Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con dâu của minh tinh

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Hai người kia không chênh lệch nhiều về tuổi tác so với cậu, thế mà đã tìm được đối tượng yêu đương rồi!

Thôi Hướng Bắc cảm thấy như có một cánh cửa mở ra trong tâm trí mình.

Kế toán Từ nhìn bộ dạng không thể tin được của cậu, cho rằng Thôi Hướng Bắc cảm thấy hai người họ không thích hợp, lập tức không phục: “Tại sao chúng tôi không thể,tuy rằng tính cách chúng tôi không giống nhau, nhưng chúng tôi cùng chung mục tiêu, muốn ở trên mảnh đất này tạo dựng thành tích, mong muốn cống hiến xây dựng nông thôn tốt đẹp. Có đúng không Tôn Gia Lượng?”

Ánh mắt Tôn Gia Lượng bừng sáng: “Đúng vậy.”

“Chúng tôi ở trong quá khứ thì chính là tình đồng chí chiến hữu cách mạng đó.” Kế toán Từ nói với vẻ phấn khích.

Thôi Hướng Bắc nhìn hai người đầy kiêu hãnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, cái gì mà chiến hữu cách mạng, cậu và Tiểu Tô còn đồng tâm nhất trí…… Ít nhất cậu còn nỗ lực để làm chỗ dựa cho Tiểu Tô. Như thế cậu và Tiểu Tô chẳng phải là……

Nghĩ đến đấy, lồng ngực Thôi Hướng Bắc đột nhiên phản ứng mạnh, tim đập thình thịch không ngừng.

……

Tô Đại Trụ đang muốn nâng cao tay nghề, cho nên Tô Mạn tan tầm trở về một mình, đang chuẩn bị về cùng Thôi Hướng Bắc để thuận tiện bàn chuyện công tác trên đường.

Kết quả là Thôi Hướng Bắc không thể rời khỏi lò gạch, cô đành tự mình về nhà.

Vừa về đến nhà, trong nhà đã truyền đến âm thanh hớn hở. Đó là đoàn biểu diễn của Lý Xuân Hoa vừa từ trong huyện trở về.

Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đều vì bận việc, lúc này chưa thể trở về. Lúc này, Lâm Tuyết Cúc đang kéo con trai và con gái đi rửa tay ở ngoài sân. Tống Ngọc Hoa cho Gạo Kê Viên đeo thử chiếc khăn quàng cổ mới mua.

Thấy Tô Mạn bước vào nhà, lũ trẻ chạy đến: “Cô út, cô về rồi, hôm nay bọn cháu vào huyện chơi vui lắm!”

Lý Xuân Hoa nghe tiếng, cười tủm tỉm đi ra: “Con gái mẹ đã về rồi à.” Nhưng giọng điệu vô cùng hớn hở.

Sau khi Lý Xuân Hoa từ trong huyện biểu diễn trở về, trên mặt vẫn luôn tươi như hoa. Bà mang về giải thưởng của huyện, có cái ly tráng men, khăn lông, còn có một khối xà phòng. Đây đều là những thứ bà được khen thưởng khi tham gia biểu diễn.

Hơn nữa hôm nay đội văn nghệ của bọn họ còn nhận được vài lời mời tham gia diễn tập quân sự của các xưởng. Hiện tại đội văn nghệ không quá lo lắng vấn đề không có công việc, họ càng diễn lại càng tốt. Trợ lý của Hách chủ nhiệm nói muốn chụp ảnh gia đình họ, lấy hình ảnh Lý Xuân Hoa để tổ chức một cuộc triển lãm ở công xã Bắc Hà.

Điều này làm Lý Xuân Hoa kiêu ngạo vô cùng.

Là người luôn tự hào về Lý Xuân Hoa, Tô Thiết Sơn dắt theo ba đứa cháu trai, cháu gái với vẻ mặt đầy hạnh phúc. Hôm nay ở trong huyện họ đã tận mắt nhìn thấy vợ và bà biểu diễn trên sân khấu, nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt từ các cấp lãnh đạo và công nhân.

Chính Lâm Tuyết Cúc cũng không thể không thừa nhận rằng, hiện tại cô rất tự hào về bà mẹ chồng của mình. Cô chính là con dâu của minh tinh trong huyện đó nha.

Thấy Lý Xuân Hoa khoe với mình phần thưởng, Tô Mạn khích lệ: “Mẹ, đây đều là do mẹ nỗ lực mà được báo đáp. Về sau còn cần phải nghiên cứu thêm về kỹ thuật diễn xuất.”

“Cha mẹ đã tính hết rồi, cha con ở nhà không có việc gì làm,mẹ chuẩn bị cho ông ấy đi học kéo đàn nhị, sau này ở nhà phối nhạc cho mẹ. Mẹ cũng tìm vài người bạn già cùng mẹ biểu diễn.”

Tô Mạn nhìn dáng vẻ vui mừng của cha mình, thầm nghĩ cha cô lớn tuổi rồi đi học nhạc không biết có ổn không, thật sự là làm khó ông ấy mà.

Bởi vì chuyện vui này mà Tô Mạn đề nghị ngày mai xẻ thịt chúc mừng, hôm nay tạm thời xào nấu ít gì đó ăn cùng cơm khô trước.

Vừa nghe hôm nay được ăn món xào, bọn trẻ đã vui mừng hò reo.

Đến bữa cơm tối, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ mới trở về, nghe được câu chuyện của mẹ, cả hai đều vô cùng bái phục.

Trong lòng còn có chút chột dạ, vốn dĩ tự cho rằng cuộc sống bản thân hiện tại cũng không tồi, nhưng so ra bây giờ còn thua xa mẹ.

Buổi tối Tô Mạn không ăn cơm, cô còn mang cơm và thức ăn từ nhà ăn về chia cho gia đình.

Chờ gia đình cơm nước xong xuôi, Tô Mạn nói với họ chuyện mình muốn điều nơi công tác.

Nghe tin, cả gia đình bàng hoàng.

Lý Xuân Hoa lo lắng nói: “Con gái, điều đến nơi nào, có xa nhà không?”

“Đi lên huyện mẹ ạ.”

Cả nhà sửng sốt. Đi huyện? Thế chẳng phải là thành người thành phố sao?

Theo quan điểm của họ, huyện và công xã khác nhau, tuy đều phải làm việc để sống, nhưng không cần làm việc nặng nhọc, chỉ làm cán bộ ngồi văn phòng. Ở huyện chính là ở thành phố. Em gái lên huyện chính là trở thành người thành phố chân chính. Về sau có thể ở trong thành phố an cư lạc nghiệp rồi nhận lương cứng.

Lý Xuân Hoa hai mắt đỏ hoe: “Con gái, con muốn đi huyện làm cán bộ, sau đó ở lại trong huyện luôn sao?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.