Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu óc quay cuồng

Phiên bản Dịch · 1033 chữ

Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong đầu Thôi Hướng Bắc quay cuồng một trận. Lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy tháng 5 này trời có chút lạnh lẽo.

Trong lòng cũng vô cùng buồn bực, Tiểu Tô có đi hay không có liên quan gì đến cậu, sao trong lòng lại khó chịu như vậy.

“Tiểu Thôi, cậu làm sao vậy, sắc mặt sao lại không được tốt?”

Thôi Hướng Bắc vẻ mặt bối rối, càng không dám nhìn Tô Mạn: “Tôi lo lắng vấn đề công việc.”

Thư ký Trình nói: “Cậu là đang lo lắng Tiểu Tô đi thì công việc không thể tiếp tục sao, yên tâm đi. Tiểu Tô đi rồi, công việc vẫn sẽ giao tiếp cho cậu.”

Đây cũng là phương án mà thư ký Trình tạm thời quyết định như vậy. Trước mắt chỉ là lo lắng Thôi Hướng Bắc không đủ thời gian và kinh nghiệm để tiếp quản. Nhưng mà Thôi Hướng Bắc đã làm ra gạch tốt, tay nghề cũng đã vượt qua bài kiểm tra, thế nên không có vấn đề gì quá lớn nếu giao lò gạch này cho cậu.

Thôi Hướng Bắc: “……”

Tô Mạn nói: “Thư ký Trình, tôi tốn bao nhiêu thời gian công sức để làm việc ở đây, nếu không thu xếp ổn thỏa, tôi cũng không yên tâm rời đi.”

Thư ký Trình vừa nghe Tô Mạn nói vậy, trong lòng càng thêm hài lòng với cô. Nếu đổi lại là người khác, vừa nghe có thể vào huyện công tác, chắc chắn là ước gì ngày mai có thể đi ngay, ai còn quan tâm công việc hiện tại sẽ do người nào tiếp nhận. Nhưng đáng tiếc, công xã Bắc Hà này quá nhỏ không thể giữ chân được Tiểu Tô.

“Thư ký Lâm yêu cầu cô tháng 7 qua đó làm việc, còn có hai tháng thôi. Cô xem có đủ thời gian không?”

Nghe còn hai tháng, Tô Mạn nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy không thành vấn đề mới gật đầu nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Thư ký Trình cười nói: “Đến lúc đó cô và Tiểu Thôi phải bàn giao công việc cẩn thận, hai người trẻ tuổi làm việc, tôi quả thật cũng yên tâm. Nhân tiện Tiểu Thôi này, cái này là gạch mới, cậu đem tư liệu sửa sang lại một chút rồi cùng tôi đi một chuyến vào huyện tham gia họp báo.”

Thôi Hướng Bắc thất thần gật đầu.

Mãi cho đến khi rời khỏi văn phòng thư ký Trình, tâm trí cậu vẫn còn hỗn loạn.

Liếc nhìn Tô Mạn đang đi bên cạnh, cậu khẽ hỏi: “Cô…… thật sự muốn đi huyện làm việc sao.”

Tô Mạn nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải anh vừa nghe thư ký Trình nói rồi sao? Cấp trên sắp xếp như vậy, chúng ta đương nhiên phải làm theo. Tôi sẽ bàn giao công việc ở xưởng gia dụng trước, sau sẽ cùng anh bàn giao chuyện ở lò gạch. Vừa hay anh cũng phải sắp xếp về chuyện gạch mới trước đã.”

Thôi Hướng Bắc gật đầu, trong lòng rất muốn nói, thực tế cô đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ khi làm việc tại đây, sao lại phải đi nơi khác làm gì.

Nhưng anh cũng biết, tất cả xã viên đều muốn đến thành phố công tác.

Bọn họ đều cảm thấy thành thị tốt, có khả năng Tô Mạn cũng muốn đến đó. Hơn nữa cô có năng lực, có thể tiến bộ, đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt.

“Tôi đến lò gạch đây.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Thấy cậu như vậy, Tô Mạn cũng không nghĩ nhiều Rốt cuộc Thôi Hướng Bắc này tính tình chính là như vậy. Hơn nữa hiện tại cô cũng không có thời gian chú ý đến cậu, bởi vì đột nhiên nhận được thông báo chuyển công tác, nên cô có rất nhiều kế hoạch đều phải điều chỉnh. Vì vậy cô lập tức trở về văn phòng.

Thôi Hướng Bắc một mình rầu rĩ không vui về tới văn phòng ở lò gạch.

Tô Mạn cũng có một chỗ làm việc ở lò gạch, bên cạnh Thôi Hướng Bắc, nhưng cô rất ít khi dùng đến, thường là vào cuối tháng cô đến kiểm toán, khi đó Thôi Hướng Bắc đặc biệt thích ngồi bên cạnh phối hợp cùng cô làm việc.

Có thể sau này xưởng trưởng Tô sẽ không bao giờ đến đây kiểm toán nữa. Thôi Hướng Bắc thở dài một hơi, ánh mắt ai oán nhìn ngoài cửa.

Kế toán Từ cùng kỹ thuật viên trong xưởng là Tôn Gia Lượng đi đến.

Tôn Gia Lượng lịch sự nhã nhặn, mắt đeo kính, mặt mũi đỏ bừng. Kế toán Từ đôi mắt long lanh tươi vui.

Thôi Hướng Bắc nhìn thấy cái ánh mắt kia thì trong lòng cảm thấy có chút buồn. Cảm giác giống như lúc cậu nhìn vào nồi cám khi còn nuôi heo.

Tôn Gia Lượng tươi cười chào hỏi: “Thôi chủ nhiệm.” Sau đó ân cần rót nước cho kế toán Từ, còn lấy trong túi ra một gói đường đỏ bỏ vào rồi nhẹ nhàng đặt vào tay cô ấy.

Thôi Hướng Bắc nói: “Các người……”

Tôn Gia Lượng ngượng ngùng nói: “Chúng tôi đang tìm hiểu nhau.”

Kế toán Từ thẹn thùng đánh anh ta một cái: “Đừng có nói bừa với Thôi chủ nhiệm.”

“Có gì đâu, đều là người trẻ tuổi, có gì mà khó nói.”Tôn Gia Lượng lại càng thêm ngượng ngùng, nhưng khi đối mặt với vấn đề này, anh cảm thấy không có gì phải rụt rè. Hơn nữa, tìm được một chiến hữu cùng chung chí hướng thật là một điều đáng phấn khởi. Hiện tại mọi người ở lò gạch đều đã biết, không lẽ Thôi chủ nhiệm không để ý đến những chuyện này nên không biết.

Thôi Hướng Bắc thật sự không biết, vì thế cậu đã sốc khi nghe tin đó: “Gì? Hai người đang tìm hiểu nhau?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.