Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự tin

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Sau đó Thôi Hướng Bắc lại đặt hai viên gạch mang theo lên bàn.

Thư ký Trình căn bản xem không hiểu tư liệu, nhưng khảo sát đánh giá về gạch thì ông lại biết. Ông kinh hỉ nói: “Gạch này màu sắc rất đẹp.” Nói xong thư ký Trình lại cầm gạch lên rồi nói: “Cũng rất chắc tay.”

Ông nhìn sang Thôi Hướng Bắc rồi khen: “Tiểu Thôi, gạch này thực sự tốt hơn gạch trong huyện ư?”

Nói tới phương diện công việc, Thôi Hướng Bắc vô cùng tự tin, cậu lập tức đáp: “Để so sánh với gạch của lò gạch trên huyện thì không thành vấn đề. Kỹ thuật của bọn họ cũng không phải quá tốt, đã bao nhiêu năm rồi chưa được cải tiến.”

Thư ký Trình vừa nghe vậy, trong lòng như nở hoa, ông cảm giác từ khi mình về làm việc tại công xã Bắc Hà, chuyện vui cứ theo đuôi nhau mà tới liên tục.

Lò gạch số hai có thể được như ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào Tô Mạn dùng trí thông minh tìm kiếm mối làm ăn mà nên.

Tuy rằng tình hình hiện tại rất tốt đẹp, nhưng trong lòng ông vẫn luôn lo lắng, sợ về sau theo không kịp bước chân lò gạch số một, trở thành một gánh nặng cho công xã.

Hiện tại phương diện kỹ thuật có được sự tiến bộ rất lớn, có thể vượt lên trên lò gạch số một nghĩa là lò gạch số hai nhà mình đang muốn chuyển mình tiến lên.

“Tiểu Thôi. Tôi không nghĩ tới cậu ở phương diện nung gạch có thiên phú như vậy, so với kỹ thuật viên trong huyện còn có bản lĩnh hơn.”

Này nếu là ở trước kia được khen như vậy, Thôi Hướng Bắc khẳng định muốn nói chính mình đầu óc tốt, học gì cũng mau.

Nhưng khi ngồi ở bên cạnh Tô Mạn, cậu liền trở thành người ngượng ngùng, khiêm tốn, đầy tinh thần học hỏi nói: “Chủ yếu là do kỹ thuật viên trong huyện quyền lợi không đủ lớn, không dám làm thực nghiệm. Nếu không tại sao kỹ thuật của bọn họ trong bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, không hề thay đổi chút nào?”

Lời cậu nói ra được Tô Mạn cùng thư ký Trình tán thành. Bộ phận quản lý của lò gạch bên kia khá cồng kềnh, bao gồm nhiều tầng nhiều cấp bậc, hơn nữa bọn họ lại không giống thư ký Trình làm một ông chủ nhàn rỗi, để cho nhân viên tự sáng tạo, tự chủ trương, bọn họ đều thích nắm mọi chuyện vào tay mình.

Kỹ thuật viên nếu bị người phụ trách nhìn chằm chằm vào sẽ không làm nên được chuyện gì cả, không giống như Thôi Hướng Bắc, muốn khai lò làm thực nghiệm, bất cứ lúc nào cũng được. Hơn nữa còn có công nhân vô điều kiện phối hợp với cậu.

Thư ký Trình cảm thấy mình nên khích lệ Thôi Hướng Bắc một chút, liền nói: “Tiểu Thôi, chuyện này anh làm rất tốt, về sau hãy tiếp tục nỗ lực nhé. Chuyện này tôi sẽ cho người báo lên huyện. Khen thưởng là không thể thiếu được.”

Thôi Hướng Bắc không chút nào để ý gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Thư ký Trình lại nhìn Tô Mạn, nói: “Tiểu Tô cũng có công lao, là do cô quản lý nhà máy tốt.”

Tô Mạn cười nói: “Đều do thư ký Trình biết cách dẫn dắt, mặt khác các đồng chí cũng rất nỗ lực, tích cực phấn đấu. Tinh thần công tác tốt tự nhiên là thành tích càng ngày càng rực rỡ.”

Thư ký Trình nghe được Tô Mạn nói, càng vui vẻ hơn. Nghĩ đến Tô Mạn phải đi, về sau tìm đâu ra đồng chí hợp tâm ý như vậy, trong lòng ông lại có chút buồn bã, trên mặt không giữ nổi nụ cười nữa, thở dài nói, “Tiểu Tô à, tôi cũng có một tin tức tốt muốn nói cho cô”.

Tô Mạn nói: “Việc gì ạ?”

Thư ký Trình nhìn vào mắt Thôi Hướng Bắc. Thôi Hướng Bắc liền đứng lên nói: “Tôi còn có việc xin đi về trước.”

“Không cần, vừa lúc, Tiểu Thôi cũng ở chỗ này, hãy nghe một chút đi. Về sau này khi Tiểu Tô đi rồi, công tác của cô ấy sẽ giao cho cậu xử lý.”

Thôi Hướng Bắc: “……!!!” Đi? Là ý gì? Cậu chạy nhanh ngồi xuống, nghiêm túc nhìn thư ký Trình.

Tô Mạn cũng kinh ngạc nhìn thư ký Trình: “Thư ký Trình, tôi không được làm xưởng trưởng lò gạch nung nữa sao? “

Thư ký Trình nói: “Hôm nay thư ký Lâm tìm tôi nói chuyện, nói công tác của cô ở bên này rất tốt, cũng làm ra rất nhiều thành tích. Trong huyện muốn điều cô lên đó, mong muốn cô có thể làm ra được thành tích lớn hơn nữa.”

Nghe được lời này, Tô Mạn trong lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng có chút dự kiến bên trong. Lúc trước chủ tịch Nhậm của Phụ Liên và thư ký Lâm đều đã cho cô một ít ám chỉ.

Thôi Hướng Bắc ngồi bên cạnh cô lại kinh ngạc nhìn thư ký Trình, sau đó lại nhìn về phía Tô Mạn, cuối cùng lại nhìn về phía thư ký Trình rồi nói: “Tiểu…… xưởng trưởng Tô sắp được điều lên huyện? Về sau không trở lại nữa ư?”

Thư ký Trình cười ha ha nói: “Đi rồi còn trở về làm gì nữa. Người trẻ tuổi lúc nào cũng muốn tiến bộ hơn mà.”

Đầu óc của Thôi Hướng Bắc quay cuồng, cũng không biết nên tự hỏi cái gì. Cậu chỉ biết rằng Tô Mạn phải đi, sau này hai người không thể cùng nhau làm việc, không thể cùng nhau đi làm, cũng không thể cùng nhau về nhà.Thậm chí gặp mặt cũng là một điều khó khăn.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.