Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chém gió làm màu

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Nhưng mà Tô Mạn cảm thấy, có lẽ cả đời này hệ thống cũng sẽ không tìm thấy giá trị thiện ý ở chỗ cô đâu.

“Yên tâm, cậu không bị làm sao cả. Quả thật tôi cũng không có thiện ý gì. Hệ thống, cậu nói thử xem, tôi giúp đỡ nhiều đứa trẻ được đi học chữ như vậy, đúng là người tốt làm việc tốt. Không thể thiếu những phần thưởng đâu đó.”

789: “…… Nếu không có khen thưởng, thì cô sẽ không làm những việc này sao?”

Tô Mạn nói với vẻ thản nhiên: “Chắc là vẫn làm. Thực ra thì sớm hay muộn bọn trẻ cũng phải học đọc sách, học viết chữ. Tôi chỉ nhân tiện làm một chút thôi.”

789 cảm thấy ký chủ của mình thật sự quá kỳ lạ.

Bởi vì những chuyện mà ký chủ làm đều là chuyện tốt, giúp đỡ được rất nhiều người. Điểm khen thưởng thánh mẫu đạt được từ trên người mỗi người tuy rằng rất ít, nhưng tích lũy vào thì lại rất nhiều.

Đến bây giờ ký chủ đã kiếm được sáu vạn điểm thánh mẫu. Nhưng ngoại trừ việc ăn uống, thì cô rất ít dùng đến số tiền đó để mua đồ. Hình như có chút bất cần, không hề để ý đến thứ gì khác.

Nó không hề nghi ngờ, nếu ký chủ sống ở thời đại trình độ phát triển, có lẽ cũng chẳng cần đến nó. Trước kia, người chế tạo muốn đem nó phổ cập đến toàn thế giới, ý tưởng này thật sự khả thi sao? Nếu những người đó đều là người có năng lực giống như ký chủ hiện tại, chắc chắn sẽ không bởi vì điểm khen thưởng mà động tâm.

Chuyện mở lớp tiểu học này, Tô Mạn cũng không gấp gáp nói với thư ký Trình. Gần đây công xã có rất nhiều việc. Tô Mạn cảm thấy nên chờ đến khi bản thân hoàn thành tốt tất cả những kế hoạch đã đề ra rồi nói sau.

Trên thực tế, việc mở lớp tiểu học lần này không chỉ vì muốn giúp bọn trẻ biết đọc sách. Còn có một nguyên nhân khác, đó là cô nghĩ đến đám học sinh cao trung sắp tốt nghiệp.

Thời đại này còn chưa chú trọng giáo dục, học sinh cao trung của công xã không nhiều lắm, nên khoá của Tô Thu Nguyệt sắp tới sẽ tốt nghiệp, nhiều lắm cũng chỉ có 50 người mà thôi.

Hơn nữa dựa theo tình hình hiện tại, trường trung học của công xã cũng không đạt chuẩn, nếu muốn học lên cao trung, thì phải đi lên trên huyện. Vậy nên người học cao trung càng ngày càng ít.

Cho nên Tô Mạn muốn giữ đám học sinh cao trung này lại, phân công bọn họ đi tới các đại đội để dạy học sinh.

Cô chặn trước như thế không phải vì muốn làm việc thiện, chỉ là trong lòng cảm thấy những người này tốt xấu gì cũng là phần tử trí thức, có thể giữ lại thì nhất định phải giữ lại. Nhỡ đâu sau này có lúc cần dùng tới người, thì cũng không đến mức tìm không thấy người nào.

Một hòn đá trúng mấy con chim, cô liền muốn làm thật tốt chuyện này.

Bởi vì tình hình chung của công xã Bắc Hà rất tốt, nên thư ký Trình thấy vô cùng vui sướng. Mỗi ngày đều phơi phới như gió xuân. Lần này trong huyện có buổi lễ chào mừng ngày 1/5, ông ta cũng đi theo đội diễn xuất của công xã lên huyện.

Buổi sáng đi xem văn nghệ cùng thư ký Lâm, thư ký Lâm lại một lần nữa khen ngợi diễn viên trong đội diễn xuất của công xã Bắc Hà diễn rất tốt, điều này làm cho thư ký Trình cảm thấy vô cùng tự hào.

“Không phải là nói quá, nhưng người trong công xã chúng tôi đều là nhân tài.”

Lời này của ông ta khiến thư ký Lâm thấy hơi buồn cười. Thuận nước đẩy thuyền khen một câu: “Công xã của ông đúng thật là có nhiều nhân tài. Nhưng bây giờ trên huyện chúng tôi dùng người địa phương rất nhiều. Nói không chừng còn phải tìm các ông để mượn người.”

Trong lòng thư ký Trình lập tức rơi bộp một tiếng: “Thật ra thì cán sự của công xã chúng tôi so với người trên huyện, vẫn còn kém hơn một chút.”

Thư ký Lâm cười nói: “Đồng chí Xuân Bình, ông cũng không cần quá khiêm tốn. Tôi nghe nói các ông mới thành lập xưởng gia cụ, cũng không tệ lắm đúng không? Còn có thể hợp tác với cả trên tỉnh nữa?”

Chuyện này đương nhiên không phải thư ký Trình tự mình báo cáo lên. Ông ta và Tô Mạn đều cảm thấy im lặng là vàng. Dựa theo kế hoạch của Tô Mạn, tương lai xưởng gia cụ sẽ không phải lo kế sinh nhai.

Nhưng nếu có nhiều người ăn thịt, xưởng gia cụ sẽ không thể phân phát đủ, cho nên trước tiên vẫn nên vụng trộm kiếm tiền đã, sau khi có lời lãi, mới báo cáo lên huyện.

Nhưng lúc này còn chưa được bao lâu, thư ký Lâm đã hỏi chuyện này.

Thư ký Trình vừa nghe liền biết là đã bị công xã khác mách lẻo.

Vẻ mặt ông ta khó xử nói: “Thư ký Lâm, không phải chúng tôi không báo cáo, chỉ là xưởng vừa mới được thành lập, vẫn còn đang trong giai đoạn làm thử, chưa biết có thành công hay không, nên không dám báo cáo lên huyện, tránh trường hợp mọi người trong huyện nghĩ là chúng tôi chém gió làm màu.”

Mấy năm trước những việc làm phù phiếm xuất hiện rất nhiều, khiến nhân dân chịu không ít đau khổ. Nên bây giờ ai cũng không thích điều này. Đặc biệt là thư ký Lâm nổi tiếng lấy sự thật làm tác phong, cho nên những người cấp dưới cũng làm việc theo tác phong của ông.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.