Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Kích (3)

Tiểu thuyết gốc · 1011 chữ

Lục Kiệt hít một hơi thật sâu, vung quyền đánh về phía Nguyên.

Nguyên đã sớm bày sẵn tư thế phòng bị, thấy Lục Kiệt vung quyền liên tục, hắn có chút bất ngờ nhưng nhiều hơn là đề phòng, đành cố thủ.

Lục Kiệt đánh là công phu quyền cước thông thường, công pháp tu tiên bắt buộc phải là tu tiên giả mới có thể sử dụng.

Hai bên giao thủ hồi lâu, mắt thấy khôi lỗi liên tục bại lui, tên thanh niên gầy gò cũng đứng lên định tham gia chiến cuộc, Lục Kiệt biết thời cơ đã mất, đành thở dài, khuôn mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, lui về phía sau.

Lục Kiệt điểm một chỉ về phía khôi lỗi, khôi lỗi hơi gật gật đầu rồi chạy theo hắn.

Nếu hắn là tu tiên giả thì chỉ cần thông qua ý niệm là có thể trao đổi với khôi lỗi, nhưng hắn chỉ là phàm nhân, đành phải mượn dùng linh khí làm vật dẫn.

Mắt thấy địch nhân bỏ chạy, khuôn mặt Thành vặn vẹo giận dữ, đôi mắt đầy tia máu dần đỏ lên, hắn quát lớn:"Bọn mày có chạy đằng trời, Đức, Nguyên, đuổi theo bọn nó".

Nói xong cũng không chờ hai người làm ra phản ứng, hắn vội đuổi theo.

Đức, Nguyên hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Trong thôn Thành không được coi trọng là vì vậy, tính cách hắn táo bạo, liều lĩnh, hơi có ưu thế là kiêu ngạo, chủ quan, khinh thường kẻ khác, lại dễ nổi nóng, chính trưởng thôn cũng đã cực lực khuyên nhủ Thành trong lần đi aăn này là không được nóng vội vì tính cách này rất dễ hỏng chuyện.

Hay nói cách khác, Thành chính là một cái mãng phu chân chính, cậy mạnh lên mặt, về trí tuệ thì hầu như không có.

Đức, Nguyên tuy phụ trợ Thành trong lần đi săn này nhưng cũng rất khó chịu vì tính cách của y, ví dụ như hiện đã 5h15p tối mà Thành còn chưa chịu về thôn, tiếp tục dẫn đội đi săn hổ.

Phải biết khu rừng này rất lớn, những đại thụ chọc trời che khuất tầm nhìn rất dễ lạc đường, lại thêm cả đội chỉ mang lương thực đủ cho buổi tối, hay nói cách khác lạc ở đây chỉ có chờ chết.

Dù trong thôn có bản đồ chỉ đường cũng không ghi chú tỉ mỉ lắm, ban đêm là thiên hạ của các loài thú dữ như sói, hổ, báo,.... nếu gặp một con hổ thì không sao, nhưng nếu gặp hai con hổ thì cả đội chỉ có toàn diệt.

Vì sao? vì ban đêm không có ánh sáng, tầm nhìn cực hạn chế, dù là Cổ Võ Giả cũng không thể nhìn ban đêm, trừ khi là tụ chân khí vào hai mắt nhưng chân khí có bổ sung mãi được không? đáp án là không!

Chân khí phải cần thời gian tập luyện mới dần được bổ sung, nếu chiến đấu ban đêm chân khí không bổ sung được chỉ có chết.

Đội 3 người, trong đó Nguyên, Đức tuy không có trí tuệ cao thâm gì nhưng kiến thức cơ bản này là vẫn phải biết, kỳ thực hai người cũng có biệm pháp trở về là cứ mỗi 50 bước lại đánh dấu trên mặt đất, dọc đường hai người đều làm cách này nên ít ra vẫn có cách lui lại an toàn, nếu bây giờ kẻ địch chạy quá xa thì sao?

Câu hỏi nảy được đặt ra nhưng hai người cũng không có cách giải, Đức cắn răng, nói:"Đuổi theo".

Nguyên hơi do dự, nhưng lý trí cho hắn biết chờ ở đây không được gì, đối phương có 2 người, một mình Thành cũng không đánh lại, hắn cũng đành gật gật đầu, nói:"Được rồi".

Cả hai sánh vai nhau mà đi, dọc đường truy đuổi vì chân khí không còn nhiều nên Thành cũng không vận dụng chân khí để truy.

Lục Kiệt cắm đầu chạy thật nhanh, thi thoảng ánh mắt hắn theo dõi phía sau, phát hiện đám người Thành theo sát không bỏ, hắn cười gằn.

Lại nhìn về khôi lỗi, ngực nó đã bị lõm thật sâu vào, khắp người đều có vết bầm tím to nhỏ nhưng không đáng kể, khôi lỗi là không có huyết dịch, máu sẽ không chảy ra.

Lục Kiệt thầm tính toán, trong tay hắn còn 35 sợi linh khí, không nhiều nhưng đã đủ để đối phó với đám người Thành.

Một bên đuổi một bên truy, 10 phút sau hai đoàn đội đã cách chỗ giao chiến ban đầu hơn 120 mét.

Mắt thấy đối phương cứ chạy mãi, trong lòng Thành nóng nảy, hắn không biết đối phương có âm mưu quỷ kế gì hay không, mà lại chân khí cũng không còn nhiều, hắn bắt đầu do dự, bước chân cũng dần chậm lại.

Tuy nói hắn nóng tính nhưng cũng không ngu, đuổi theo mãi cũng không phải là cách, mà hiện hắn cũng không có cách nào.

Bỗng Lục Kiệt dừng lại, xoay người nhìn về phía Thành, nở nụ cười quỷ dị, thì thào:"Ngươi trúng kế".

Thành thấy một màn này thì bỗng cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ bốn phía, tựa như cả thiên địa đang chống lại hắn.

Hắn hốt hoảng quát:"Lui lại".

Bên cạnh hắn, Nguyên và Đức có chút mờ mịt nhưng cũng xoay người định chạy đi.

Đúng lúc này dị biến phát sinh.

Từ bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện từng điểm sáng nhỏ, những điểm sáng này trôi nổi giữa hư không, sau đó tản ra từng tia kim quang nhàn nhạt kết nối với nhau.

Thành sắc mặt trầm xuống, trong lòng kinh hãi biết mình đã trúng kế nhưng trong lòng còn có chút hi vọng, hắn chạy nhanh về điểm sáng quát lớn:"Đi".

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.