".

Lục Kiệt đau đớn kêu lên một tiếng, hai mắt hắn đã dần chết lặng, cơ thể vốn đã gầy yếu nay lại chịu va đập mạnh, nhất thời nội tạng hắn bị xuất huyết, xương sườn lại gãy thêm vài cái.

Đàm đàn em nổi giận quát:

"Thằng Kiệt này gan to nhỉ, dám đánh lén anh Tuấn".

"Kiệt! mày không chạy thoát đâu, bây giờ là 12h đêm, không ai nghe mày kêu cứu đâu, gào thét vô ích".

"Xương tay nó bị gãy rồi thì phải, giờ sao đây anh Tuấn?".

Đám đàn em đều nhìn Tuấn, chờ mong vị đại ca này cho một biện pháp xử lí.

Tuấn có chút chần chờ, phần vì không nỡ xảy ra án mạng, phần vì có chút tiếc thương Kiệt, dù sao hắn cũng chỉ là một thằng làm nghề bốc vác mà thôi, hắn biết tiền lương kiếm được từ nghề này rất cực khổ.

Chút ý nghĩ này nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, Tuấn cười gằn, lương thiện là cái gì cơ chứ? chỉ cần có tiền là được rồi.

Tuấn nói nhanh:"Bây giờ lôt sạch tiền của nó xong đi thôi, tránh cảnh sát tìm tới, dù sao nó cũng bị thương rồi".

Đám đàn em đều gật đầu đồng ý cách làm này.

Lục Kiệt hiện tại đã bị thương, cảnh sát nếu tìm tới thì cả đám đều phải về đồn, lại thêm giờ đã khuya, ai cũng ít nhiều đã mệt mỏi, không ai rảnh để ở đây thêm một phút nào nữa.

Đám đàn em lục xoát một hồi, tìm được 5 triệu tiền mặt trong người của Lục Kiệt.

Cả đám đều cực kỳ vui vẻ, tán dương Tuấn có cử chỉ sáng suốt, sau đó cả đám đều rời đi.

Tuấn có chút chần chờ, nếu bỏ Lục Kiệt ở đây sẽ có án mạng hay không?

Nhưng nhìn xấp tiền giấy trước mắt, Tuấn cười cười, dứt khoát bỏ Lục Kiệt ở đây, về phần án mạng cái gì thì không liên quan đến hắn.

Lục Kiệt nằm đó, hai mắt nhắm chặt lại, hắn đã triệt để bất tỉnh, cả người thoát lực, cơn đau nhức của cơ thể làm hắn không muốn tỉnh dậy nữa.

Vào lúc này, từ sâu trong linh hồn của Lục Kiêy đột nhiên rung động.

Một tia ý niệm bỗng suốt hiện trong đầu hắn, lập tức hàng trăm, hàng nghìn suy nghĩ, kí ức, ý nghĩ,.......xâm chiến đại não của hắn.

Lục Kiệt cả người run nhè nhẹ, hai mắt vẫn không mở ra.

Sau vài giây, hắn mở mắt, đôi mắt trong suốt, ngập tràn niềm tin và sức sống đã biến mất, thay vào đó là màu đen, người khác nhìn vào tựa như vực sâu không đáy.

Khí chất của hắn cũng thay đổi, từ mộc mạc, chất phác, hiền lành thay vào đó là trầm tĩnh, âm u đến đáng sợ, phảng phất như thần linh tái thế.

Lục Kiệt thử điều khiển cánh tay phải, phát hiện nó đã hoàn toàn gãy.

Hắn thử đứng dậy, cũng may chỉ xương sườn hắn gãy vài cái nên hắn vẫn tạm cử động được.

Lục Kiệt xoay xoay tay trái vài lần, khi hắn đã biết cơ thể mình tạm hoạt động được, hắn cười nhạt, nhìn 7 tên vừa bốc lột tiền của mình chưa chạy đi xa, hắn vội đuổi theo.

2 phút sau, Tuấn và đám đàn em vẫn chưa rời xa khỏi đó, đột nhiên Tuấn quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói:"Tụi mày có thấy gì ở kia không?".

Đám đàn em đồng loạt xoay người nhìn phía sau, phát hiện một bóng người đang vội đuổi theo.

"Là Kiệt đó anh Tuấn, nó không phải bị thương rồi sao?".

"Giờ sao đây anh Tuấn? nó đuổi theo kìa".

"Hay là mình xử nó luôn đi anh, đừng để nó chết là được rồi".

Đám người có nghi hoặc, có cười nhạo, có chán ghét, thậm chí lộ ra sát ý.

Tuấn hơi giật mình, hắn không nghĩ đến Lục Kiêy lại dám đuổi theo, chợt trầm giọng nói:"Tạm xem tình huống đã".

Vài giây sau, Lục Kiệt đuổi tới.

