Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mong chờ

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Nhưng cho dù Tô Mạn có muốn giúp đỡ người trong đại đội thêm vào danh sách công nhân, cô cũng không thể quá vội vàng. Bởi vì như vậy sẽ thể hiện thiên vị quá lộ liễu.

“Đội trưởng, tôi là người thuộc đại đội, tôi còn có thể không giúp mọi người hay sao? Nhưng cũng bởi vì tôi là người thuộc đại đội Đại Kiều Loạn đi lên đến chức vụ này, cho nên rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào tôi. Chỉ cần tôi vô tình lỡ miệng, rồi ai đó lại chạy đến bên phía công xã nói linh tinh. Đến lúc đó…… Cho nên chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Quách đại đội trưởng tưởng tượng đến cảnh tượng kia, da đầu lập tức tê dại: “ Chúng ta còn có biện pháp gì?”

“Hiện tại, văn kiện phía trên đã nói rõ, không thể chiếm dụng quá nhiều sức lao động. Lần trước lò gạch đã thu nhận 40 người có sức lao động. Lần này xưởng đồ gia dụng dù thế nào cũng không thể thu nhận nhiều người hơn. Bằng không chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.”

Quách đại đội trưởng nghe được lời này cũng liên tục gật đầu.

Đương nhiên chính sách của bọn họ thế nào thì ông cũng rõ ràng.

“Cho nên, mỗi đại đội chỉ có thể thu nhận nhiều nhất hai người có tay nghề, chỉ cần tay nghề cao sẽ được nhận. Bởi vì danh sách được nhận không nhiều, lại còn phải bảo đảm mỗi đại đội đều có người được thu nhận, cho nên tôi thật không có khả năng an bài quá nhiều người trong đội.”

Quách đại đội trưởng: “……”

Tô Mạn thấy vẻ mặt mất mát của Quách đại đội trưởng, lập tức thả cho ông một chút hy vọng, cười nói: “Nhưng là…… Tôi ở công xã thì không thể nhận nhiều người, nhưng trong đội thì có thể.”

Nghe thấy lời này của Tô Mạn, não bộ của ông bỗng căng thẳng, trừng lớn đôi mắt hỏi: “Sao trong đội có thể nhận người được?”

“Đại đội sản xuất cũng có thể tạo một cái xưởng nhỏ, cũng giống như trại nuôi heo. Quy mô có thể nhỏ một chút, tạm thời cũng không có đãi ngộ chính thức cho công nhân. Nhưng có thể thu nhận mọi người làm thời vụ, nếu là để kiếm tiền, thì chúng ta vẫn có thể phát tiền lương cho các xã viên. Về việc đơn hàng, chúng ta có thể nhận đơn hàng từ công xã. Cũng giống như việc đại đội nhận làm trang phục của các chị em phụ nữ vậy.”

Hiện tại khi tiếp nhận đơn hàng của xưởng quần áo trong huyện, vì để tiết kiệm thời gian, cũng không thể sản xuất ở công xã, bọn họ đã sớm sắp xếp cho các đại đội sản xuất thực hiện.

Sau khi tan tầm, nhóm phụ nữ dùng chính thời gian rảnh rỗi tiếp nhận đơn hàng để kiếm sống. Ở mội đội sản xuất sẽ có một tổ trưởng chuyên quản lí và kiểm nghiệm các thành phẩm.

Chị dâu thứ của Tô Mạn- Tống Ngọc Hoa, chính là phó tổ trưởng của đội làm trang phục của Đại Kiều Loan.

Nghe được Tô Mạn phân tích như vậy, Quách đại đội trưởng liền suy nghĩ cẩn thận cả thảy.

Đội Đại Kiều Loan có thể tự mình mở ra xưởng đồ gia dụng, sau đó tiếp nhận đơn hàng từ công xã. Dù sao công xã bên kia cũng không đủ công nhân, chắc chắn không thể kịp thời hoàn thành nhiệm vụ. Cứ như vậy, xưởng của đội Đại Kiều Loan sẽ có cơ hội để phát triển.

Hơn nữa bởi vì mở ra ở đại đội, nên đại đội trưởng như ông lại có thêm nhiều lợi ích hơn, việc sắp xếp công nhân cũng có thể càng thêm tự chủ cùng linh hoạt. Không cần cùng công xã đoạt số lượng công nhân trên danh sách.

Ông cao hứng gật đầu: “Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Tôi đây liền đi thực hiện.”

Nói xong liền xoay người chạy đi, nhưng chỉ mới đi được một nửa lại quay về: “ Mà này, Tô Mạn, tay nghề cuả Tô Tam Trụ nhà cô cũng rất khá đấy. Chỉ là học chậm một chút thôi, nhưng cũng không có vấn đề gì, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội.”

Đây là ông muốn cho Tô Mạn biết, dù cho Tô Tam Trụ không được công xã thu nhận, chắc chắn đại đội bên này vẫn có một vị trí cho anh.

Tô Mạn cười gật đầu, cũng không nói tiếp.

Đối với việc Tô Tam Trụ có được tuyển lên công xã làm việc hay không, thật ra cô cũng không để ý cho lắm. Trước đây, cô đã ân cần dạy bảo, khuyên nhủ họ cố gắng học cho tốt kỹ thuật, nếu như vậy mà cũng học không nổi, thì chỉ có thể nói là gỗ mục không thể khắc, bùn nhão không thể chét lên tường.

Nhưng nếu như có người sẵn sàng giúp cô đem bùn nhão này chét được lên tường, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Chờ Tô Mạn vào phòng, Tô Tam Trụ mắt trông mong nhìn qua. Vừa rồi anh ta ở trong phòng, cũng không có nghe được Tô Mạn cùng Quách đội trưởng nói chuyện. Lúc này lòng tràn đầy trông ngóng chuyện chiêu mộ công nhân lần này.

“Em gái, chuyện tuyển chọn công nhân lần này, em nói xem anh có cơ hội hay không?”

Vẻ mặt Tô Tam Trụ chờ mong nhìn Tô Mạn, trong lòng có chút sốt ruột.

Hiện tại anh cả mỗi ngày cũng không có về nhà, thường xuyên ở tại lò nung gạch của công xã, cực kì bận rộn. Anh hai cũng là mỗi ngày đều ở bên trại heo trông giữ mấy cái đầu heo, trời chưa tối cũng chưa quay về.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.