Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ quyết tâm

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Nghe được lời này của thư ký Trình, thư ký Lâm liền nói: “Đồng chí Xuân Bình, quả thật là có một công xã khác đã tới tìm tôi giải thích những việc này. Họ cũng có tâm tư muốn được học hỏi công xã Bắc Hà. Nhưng tôi không đồng ý, tôi muốn bọn họ thận trọng hơn một chút, bởi vì thực ra không phải công xã nào cũng có thể làm được như công xã các ông. Đang trong quá trình khởi nghiệp, vẫn nên cẩn thận từng chút một.”

Thư ký Trình gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng tôi đúng là rất cẩn thận.”

Thư ký Lâm cười: “Hiện tại các ông đã làm ra thành tích, cũng đã có kinh nghiệm. Ý của tôi là, để công xã các ông cõng đá qua sông, đưa cán sự tới huyện, dẫn dắt các công xã khác thuận lợi qua sông.”

Như thế nào lại nói đến vấn đề này vậy?

Thư ký Trình: “……”

Thư ký Lâm đã theo dõi Tô Mạn không chỉ mới một ngày, hai ngày. Điều Tô Mạn đi tới công xã Bắc Hà làm việc, là do ông muốn Tô Mạn tích luỹ thêm kinh nghiệm cùng tư lịch ở cơ sở trước.

Bởi vì cô còn nhỏ tuổi cho nên tư lịch cũng ngắn. Nhưng thành tích mà Tô Mạn làm ra hiện tại, khiến cho ông cảm thấy cô đã đủ khả năng để lên huyện làm việc.

Chính vì năng lực của cô đã chín muồi, lại thêm chuyện lần này, cho nên thư ký Lâm đã hạ quyết tâm.

“Đồng chí Xuân Bình, anh phải biết rằng, mỗi một đồng chí đều muốn mình được thăng tiến, được công nhận. Tôi cảm thấy đồng chí Tô Mạn chính là một nhân tài, hiện tại tình huống trong huyện bên này anh cũng biết, không có sản nghiệp trụ cột, công nhân cũng không nhiều. Thậm chí rất nhiều người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp đều không tìm được công việc, đành phải ở nhà. Hãy nhìn thẳng vào vấn đề ở huyện để làm ra lựa chọn thích hợp. Nhân tài như Tô Mạn, rốt cuộc có nên dùng hay không và dùng như thế nào? Anh vẫn nên buông lỏng tiêu chuẩn một chút đi.”

Thư ký Trình đương nhiên biết chính mình lòng dạ hẹp hòi, nhưng công xã Bắc Hà của bọn họ mới rực rỡ không được bao lâu, ông đang muốn trước khi mình bị điều đi chỗ khác, thì cứ cố gắng làm cho công xã càng ngày càng phát triển đi.

Nhưng hiện tại, khi nghe thư ký Lâm nói ra những lời này, tính toán đó của ông đành phải xem như không có.

Thư ký Trình khẽ thở dài, trong lòng cũng hiểu rõ, mình không thể cứ giữ mãi Tô Mạn ở đây được. Thực ra mà nói, có thể tới làm việc trong huyện, chính là một cơ hội khó có được dành cho Tô Mạn.

Tô Mạn ở công xã đảm nhiệm chức xưởng trưởng, tính theo bậc thang quan chức chỉ tương xứng với một cán sự, cấp bậc hành chính không cao. Nếu muốn nói ở đâu có cơ hội thăng tiến, khẳng định chỉ có một con đường đó là lên huyện.

“Vậy, nếu Tô Mạn chuyển công tác lên huyện, cô ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ gì? Cô ấy ở công xã chúng tôi tuy nói cấp bậc chỉ là cán sự, nhưng tốt xấu gì cũng là một xưởng trưởng.”

Lâm thư ký cười nói: “Khi cô ấy tới bên này, tôi chuẩn bị cho cô ấy làm bên tổ chức bộ, hưởng đãi ngộ ở cấp bậc cán sự phó khoa, hơn nữa tôi cũng đề bạt cô ấy làm xưởng trưởng. Nhưng cụ thế là xưởng gì thì phải xem năng lực của cô ấy.”

Nghe được thư ký Lâm an bài như vậy, thư ký Trình liền an tâm.

Cán sự trong huyện và trong công xã cấp bậc không giống nhau. Cán sự trong huyện ít nhất cũng tương đương với cấp phó khoa.

Mà Tô Mạn tuy rằng đạt được rất nhiều công trạng, nhưng bởi vì tư lịch của cô quá ngắn, mà ở bên trong tổ chức chú ý nhất chính là tư lịch, cho nên Tô Mạn ở vào độ tuổi này có thể lên đến cấp phó khoa, đã rất là hiếm có.

Nếu Tô Mạn có thể có được tiền đồ rộng mở, thư ký Trình đương nhiên cũng sẽ không làm người xấu ngăn cản, ông gật đầu nói: “Được rồi. Tôi trở về sẽ đả thông tư tưởng cho Tiểu Tô. Nhưng mà thư ký Lâm, xưởng gia cụ chỗ chúng tôi vừa mới kiến tạo, rất nhiều chuyện còn chưa ổn định, anh hãy để cho Tiểu Tô thêm chút thời gian, để cô ấy thu xếp, bàn giao lại công việc cho thoả đáng?”

Thư ký Lâm nói: “Hiện tại tháng 5, như vậy đi, chờ tháng 7 tôi lại xuống. Hai tháng thời gian, hẳn là đủ rồi.”

Anh đã nói đủ rồi, tôi còn có thể nói không đủ sao?

Thư ký Trình cười cười: “Đủ rồi, năng lực của Tiểu Tô rất giỏi, làm việc hiệu suất cực kỳ cao. Hai tháng là đủ rồi, chắc chắn đủ.”

……

Tô Mạn còn không biết mình sắp sửa bị người ta điều đi rồi. Buổi sáng sau cô làm xong kế hoạch xây dựng trường tiểu học cho đại đội, buổi chiều cô lại đi dạo ở xưởng gia cụ cùng lò gạch nung.

Hiện tại xưởng gia cụ lại tiếp nhận thêm hai thanh niên trí thức. Một người làm nhân viên văn phòng, một người làm kế toán. Tuy rằng xưởng trưởng là thư ký Trình kiêm nhiệm, nhưng trên thực tế nhà máy vẫn do Tô Mạn quản lý.

Nhóm thợ chính của nhà máy đều hưng phấn bận rộn, đến khi họ nhìn thấy Tô Mạn tới, liền cao hứng chào hỏi cô.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.