Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phấn khích

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

“Kiến nghị vừa rồi của Tiểu Tô vẫn có thể tiến hành, nếu có thể tận lực kéo càng nhiều công xã phát triển theo, đây chắn chắn là một chuyện tốt.” Thư ký Lâm nói với vẻ phấn khích.

Phương án này đối với thư ký Trình cùng Tô Mạn, vẫn chưa phải là phương án tối ưu nhất.

Mục đích cuối cùng của bọn họ là tìm đường lui cho xưởng làm ngói của công xã mình, nếu quyết định nhập về một loại ngói diêu khác, đến lúc đó khả năng cao mọi người muốn làm cũng làm không nổi nữa.

Tô Mạn giải thích nói: “Thư ký Lâm, chúng ta thành thật một chút đi. Kỳ thật biện pháp này vốn dùng để đối phó phó giám đốc Lý, muốn cho bọn họ biết chúng tôi vẫn còn đường lui mà thôi, nhưng nếu thật sự tiến hành kế hoạch này, tuyệt đối không phải biện pháp tốt. Nếu ngói diêu đã được vận chuyển thành công, huyện bên kia lại không có nhu cầu, xưởng ngói diêu chắc chắn không thể tiếp tục vận hành. Đến lúc đó đối với nhân công trong xưởng không phải đả kích quá lớn sao.”

Cẩn thận ngẫm lại, mỗi xưởng trên huyện tồn đọng mười mấy ngàn ngói diêu, thực sự là quá đáng sợ. Kinh khủng hơn, lại còn có người có năng lực kiểm soát đầu ra của chúng. Nếu là các mặt hàng nhỏ lẻ khác, Tô Mạn có thể nghĩ cách xuất khẩu ra nước ngoài, nhưng đây là gạch, bất đồng về nhu cầu và thị trường. Hiện tại chỉ có thể loại bỏ phương pháp này.

Thư ký Lâm nghe vậy, ảo não thở dài. Ông đương nhiên biết đạo lý này. Chỉ là vừa mới nghĩ mọi người có thể cùng nhau phát triển thì càng tốt, cho nên quá vui mừng mà không suy nghĩ cẩn thận.

Hiện tại nếu buộc phải giải tán nhà ăn lớn, nhóm xã viên sẽ có khoảng thời gian sinh hoạt khó khăn hơn trước.

Nghĩ tới đây, ông lại hỏi thư ký Trình: “Tình huống nhà ăn lớn bên kia của các người hiện tại như thế nào rồi?”

Sao lại chuyển hướng sang vấn đề nhà ăn rồi? Thư ký Trình không hiểu ý của thư ký Lâm lắm, có điều ông vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp rồi nghiêm túc trả lời: “Vẫn là tình trạng giống hai năm trước, mọi người đều được ăn cơm, có điều ăn không đủ no.”

Thư ký Lâm nghe xong chuyện này trong lòng liền khó chịu. Thời điểm những năm tám lăm ngày trước, mọi người bắt đầu sinh hoạt ăn uống tại nhà ăn lớn, mỗi ngày đều được ăn no, nhiều bữa được ăn thịt kéo dài suốt tuần. Lúc ấy, đoàn người cảm thấy không gì hạnh phúc bằng, trong công tác hằng ngày cũng tích cực hơn nhiều. Hiện tại lại thành cái tình huống này.

Chuyện đã tới nước này, thư ký Lâm cũng không muốn tiếp tục nói đến nữa.

“Tình huống nhà ăn bên kia các người chú ý một chút. Ngày thường có bất kỳ vấn đề gì đều phải tổng kết lại thông báo lên trên.

“Được rồi.” Thư ký Trình không nói hai lời liền đáp ứng.

Thư ký Lâm lại quay sang Tô Mạn, “Tiểu Tô, cô ở dưới làm việc không tồi, lãnh đạo bên trên đang chú ý quan sát cô, giữ vững phong độ, tiếp tục nỗ lực.”

Tô Mạn nghiêm túc nói: “Thư ký Lâm, tôi sẽ nỗ lực công tác, vì nhân dân phục vụ, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của cấp trên.”

Thư ký Trình vừa nghe thư ký Lâm nói xong lời này, mí mắt giật giật, tức giận đến muốn nhảy dựng lên.

Có ý gì đây, lãnh đạo bên trên quan sát Tiểu Tô làm gì? Cơ quan hiện tại Tiểu Tô đang công tác là công xã Bắc Hà!

Có điều ông phải chờ thư ký Lâm đi khỏi văn phòng thì mới dám thể hiện, ông vẫn chưa có gan lớn cùng thư ký Lâm giở trò giận dỗi.

Chờ đến thời điểm ngồi xe trở về công xã, ông mới quay sang Tô Mạn hỏi: “Tại sao hôm nay thư ký Lâm lại hỏi thăm tình hình nhà ăn? Tiểu Tô à, nhà ăn tại đại đội các cô xảy ra vấn đề gì sao?”

“Thư ký Trình, tôi nói thật, mọi người ở nhà ăn ăn không đủ no. Cơm tập thể mỗi lần đều phải làm nhiều gấp mấy lần, đương nhiên không có khả năng mỗi người đều được chia khẩu phần ăn như nhau. Luôn có người nhiều người ít. Bên ngoài thông báo là cùng nhau ăn cơm, nhưng thực chất không phải.” Đặc biệt là đội sản xuất cá biệt còn có cán bộ đại đội khai thác.

Thư ký Trình cũng cảm thấy nhà ăn này càng ngày càng phát sinh ra nhiều vấn đề.

Mấu chốt là áp lực còn rất lớn.

Nếu là công nhân trở về nhà ăn, cho dù có công nhân ăn không đủ no, cũng chỉ là thiểu số, nếu công xã bên này muốn hỗ trợ, số lượng cũng không nhiều.

Nhưng xét tới nhà ăn lớn thì không giống nhau. Vì bảo đảm chất lượng bữa ăn, công xã mỗi lần đều trợ cấp không ít lương thực.

Công xã Bắc Hà bọn họ không thể bạc đãi công nhân được, xã viên ăn không đủ no khi công tác nhất định không thể tập trung.

Tô Mạn nói: “Thư ký Trình, nhà ăn mở cửa tới nay đã hai ba năm rồi, hiện tại nghe ý tứ của thư ký Lâm, tôi lo lắng nhà ăn không thể tiếp tục mở cửa nữa...”

“Không có vấn đề gì, nếu thật sự không thể mở cửa, chúng ta sẽ có cách tiếp tục duy trì hoạt động.” Ý của ông chính là, không mở cửa cũng tốt, nhà ai tự giải quyết. Khi đó công nhân không phải càng tích cực làm việc, đảm bảo ổn định sinh hoạt trong nhà sao. Đến lúc đó, xem ai còn có gan lười biếng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.