Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công lao của Tô Mạn

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Tô Mạn lo lắng nói: “Thật ra mọi người đều rất chăm chỉ, yếu tố tiên quyết chỉ có ăn đủ no. Tôi hiện tại thật lo lắng, đồ dùng trong nhà bếp phải giải quyết như thế nào.”

Thư ký Trình: “....”

Mãi đến khi về tới công xã, thư ký Trình vẫn canh cánh trong lòng nỗi lo này.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu một ngày giải tán nhà ăn, những nồi sắt nơi đó phải chuyển đi đâu đây.

Thời buổi này, quốc gia thiếu nhất chính là tài nguyên kim loại. Lúc ấy công xã bọn họ vì muốn thu thập kim loại, nhóm xã viên đều vì lo nghĩ cho nước nhà, đem cống hiến toàn bộ đồ dùng trong nhà bếp. Thậm chí dù có lén lút tàng trữ, khẳng định cũng chỉ chiếm một phần nhỏ.

Lỡ như phần lớn xã viên trong nhà không có đồ dùng nhà bếp thì phải làm sao.

Thư ký Trình trong lòng hoảng hốt, thầm hi vọng tuyệt đối không thể giải tán nhà ăn. Nếu không thể, ít nhất cũng giải tán trễ một chút, kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tô Mạn cũng nhìn ra vấn đề thư ký Trình đang lo lắng, nhưng cô cũng chưa nói ra ý tưởng của bản thân. Hiện tại không phải thời điểm tốt, rốt cuộc quan trọng nhất, vẫn là lên kế hoạch để công tác lò gạch đi vào quỹ đạo. Đây mới là đầu mối kiếm ra tiền lớn nhất của công xã. Là nhân tố quyết định đến thành tích trên hồ sơ tổng kết cuối năm.

.....

Buổi chiều ngày hôm sau, lò gạch bên này liền liên hệ văn phòng Tô Mạn. Bọn họ đồng ý cùng lò ngói của công xã Bắc Hà hợp tác, với điều kiện cơ sở bên bọn họ phải đổi tên, sửa thành lò gạch thứ hai của huyện Nam Bình. Về sau cơ sở này sẽ thuộc chi nhánh phụ của cơ sở bọn họ.

Về sau sản lượng mỗi năm của lò gạch thứ hai sẽ được tính vào sản lượng lò gạch huyện Nam Bình, tiền lời cũng đồng dạng. Nhưng tiền lời của cơ sở thứ hai có thể để bọn họ trực tiếp chi phối. Nói cách khác, bọn họ chỉ cần giao số liệu mặt ngoài cho cấp trên xem. Ở phương diện quản lý cùng tiền lời, chi phí, cơ sở số hai hoàn toàn độc lập về cơ cấu tổ chức.

Loại hình thức này không phải trước đây chưa từng có, ví như xưởng thép tỉnh thành cùng xưởng hữu cơ phía dưới, chính là thuộc mô hình cơ cấu chi nhánh. Ngày thường phúc lợi của công nhân cùng xưởng thép không giống nhau.

Rốt cuộc cũng chỉ vì mặt mũi của huyện, chỉ cần lãnh đạo trên huyện gật đầu đồng ý, phương án này liền có thể lập tức tiến hành.

Thư ký Trình cùng Tô Mạn lập tức cùng nhau nghiên cứu phương án theo lời bọn họ, sau khi xác định bên trong không tồn tại bẫy rập xảo trá gì, lúc này mới hướng bọn họ gật đầu chấp thuận.

Dù sao cũng chỉ sửa thành một cái tên khác mà thôi, nhưng về sau ngói diêu của công xã Bắc Hà xem như ôm được một cái cẳng chân, tính thế nào thì bọn họ cũng không bị thiệt.

Không sai, ở trong lòng Tô Mạn, lò gạch trên huyện cũng chỉ là một cái cẳng chân mà thôi. Bám ở phía sau ăn chút lợi ích còn có thể, muốn ăn đến mập mạp tuyệt đối không có khả năng, bọn họ cũng không có cái năng lực này.

Hiện tại không quan hệ, trước cứ quyết định như thế, về sau lại nói. Lúc này bọn họ có cái danh lò gạch thứ hai của huyện Nam Bình, không chừng cơ hội làm ăn về sau càng được mở rộng.

Lúc sau thương lượng chu toàn mọi thứ, thư ký Trình liền vui tươi hớn hở triệu tập toàn bộ cán bộ tại công xã Bắc Hà, thông báo mở cuộc họp.

Dù sao cũng là chuyện quan trọng của công xã, hiện tại không phải là thời đại dân chủ sao, trước sau vẫn phải thông báo xuống dưới. Quan trọng nhất là phải khoe khoang trước mặt nhóm cán bộ một chút.

Ông đem chuyện hợp tác cùng lò gạch trên huyện nói qua toàn bộ một lần. Lúc sau nói xong, thanh âm to lớn vang dội hét lớn: “Cho nên, về sau lò gạch ngói của chúng ta phải thay tên thành lò gạch thứ hai của huyện Nam Bình.”

Quả nhiên, tin tức này vừa đưa ra, thực sự đã làm toàn bộ người có mặt ở đây chấn động.

Bọn họ cũng không biết tình hình hiện tại của ngói diêu, nhưng lúc sau nghe được thư ký Trình đem trước sau hết thảy nói ra, bọn họ liền nhận thức được mấu chốt chính là, về sau ngói diêu vẫn sẽ được mở cửa, hơn nữa có khi phải mở thêm nhiều chi nhánh, không chừng càng mở càng lớn. Rốt cuộc cũng không phải bận tâm về sinh ý của công xã, bọn họ ngoài mặt thả lỏng không ít.

Tuy rằng ngày trước đã thành lập một xưởng phục vụ tổng hợp tại công xã Bắc Hà, nhưng dù sao cũng làm trong công xã của mình, dù ban đầu bọn họ lo lắng nhưng về sau cũng thoải mái hơn. Hiện tại còn ôm được một bắp đùi của nhà máy trong huyện, vậy hoàn toàn không giống như trước.

Bên dưới kích động vỗ tay.

Thư ký Trình cũng không quên công lao của Tô Mạn: “Này cũng đều do một tay Tiểu Tô làm nên, từ mở cửa lò gạch ngói đến đi kéo đơn hàng, đảm bảo đầu ra cho lò gạch ngói. Tiểu Tô rất nỗ lực, đến lãnh đạo bên trên cũng phải nhìn đến cô ấy. Tại đây tôi đại biểu cho công xã chúng ta, dành lời khen cùng cảm tạ chân thành đến đồng chí Tô Mạn.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.