Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Kích (2)

Tiểu thuyết gốc · 1214 chữ

Chỉ thấy một dòng máu tươi đỏ thẫm vung lên, tên thanh niên gầy gò không kịp làm ra động tác tránh né ngay lập tức bị lưỡi dao chém vào yết hầu.

"Hự". Tên thanh niên gầy gò dù sao cũng là võ giả, hắn biết nếu bản thân nằm xuống thì có nguy cơ nằm tại đây mãi mãi, hắn cố nén đau đớn, vung ra một quyền.

Thân ảnh mắt thấy đối phương phản công đành bất đắc dĩ lui ra vài bước, thân ảnh dần hiện lên giữa bóng râm của các tán cây.

Không phải Lục Kiệt thì còn là ai?

Lục Kiệt hít sâu một hơi, chuỗi động tác vừa rồi tốn 20 sợi linh khí, hiện giờ trong người hắn linh khí cũng không còn nhiều.

Tên thanh niên gầy gò cảm nhận vết thương, thấy vết thương không sâu, khẽ cắn răng quát:"Nguyên! mày đánh với nó, tao phải chữa thương một lát".

Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy thảo dược từ trong balô ra nuốt vào miệng, hắn lại kéo ngăn túi trong balô lấy ra một cái bát, trong bát là máu được trộn lẫn với thứ gì đó xanh lục.

Tên thanh niên gầy gò lại lấy vài chiếc lá cây, hắn chét huyết trong cái chén vào lá cây rồi đắp lên miệng vết thương.

Làm xong tất cả, hắn hít thở chậm lại, cố để huyết khí chậm lưu thông nhằm khiến máu trong yết hầu đọng lại.

Tên đồng bọn bên cạnh gật gật đầu, cả 3 người đều cùng một thôn, tên thanh niên gầy gò dám tại chỗ chữa thương để đồng bọn bảo vệ cũng là lí do này.

Tên đồng bọn cũng là một đại hán khôi ngô nhưng không bằng Thành, hắn dù chưa đột phá Cổ Võ Giả nhưng khí lực cũng không kém nhiều với Thành.

Nguyên mặc một bộ áo màu xám, đi trong rừng núi cần phải biết một điều là rất dễ đổ mồ hôi, quần áo màu tối vừa kín lại vừa thấm mồ hôi nên rất thuận tiện, chưa kể trong rừng có nhiều bụi bặm, dã thú, khi chiến đấu lại dễ làm dơ quần áo màu sáng.

Nguyên khẽ quát:"Hôm nay là ngày chết của mày".

Nói xong hắn làm ra thủ thế, chờ Lục Kiệt đánh trước, dù sao hắn cũng biết địch nhân tuy chỉ có hai người nhưng rất mạnh, lúc này cần phãi chờ đồng bọn hồi phục thương thế rồi phản công lại sau, hắn chỉ cần phòng thủ tốt là được.

Lục Kiệt thầm than, chung quy hắn không phải tu sĩ hay võ giả, lực lượng bản thân yếu nhược không cách nào đánh đồng với đám người thôn Sơn Thanh.

Thử nghĩ một thôn 400 người sống ở giữa rừng núi, lại thêm giáp ranh biên giới giữa Nam Việt đế quốc và Trung Quốc thì sao có thể đơn giản?

Trong thôn người người tập võ, ngày ngày vào rừng đánh nhau với thú dữ, nếu thực lực yếu nhược thì đừng hi vọng sống nổi ở đây.

Theo trí nhớ kiếp trước của Lục Kiệt, tên trưởng làng tuy bảo thủ nhưng phổ cập tri thức tu luyện rất tích cực, bản thân hắn cũng có tu vi Hóa Kình tông sư, người như vậy không dễ chọc, lại thêm một đám thân vệ tu vi Nội Kình đỉnh phong.

Từ lúc bắt đầu tập kích đến nay hắn dựa vào ưu thế bản thân tạm chiếm tiên cơ, nhưng đánh về lâu về dài thì không phải đối thủ của đám người này.

