Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khó dạy dỗ

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Chỉ có mình Tô Tam Trụ mỗi ngày tan tầm trở về, nhìn trong nhà trống rỗng, trong lòng càng ngày càng cảm thấy chột dạ. Trước kia còn không cảm thấy, hiện tại đột nhiên phát hiện, những người trước kia thời còn trẻ con cùng mình lăn lộn giờ ở đâu, trong phút chốc anh ta cũng cảm thấy có chút mơ hồ.

Không chỉ có Tô Tam Trụ quan tâm đến vấn đề này mà bà Lý Xuân Hoa và ông Tô Thiết Sơn cũng chạy lại tò mò xem xét.

Hai người có tuổi bọn họ sắp bước vào giai đoạn cần dưỡng lão rồi, nếu là trước kia vẫn còn đi làm được không nói, hiện giờ đã muốn nhờ vào con cái trông nom, cho nên nếu gia đình thêm một người có công việc ổn định, thì chẳng còn gì vui vẻ bằng.

Bà Lý Xuân Hoa nói: “Con gái à, con nói xem anh ba của con có cơ hội không? “

Tô Tam Trụ vô cùng mong chờ nhìn sang em gái nói: “ Nhị Nha, em nhìn đây này. Cánh tay anh ba có rất nhiều sức lực. Đầu óc cũng nhanh nhạy chẳng kém gì người ta. Thầy dạy nghề mộc cũng nói anh học rất mau đó.”

Tô Mạn nhìn anh từ trên xuống dưới, trong mắt hàm chứa ý đánh giá rõ ràng.

Tô Tạm Trụ lập tức ngẩng đầu, thẳng lưng, hóp bụng.

Vốn trước đây, Tô Mạn còn cảm thấy trong ba đứa con trai nhà họ Tô thì Tô Tạm Trụ quá mức thật thà, Tô Nhị Trụ thẳng tính, Tô Tam Trụ có một chút thông minh. Nhưng cũng chính vì có một chút thông minh nên càng khó dạy dỗ.

Với người trung thực như đồng chí Đại Trụ thì dễ rồi,bảo anh làm gì, anh sẽ làm nấy. Đối với người thẳng tính, đầu óc đơn giản, lại hơi thực dụng như Tô Nhị Trụ, chỉ cần cô hơi hù doạ một chút, anh liền trở nên dễ bảo. Nhưng giống như Tô Tam Trụ, người có một chút thông minh thì lại khác.

Tô Mạn lúc đầu đã chuẩn bị giảng giải, phân tích cho anh nghe, để anh ta hiểu rõ tình hình, không nghĩ tới đồng chí Tô Tam Trụ nhanh như vậy liền cảm nhận được nguy cơ.

Nếu anh đã tích cực, chủ động lại cầu tiến, Tô Mạn tự nhiên sẽ không keo kiệt cho anh một cơ hội.

“ Anh ba, anh cảm thấy tay nghề của anh trong đội đại khái là đứng thứ mấy?”

Tô Tam Trụ: “…”

Nhìn đến con trai đang liến thoắng tự dưng đứng đực tại chỗ, bà Lý Xuân Hoa liền biết anh không có tiền đồ gì, lập tức cho anh ta một bạt tai: “Tên ngốc nhà anh. Mặt mũi nhà họ Tô ta đều bị đứa con như anh ném đi sạch sẽ rồi. Tại sao anh không chịu khó học hành hả? Anh xem mẹ từng này tuổi rồi vì diễn kịch còn chịu khó đi học xoá nạn mù chữ. Tại sao đàn ông trai tráng như anh lại không chịu khó học hành? “

Tô Tam Trụ ủy khuất lấy tay ôm đầu: “Con cũng không phải không chịu khó học. Nhưng mà học nghề mộc đâu phải một hai ngày là thành được đâu. Với lại em gái nói trong đội chỉ tuyển hai người, làm gì đến lượt con.”

Tô Mạn giơ tay vỗ vỗ bờ vai của anh: “Anh ba à. Em thực sự rất mong anh trở thành công nhân, nhưng mà em muốn giúp đỡ anh cũng không thể quá lộ liễu được. Anh nghĩ xem, với tay nghề của anh …. “

Nói còn chưa dứt lời, Tô Tam Trụ liền nhăn nhó mặt mày như ăn phải mướp đắng: “Anh ba em một chút cơ hội cũng không có sao? Anh cũng rất nghiêm túc học, anh học đặc biệt nghiêm túc mà.” Tô Tam Trụ khẩn trương xoa tay: “Tốt xấu gì em gái anh cũng là xưởng trưởng……”

Tô Mạn nghiêm túc nói: “Anh có thấy những người mới vây quanh nhà ta không? Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nhà ta đó. Nếu em cứ bất chấp nâng anh lên, rồi lỡ ngày mai bị người ta kéo xuống dưới, vừa mất việc của anh vừa liên luỵ đến em. “

Ông Tô Thiết Sơn nãy giờ vẫn ngồi im chịu đựng, đến lúc này không nhịn nổi nữa trực tiếp cởi giày, ném về phía đứa con trai thứ ba nói: “Bản thân mình không có chút tiền đồ, bây giờ lại muốn làm hòn đá ngáng chân em gái mình sao? Cái đồ vô dụng này. “

Tô Tam Trụ bị đánh, sợ đến nhũn cả chân, anh ta nhanh chóng chạy đến núp sau lưng am gái: “Cha ơi, con chỉ thuận miệng nói mà thôi. Người đừng đánh con mà.”

Tô Mạn vội xua xua tay: “Cha mẹ bình tĩnh đã nào. Để con cùng anh ba nói chuyện.”

Bà Lý Xuân Hoa cùng ông Tô Thiết Sơn lúc này mới tức giận ngồi ở một bên.

Tô Mạn nhìn sang Tô Tam Trụ nói: “Anh ba, em biết anh đã rất nỗ lực, cơ hội việc làm lúc nào cũng có, nhưng chỉ có giới hạn mà thôi, không thể cho tất cả mọi người được. Phía trước anh có tấm gương đó là anh cả với anh hai. Anh nhìn anh cả xem, khi trước thời điểm lò gạch vô cùng bận rộn, anh cả mỗi ngày đều cố gắng làm việc, đến cả thời gian ngủ cũng không có. Anh cả cố gắng như vậy, kết quả liền được làm công nhân chính thức của lò gạch. Anh lại nhìn anh hai xem, chăm sóc heo còn cẩn thận hơn cả cha mẹ nữa. Bọn họ đều liều mạng làm việc. So với họ, anh còn chưa đủ cố gắng.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.