Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Địa Cầu (1)

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

"Lục Kiệt, chết đi cho ta!".

"Hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo, trảm nghịch tặc ma đạo này".

"Ngươi chạy không thoát đâu, đừng cố chống cự".

Nguyễn Lục Kiệt đứng giữa hư không, khóe miệng chảy xuống máu tươi.

Hắn mặc một bộ áo bào màu đen, tóc dài tung bay, đôi mắt đen thẫm tựa như vực sâu không đáy.

Giờ phút này xung quanh hắn bị 30 tên tu sĩ bao vây, có cười nhạo, có trêu chọc, có hừ lạnh.

Lục Kiệt thật sâu thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:"Các ngươi vây công ta không phải vì Khí Hải truyền thừa thôi sao? nếu ta đoán không nhầm thì người dẫn đầu các ngươi là Tiên Nhân phải không?".

Nghe được Lục Kiệt nói, đám tu sĩ có chút bất ngờ, chợt một vị đại hán cơ bắp cuồn cuộn đứng ra cười ha hả nói:

"Không sai, đúng là Tiên Nhân từ Tiên Giới xuống đây yêu cầu bọn ta hợp tác vây công ngươi đấy, thì đã sao? đừng quên ngươi chính là ma đầu vì Khí Hải truyền thứa mà tàn sát không biết bao nhiêu sinh linh vô tội, hêm nay bọn ta thảo phạt ngươi cũng là thay trời hành đạo".

Đám tu sĩ bên cạnh nhao nhao phản ứng:

"Nói đúng lắm, kẻ như ngươi phải chết".

"Đừng nhìu lời, mau mau ra đây nhận lấy cái chết".

"Hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ".

Lục Kiệt cười lạnh.

Hắn biết sở dĩ mình vẫn an toàn là vì có Tam Tuyệt Trận thủ hộ, một khi ra ngoài đối phó bọn tu sĩ chính đạo thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù sao hắn vừa trải qua một trận độ kiếp, bản thân đã mang trọng thương, mà đám tu sĩ bên ngoài tu vi đều từ Đại Thừa đến Độ Kiếp Kỳ, căn bản không ai là nhỏ yếu.

Nghĩ đến đây, Lục Kiệt thật sâu thở dài.

Nếu không phải hắn nhận được tình báo từ thuộc hạ, lại thêm đám lão tổ của các tông môn chính đạo gần đây im hơi lặng tiếng, hắn thật sẽ Độ Kiếp Thành Tiên ở đây, dù sao có trận pháp bảo hộ an toàn hơn nhiều.

Hắn cũng thầm thở phào vì vận khí quá may mắn, trong truyền thừa của Khí Hải Lão Tổ có một bí pháp giúp tạm hoãn lôi kiếp, nhờ vậy hắn mới kịp thời ngăn lại quá trình độ kiếp.

Nhưng có được tất có mất, lôi kiếp vốn là của Thiên Địa khảo nghiệp thực lực tu sĩ, tuy lợi ích to lớn là hoãn lôi kiếp nhưng hắn cũng mất 700 năm tuổi thọ.

Giờ phút này tu vi hắn y nguyên là Độ Kiếp Đỉnh Phong, tuổi thọ vốn còn 750 tuổi nay chỉ còn lại 50 tuổi.

Điều này đồng nghĩa với việc trừ khi hắn dùng thiên tài địa bảo cực trân quý mới tăng tuổi thọ lại, nhưng những báu vật này chỉ có thể ngộ không thể cầu, mà lại trân quý đến nỗi tu sĩ Đại Thừa, Độ Kiếp chạy theo như vịt.

Cảm nhận tuổi thọ đã không còn nhiều, nguyên khí lại hao tổn chí ít phải vài tháng mới tịnh dưỡng lại, Lục Kiệt ngẩng đầu lên nhìn đám tu sĩ.

Khóe miệng hắn nhếch lên, thầm nghĩ:"Đều trong kế hoạch a".

Hắn hít sâu một hơi, tu vi Độ Kiếp Đỉnh Phong bộc phát không chút cố kỵ, cả người hắn tỏa ra quang mang màu xanh lục.

Gã đại hán bỗng nhận ra gì đó, hắn âm thầm kinh hãi, hét lên:"Không tốt! hắn định tích súc sát chiêu".

Đám tu sĩ hai mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ bất lực của nhau.

Tam Tuyệt Đại Trận là trận pháp từ thời thượng cổ, lúc bình thường nó tích trữ nguyên khí trong thiên địa, đến khi hoàn toàn bộc phát, sức phòng hộ của nó cực kỳ kinh người, cơ hồ là không người có thể phá.