Tay trái hắn nắm cục gạch ống vừa nãy, không nói một lời ném thẳng vào đám người.

Lục Kiệt biết tay phải mình đã không thể hoạt động, chỉ còn tay trái mà thôi, nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, thể lực hắn cũng hồi được một chút rồi.

Đám đàn em không ngờ rằng Lục Kiệt lại dám liều lĩnh đuổi tới, càng không ngờ rằng hắn đã sớm có chuẩn bị.

Một tên thanh niên mặc áo màu xanh xám không kịp đề phòng bị gạch va vào người.

Cảm nhận lực trùng kích đáng sợ từ phần bụng truyền tới, hắn hét lên một tiếng rồi ôm bụng ngã quỵ xuống.

"Phương!".

"Đáng chết".

"Lục Kiệt à, hôm nay mày không vào viện tao không làm người".

Đám đàn em gào thét lên giận dữ, 6 người đều là bạn bè chơi lâu năm với nhau, tình bạn có thể nói cực kỳ sâu đậm, hiện tại lại có kẻ đả thương bạn mình hỏi sao không tức?

Tuấn trầm mặc, bỗng hắn hét lên:"Đánh nó".

Vừa dứt lời hắn đã lao lên, dáng người cao tới 1m78, lại thêm cơ bắp cuồn cuộn, có thể nói hắn khỏe nhất trong đám người, sở dĩ vì vậy hắn mời được tôn lên làm đại ca.

Lục Kiệt cười nhạt, cúi đầu xuống nhặt một nắm cát.

Vì đây là bãi đất trống nên cát bụi, gạch ống lại rất nhiều, gậy gộc, tuýt sắt cực kỳ nhiều, vì vậy nên trong ti vi địa điểm đánh nhau luôn là bãi đất trống là vì thế.

Khi Tuấn cách Lục Kiệt 4 mét, Lục Kiệt vung tay ném nắm cát, sau đó xoay người chạy thẳng vào sâu trong tòa nhà bỏ hoang gần đó.

Lục Kiệt canh khoảng cách cực kỳ chính xác, khoảng cách vừa đủ để Tuấn trúng đống cát, lại có khoảng cách để bỏ chạy.

Tuấn gầm lên giận dữ, cát xông vào mắt làm hắn giảm đi tầm nhìn nghiêm trọng, hắn quát lớn:"Xông vào tìm nó! nó chỉ được vài trò vặt vãnh mà thôi, đợi tao phục hồi rồi tao đuổi theo ngay".

Đám đàn em không chút do dự đồng loạt tiến vào tòa nhà bỏ hoang.

Lục Kiệt một mạch chạy thẳng đến tầng 2 của tòa nhà, điều đầu tiên hắn làm là cẩn thận quan sát xung quanh.

Nếu cho hắn đủ thời gian thì đừng nói 7 người, dù là 20 người hắn cũng có lòng tin đánh gục hết bọn họ nhưng bây giờ lại không có thời gian.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, thì thào:"Có chút độ khó a!".

Chỉ là khó thôi, không đến mức không làm được.

Lục Kiệt tỉ mỉ tính toán, một bản kế hoạch được vạch ra trong đầu hắn.

Sau 8 giây, hắn đã nghe tiếng bước chân, hiển nhiên là đám đàn em đã lao vào tầng 1.

Lục Kiệt thở phào một hơi, gạch ống đặt gần đó 6 cục, hắn tự tin có thể dùng hết đống gạch này.

"Nó ở trên".

Không biết là ai quát lên, sau vài giây tiếng bước chân va chạm bậc thang vang lên.

Trừ tên đàn em đầu tiên bị hạ gục và Tuấn ra thì có 5 tên.

Lục Kiệt cười cười, gạch ống trong tay ném thẳng vào mặt tên dẫn đầu.

Bặt.

Tên dẫn đầu là một gã đàn ông trung niên khoảng 34 tuổi, râu ria um tùm, hắn vừa tiến đến giữa chừng cầu thang đã bị gạch ống vung vào mặt.

Hắn hét toáng lên rồi ngã xuống, dù bậc thang không cao nhưng cũng có 3 mét.

Tên đàn ông trung niên lập tức bất tỉnh, sức va chạm lại thêm đau đớn từ cú ngã khiền hắn không dậy nổi.

4 tên còn lại hai măt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.

Nếu nói tên đầu tiên bị hạ gục là do đánh bất ngờ, Tuấn là do bị đánh lén, thì nay là có chuẩn bị nhưng vẫn bị hạ gục.

Kỳ thực Lục Kiệt biết dựa vào sức bản thân dù có âm mưu quỷ kế muốn hạ gục 7 tên này là không thể được, nhưng hắn dựa vào lực hút của trái đất khi gạch ống ném thẳng xuống, lại thêm đánh bất ngờ không kịp chuẩn bị mới làm đối phương luống cuống chân tay.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.