Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khóc lóc

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Mọi người sẽ nghĩ rằng, kế hoạch của công xã rất đúng đắn, sau này vẫn sẽ phải làm gia cụ, nếu đầu gỗ đều bị chặt hết rồi thì phải làm sao. Vậy nên việc trồng cây là rất cần thiết.

Vì thế những đứa trẻ choai choai trong đội không cần ra đồng làm việc, sẽ phụ trách lên núi trồng cây, cứ cách một thời gian lại đi tưới nước cho cây. Bởi vì chỉ cần cây trưởng thành là có thể cung cấp gỗ cho xưởng gia cụ, nên mỗi ngày bọn nhỏ còn có thể nhận được vài đồng tiền công.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn là tiền bọn chúng tự mình kiếm được, vì thế đây là chuyện tốt vô cùng, không một ai lười biếng.

Mỗi ngày cả đám đều quan sát kĩ các cây nhỏ. Không có việc gì liền tụ tập chạy lên núi, trông coi không cho người khác phá hoại. Nếu tên nhóc nào không hiểu chuyện, dám làm hỏng cây giống, liền bị những đứa còn lại đánh cho một trận.

Hai cháu trai cháu gái sinh đôi của Tô Mạn cũng muốn đi theo để kiếm chút tiền tiêu vặt, nhưng đại đội không đồng ý, hai đứa bé liền dứt khoát chờ đến buổi tối khi cô mình trở về, khóc lóc nhờ cô giúp đỡ.

Tô Mạn không đồng ý, cô thấy bọn chúng còn quá nhỏ tuổi, mới 6 tuổi mà thôi.

Có thể lên núi trồng cây, thì ít nhất cũng phải đủ mười tuổi. Nhỏ như vậy đã kéo nhau lên núi, rất dễ gặp nguy hiểm.

“Các cháu ở nhà học viết chữ cho thật tốt. Lúc trước không phải cô đã dạy cho các cháu rồi sao, mỗi ngày các cháu hãy tự xem sách, buổi tối trở về có thể hỏi cô một số vấn đề chưa hiểu. Chờ đến ngày khai giảng, cô sẽ đưa các cháu đến trường tiểu học để học đọc chữ.”

Nghe được lời này, hai đứa trẻ mở to đôi mắt nhìn.

Gạo Kê Viên thấy anh chị trừng lớn đôi mắt, cũng cố tình đem hai mắt mở ra thật to nhìn cô mình. Sau đó chạy tới ôm chặt Tô Mạn: “Đọc sách, cháu muốn đọc sách.”

“Con còn nhỏ quá.” Tống Ngọc Hoa ôm con gái lại, không cho nó quấy rầy Tô Mạn nói chuyện.

Lâm Tuyết Cúc nói: “Em gái, muốn đưa bọn trẻ đi học chữ sao?”

“Vâng.”

“Công xã ở xa quá.” Tô Đại Trụ có chút lo lắng. Mấy đứa trẻ còn nhỏ, để bọn chúng phải đi đến tận công xã, mỗi ngày sẽ rất vất vả.

Tô Mạn nói: “Là lớp học đọc chữ ở trong đại đội. Mấy nữa em sẽ bàn bạc lại với công xã, xem có thể mở một lớp tiểu học ngay trong đại đội hay không.”

“……” Cả nhà kinh ngạc một trận, quay sang nhìn cô.

Trước kia đại đội cũng có lớp tiểu học, nhưng sau này gặp đói kém, liền không dạy nữa. Ăn còn không đủ no bụng, nói gì đến việc cho bọn trẻ đọc chữ.

Năm nay tuy rằng tình hình có chút tốt hơn so với năm ngoái, nhưng cũng không thể so sánh được với khi chưa gặp nạn đói. Đây cũng nguyên nhân vì sao trong đội có nhiều người thất học.

Thời điểm trước kia Tô Mạn còn ở trong đội làm cô giáo dạy bọn nhỏ, nhưng sau khi Tô Mạn rời đi, đại đội trưởng tìm cô giáo khác, nhưng làm không tốt một chút nào. Không quản được bọn trẻ con, lớp học cũng chẳng có học sinh. Chuyện này liền cứ thế mà thất bại.

Lý Xuân Hoa nói: “Con gái, có thể mở lớp tiểu học trong đại đội thật sao?”

Tô Mạn cũng không dám khẳng định, liền nói: “Con còn chưa bàn bạc với thư ký Trình, chuyện này phải chờ một thời gian nữa mới có thể xác nhận.”

Lý Xuân Hoa đắc ý nói: “Đúng là nên mở một lớp tiểu học, một đống người thất học, tính ra còn kém hơn cả mẹ. Tuy mẹ là một bà già thất học, nhưng ít ra còn biết đọc chữ, ngày mai mẹ phải đi lên huyện biểu diễn. Đến lúc đó sẽ dẫn ba đứa nhỏ đi theo để trải nghiệm.”

Ba đứa nhỏ vừa nghe lời này, lập tức đem chuyện đọc sách bỏ quên qua một bên, cao hứng chạy tới ôm lấy bà nội.

Hiện tại mỗi ngày ở nhà họ Tô đều rất tốt, ba đứa trẻ con được ăn cơm no, có dinh dưỡng, không đến mức béo mập tròn vo, nhưng nhìn rất khỏe mạnh, Lý Xuân Hoa nhìn cũng thấy thích: “Đi nào đi nào, đi về phòng cùng bà nội, bà nội lấy bánh bắp cho các con ăn.”

Lúc về phòng ngủ, Tô Mạn ngồi dưới ánh sáng của ngọn nến, dựa vào bàn viết ra một vài ý nghĩ về việc mở lớp tiểu học.

789 thấy cô vì chuyện đi học của đám trẻ mà suy nghĩ nhiều như vậy, nó vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng vẫn rất nghi hoặc, bây giờ ký chủ lúc nào cũng tìm mọi cách để mang lại phúc lợi cho người khác, vậy tại sao giá trị thiện ý lại không tăng lên, kỳ thật có đôi khi cũng tăng một chút, nhưng tăng không đáng kể.

“Ký chủ, hình như tôi gặp trục trặc rồi, máy đo giá trị thiện ý của tôi không chuẩn. Bây giờ cô luôn chủ động giúp đỡ người khác, làm nhiều việc thiện như vậy, nhưng giá trị thiện ý trong hệ thống vẫn không thay đổi.”

Tô Mạn xoay xoay bút máy trong tay.

Thời gian dài như vậy, Tô Mạn cũng biết rõ tiêu chuẩn để hệ thống cân nhắc giá trị thiện ý. Chính là chuyện tốt phải phát ra từ nội tâm, có được tấm lòng thiện lương chân thành. Mà khi con người tràn ngập thiện ý, một tế bào nào đó trong cơ thể sẽ rất sinh động, hệ thống dựa vào điều này để đo cái gọi là giá trị thiện ý.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.