Nhưng có điểm mạnh thì có điểm yếu, trạng thái này chỉ bộc phát được trong vòng 10 phút, sau 10 phút toàn bộ đại trận sẽ tan rã, ngay cả tro cặn cũng không sót lại.

Mà trong 10 phút này, trận đạo Đại Tông Sư cũng đừng hòng dỡ bỏ nó, có thể nói Tam Tuyệt Đại Trận vô địch trong vòng 10 phút.

Lục Kiệt hai mắt dần chuyển sang màu đỏ thẫm, chợt hắn quát lớn một tiếng:"Lên".

Ngay lập tức, đám tu sĩ trong đại trận đều bị rút sạch máu trong cơ thể ra ngoài, ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng không ngoại lệ.

Thuộc hạ của Lục Kiệt chỉ có 3 vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, 20 vị tu sĩ Hợp Thể kỳ.

Đây là thuộc hạ tinh anh nhất của hắn, riêng đám tu sĩ tu vi thấp hơn Hợp Thể đều bị phóng ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn là sẽ không trở về.

Một vị tu sĩ Đại Thừa hai mắt đầy tia máu, hắn hét lên:"Vì sao a! vì sao muốn lấy mạng của ta, ta trung thành với ngươi vậy mà!".

Lục Kiệt không nói, hắn điểm chỉ nhẹ.

Lập tức, huyết dịch từ trong người tu sĩ Đại Thừa ào ào lao ra ngoài, ngưng tụ thành một huyết đoàn.

Đáng thương vị tu sĩ này, ngay cả lúc chết cũng không biết vì sao lại chết.

Hàng chục huyết đoàn dần ngưng tụ thành một huyết đoàn lớn trôi nổi giữa không trung, nhìn vô cùng kì dị.

Lục Kiệt không quan tâm chuyện này, hắn cấp tốc vẽ ra một cái trận pháp nhỏ, huyết đoàn tiến vào trung tâm trận pháp, lập tức chúng như bị áp lực vô hình nào đó, dần dần tích súc thành một viên đan dược màu đỏ thẫm.

Lục Kiệt biết thời gian không còn nhiều nên không do dự, nuốt viên đan dược vào miệng.

Lập tức, một cảm giác nóng bỏng truyền từ miệng ra khiến hắn như chìm vào biển lửa.

Một cảm giác cường đại từ trước đến nay chưa từng có, phảng phất như một quyền của hắn có thể đâm vỡ cả tinh cầu này vậy.

Quang mang xung quanh người hắn dần chuyển thành màu đỏ rực như lửa, nhìn từ xa chúng như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt Lục Kiệt, chỉ có bản thân hắn biết giờ phút này những tu sĩ bên ngoài đại trận không còn đáng để hắn lo.

Lục Kiệt cười gằn, hắn đưa tay điểm chỉ lên trời, ngón tay hắn bắn ra một đoàn quang mang hướng thẳng lên bầu trời, tựa như một cột sáng chói mắt giữa ban đêm vậy.

Bầu trời như bị kích thích, mây đen bỗng tán đi, từng đám mây màu đỏ thẫm từ hư không hiện ra.

Thoáng chốc, bầu trời đỏ rực!

Đám tu sĩ kinh hãi muốn tránh nhưng đã không kịp.

Từng cột sáng từ đám mây màu đỏ chiếu thẳng vào đám tu sĩ.

Đám tu sĩ nhao nhao lấy ra pháp bảo gắng chống đỡ.

Đám mây màu đỏ như nổi giận, từng cột quang mang đỏ rực giáng lâm đánh thẳng vào đám tu sĩ không chừa một ai.

Tình cảnh thoáng chốc đảo ngược, chẳng mấy chốc đã có tu sĩ bị trọng thương.

Lục Kiệt cười ha hả, thừa dịp hỗn loạn biến thành một đoàn huyết sắc hướng thẳng ra ngoài Tam Tuyệt Đại Trận bay đi.

Đám tu sĩ nhao nhao chửi bới nhưng bị cột sáng cản trở nên đành trơ mắt nhìn Lục Kiệt bỏ chạy.

Lục Kiệt cười nhạt, tốc độ phi hành càng nhanh thêm.

"Lục Kiệt, chết đi".

"Hả?". Lục Kiệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy từ phía xa truyền đến một âm thanh vào đầu hắn.

Cùng lúc đó, cách hắn vài km, một quả cầu màu lục bay nhanh như chớp lao về phía hắn.