Lục Kiệt nhìn về phía bên cạnh, khôi lỗi đang cố hết sức giằng co với Thành, tuy Thành có tu vi Ngoại Kình sơ kỳ, lại có thân thể cường hãn nhưng khôi lỗi cũng có thân thể tráng kiện, lại thêm không có cảm xúc đau đớn nên chấp nhận bị đánh vẫn giằng co với Thành được một lúc.

Thành có chút hoảng rồi, hắn tung chí ít vài chục quyền vào ngực tên khôi lỗi nhưng mắt thấy địch nhân chẳng hề hấn gì, bản thân thì mệt mỏi, chân khí càng lúc càng ít.

Chân khí là hiện tượng của nhân loại khi đột phá từ Võ Giả sang Cổ Võ Giả, nếu nói Võ Giả chỉ có thân thể khỏe mạnh, tinh thần sung mãng thì Cổ Võ Giả trong người đã có chân khí.

Chân khí tương tự linh khí của tu sĩ, khi tu sĩ ngồi xếp bằng tu luyện thì thiên địa linh khí từ bên ngoài sẽ tiến vào đan điền của tu sĩ nhưng đây chung quy là ngoại vật.

Chân khí thì khác, chỉ có thông qua luyện tập chân khí mới được bổ sung, ví dụ như cổ võ giả đánh một bài quyền thì cơ thể tự hồi phục một tia chân khí, nhưng tương tự như đan điền tu sĩ, cơ thể Cổ Võ Giả tồn tại chân khí là có hạn, khi tới mức tối đa thì không gia tăng tiếp tục được, chỉ khi đột phá lên cảnh giới cao hơn thì giới hạn này mới được mở rộng.

Thành thậm chí nhìn thấy thấp thoáng sau cổ áo đen, lồng ngực của khôi lỗi bị lõm vào một đoạn, hắn tự nhủ nếu đổi lại là hắn thì không sống được quá 1 phút nếu không được chữa trị.

Lục Kiệt thầm tính toán, dựa theo tình thế này khôi lỗi cầm cự lâu nhất được 10 phút nữa, mà tên thanh niên gầy gò đang nhắm mắt chữa thương, nếu không nhanh chóng đột phá phòng tuyến của Nguyên thì không tiếp cận được.

Đồ vật tên thanh niên gầy gò đang chữa thương hắn cũng biết, đó là Huyết Động Thảo, tên như ý nghĩa, lấy máu của động vật thêm vào chút bột phấn đặc chế của thôn Sơn Thanh, có tác dụng cầm máu và bổ sung máu cực kỳ hữu dụng, theo Lục Kiệt được biết, nền y tế của Hoa Kì cũng không làm được như Huyết Động Thảo.

Bột phấn đặc chế của thôn Sơn Thanh được chính tên trưởng thôn bảo quản nghiêm ngặt, ngày thường tự tay hắn pha chế không cho kẻ nào động vào, theo kiếp trước Lục Kiệt, bột phấn là do 20 loại thảo dược trộn lẫn nhau theo công thức riêng biệt, người ngoài không có công thức chỉ có thảo dược cũng đừng mơ luyện chế được, tên trưởng làng gọi bột phấn này là Động Thảo.

Nhờ Huyết Động Thảo, hàng năm số người vào rừng săn bắt hầu như không có tử vong, vì vậy tên trưởng thôn có được uy tín lớn của người trong thôn Sơn Thanh.

-------------------------------------------------------------------

(Chào mọi người, mình là tác giả đây ^^

Vốn định 50 chương rồi chào luôn nhưng thấy chương ra chậm quá nên phải dùng tạm cách này.

Vài chương đầu mình nghĩ mỗi chương 2k chữ, nhưng mỗi ngày mình chỉ viết được một chương như vậy, để kịp tiền độ ra chương từ giờ mỗi ngày mình ra 3 chương, mỗi chương 1k chữ.)

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.