"Cái gì??? tốc độ này....đã siêu việt cực hạn tu sĩ Độ Kiếp Kỳ". Lục Kiệt không kịp đề phòng, đành trơ mắt nhìn quả cầu lao nhanh về phía hắn.

Quả cầu cấp tốc bao trùm lấy hắn, nhưng nhờ chút thực lực còn sót lại nên hắn miễn cưỡng chống đỡ được 1 giây.

Nhìn cơ thể bị quả cầu ăn mòn dần, hắn chỉ kịp lóe lên một ý nghĩ.

"Đây là.....tên Tán Tiên kia.....khốn kiếp thật, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn phải bỏ mạng tại đây, quả nhiên là Tiên Nhân.....đoàn năng lượng này xa xa vượt qua cực hạn của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thực lực như vậy cho dù ta có mạnh gấp hai lần đi nữa cũng không chống đỡ nổi.....phải chết ở đây sao?.....haizz.....chỉ trách bản thân ta thực lực quá nhỏ bé, đến cuối cùng cũng không tránh khỏi thân tử đạo tiêu....".

Ý niệm cuối cùng đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, một giây sau đó Lục Kiệt bị oanh thành cặn bã, ngay cả tàn hồn cũng không còn.

Tuy nhiên, tia ý niệm này như có linh tính, nó chợt biến mất, cũng không biết là đi đâu.

Vài giây sau đó, một tên thanh niên mặc bạch y lao nhanh đến, sắc mặt hắn có chút khó coi, thì thào:

"Kỳ lạ, rõ ràng là hắn đã chết, sao ta cứ cảm thấy bất an vậy chứ?".

Ý niệm này nhanh chóng lóe lên rồi dập tắt.

Dù sai hắn cũng chỉ phụng mệnh tông môn đến hạ giới làm việc, không cần nghĩ nhiều như vậy, miễn sao nhiệm vụ hoàn thành là đủ bàn giao rồi.

Tên thanh niên bạch y thoáng an tâm hơn không ít, hắn đang định rời đi thì phát hiễn gì đó, hắn thầm hô:"Hỏng bét".

Xung quanh đột nhiên mờ nhạt đi, thiên địa như bị tan rã trong giờ phút này, ngay cả cơ thể tên thanh niên cũng phai nhạt dần rồi biến mất không còn lại chút gì.

.......

Địa Cầu, Nam Việt, năm 2029.

12h tối, tại công viên Bạch Thanh, gần quảng trường trung tâm thành phố.

Một tên thanh niên đang ra sức chạy, mồ hôi hắn nhễ nhại chảy xuống từng giọt.

Tên thanh niên khoảng 19 tuổi, khuôn mặt vì làm việc quá sức mà lộ ra vẻ mỏi mệt, hai mắt có viền đen như người mất ngủ, hắn mặc một chiếc áo thun đen, quần jean xanh lục đơn giản, cả người tràn đầy vẻ tiều tụy, chán nản, sợ sệt.

Phía sau hắn là đội ngũ 8 người đang truy đuổi, mỗi người đều ăn mặc giản dị, khuôn mặt dữ tợn, hiển nhiên là làm công việc tay chân.

Tên cầm đầu là vị đại hán mặc một chiếc áo thun trắng, hắn vừa đuổi vừa quát:"Lục Kiệt, ngươi chạy không thoát".

Đám người bên cạnh nhao nhao phụ họa:

"Đúng đúng, mày có chạy đằng trời Kiệt à".

"Mày ăn phải gan hùm mật báo gì rồi mới dám không nộp bảo kê cho bọn tao".

"Hôm nay mày không nôn tiền ra thì vào bệnh viện nằm đi nhé".

7 tên ra sức uy hiếp, không có nửa điểm nhượng bộ hay thỏa hiệp, phảng phất như 10 phần nắm chắc.

Lục Kiệt vừa chạy vừa cắn răng, nghĩ nghĩ:

"Bọn này tháng nào cũng đòi tiền bảo kê, mà lần nào cũng đòi 1/3 tiền lương của mình, càng lúc càng quá đáng mà, xem ra hôm nay chỉ có chạy rồi nói sau".

Thì ra Lục Kiệt và 8 người truy đuổi đều là làm nghề bốc vác, mỗi tháng được 3 triệu 5 xem như đủ ăn đủ mặc, vậy mà tháng nào chúng cũng đòi tiền bảo kê khiến Lục Kiệt hết sức mêt mỏi nhưng đành bất lực vì không có cách nào khác.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.