Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm thịnh dương suy (2)

Phiên bản Dịch · 967 chữ

Chương 1.2: Âm thịnh dương suy (Trần Thiên Thiên trong lời đồn - Truyện dịch)

Edit: Meomai

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe hoa quả đâm phải đội kị mã của cô gái, chiếc xe không ngừng phi thẳng về phía cô gái đang cưỡi ngựa.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, người bán trái cây lại không chút kích động, bên trong ống tay áo còn mơ hồ lóe ra cái gì đó sắc bén, hiển nhiên là có mưu đồ.

Thấy thế, cô gái vội vàng ghìm cương ngựa, dùng hết sức để xoay xở tình hình, nhưng con tuấn mã dưới chân nàng lại bị tên bán trái cây làm cho hoảng loạn, chạy như điên về phía đoàn xe của thiếu quân Huyền Hổ.

"Chết tiệt!"

Cô gái quát to một tiếng, đang định xoay người bỏ ngựa, nhưng con tuấn mã kia không biết vì sao lại nổi cơn điên, đột nhiên vặn mình, làm nàng không tránh kịp, suýt nữa thì bị vấp ở yên ngựa, cứ thế mà bị kéo đi.

Ngay trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, cô gái nhanh nhẹn xoay người một cái, roi ngựa quất trên yên ngựa, trong khoảnh khắc nghiêng người liền lập tức cố gắng giữ vững thân mình.

Nhưng mà lúc này đội thị vệ đằng sau nàng còn cách một đoạn, không thể chạy tới kịp lúc.

Ngay trong khoảnh khắc đó, đoàn xe phía trước cách đó không xa ổn định dừng lại, một đôi tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vén màn xe ngựa lên.

Trong xe ngựa, Hàn Thước nhíu mày, ý tứ hàm xúc nhìn về đống hỗn loạn phía trước.

Khuôn mặt Hàn Thước ẩn ý cười, ngay sau đó, hắn chạm mũi chân xuống đất thi triển khinh công, rồi chợt phi thân tiến lên, cánh tay dài ôm chặt lấy cô gái, đồng thời đưa cô ra khỏi yên ngựa, tránh xa con tuấn mã đang phát điên.

Hàn Thước ôm cả người cô gái trong lòng, đôi mắt đen như mực chợt nổi lên thâm trầm, trong ánh mắt lộ ra khát khao chinh phục mãnh liệt.

Trong nháy mắt, Trần Thiên Thiên mở to mắt, hai người xoay tròn rơi xuống đất.

Hai người đối diện, bốn mắt ẩn tình, sấm sét khuấy động địa cầu.

Trần Thiên Thiên bình tĩnh đứng dậy, đánh giá Hàn Thước từ trên xuống dưới một phen, sau đó dùng roi ngựa chỉ về phía hắn, "Ngươi là ai?"

Hàn Thước khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thiếu chủ thành Huyền Hổ, Hàn Thước."

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên thoáng nhíu mày, như có chút đăm chiêu nói: "À, chính là cái tên Hàn Thước đến ở rể thành Hoa Viên ta. . . . . ." Nói xong, Trần Thiên Thiên nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp tinh tế từ từ cong lên, "Bộ dạng cũng được đó."

Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Trần Thiên Thiên giống như đao nhọn mà nhìn Hàn Thước, lộ ra ánh mắt như đang kiểm hàng.

Hàn Thước sắc mặt thâm trầm mà nhíu mày, ánh mắt càn rỡ lỗ mãng như vậy làm hắn rất khó chịu.

Nhưng còn không đợi Hàn Thước nói chuyện, Trần Thiên Thiên liền mở miệng, nàng trực tiếp vẫy tay một cái, ra lệnh cho người phía sau: "Người đâu!"

Vừa dứt lời, phía sau Trần Thiên Thiên, Từ Duệ - thị vệ bên cạnh Trần Thiên Thiên cùng đội thị vệ đuổi kịp tới.

"Xin hỏi quận chúa có gì phân phó?"

Khóe môi Trần Thiên Thiên gợi lên nét tươi cười cực kỳ sung sướng, liền dùng roi ngựa chỉ Hàn Thước, thờ ơ nói: "Các ngươi, đem hắn đi tắm rửa, đêm nay đưa đến quý phủ của ta."

Nghe thấy lời Trần Thiên Thiên nói, Hàn Thước chậm rãi buông mí mắt, con người thâm trầm cực điểm, nhưng khóe miệng lại cong lên một cách bí mật.

Không sai, tất cả đều nằm trong tay hắn.

Nhưng ngay khi Trần Thiên Thiên nói xong những lời đó, thị vệ Tử Duệ lại luống cuống, không nhịn được nói: "Tam công chúa, hôn nhân của người phải được đích thân Thành chủ hạ lệnh, chứ cướp hôn ngay trên đường như này thật không đúng lễ nghi gì cả. Tiểu nhân sợ Thành chủ sẽ trách tội. . . . . ."

Tử Duệ là thị vệ bên cạnh Trần Thiên Thiên, có thể nói là tâm phúc của Trần Thiên Thiên, nếu mà Trần Thiên Thiên làm xằng làm bậy khiến cho thành chủ trách tội như thế, hắn cũng chẳng được lợi lộc gì.

Mà bên kia, lúc Hàn Thước nghe được Tử Duệ gọi cô gái mặc hồng y là "Tam công chúa", thì không khỏi nhướng mắt, nhất thời trong khoảnh khắc đó, đôi mắt lãnh đạm kia lại tràn ra một tia sủng sốt.

Trần Thiên Thiên lại hoàn toàn không đếm xỉa tới, chỉ hừ nhẹ một tiếng, gian giảo nói: "Từ nhỏ đến lớn, Trần Thiên Thiên ta không có gì là không có được, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông mà thôi, mẫu thân còn có thể trách tội ta sao?"

Nghe đến câu này, Hàn Thước thầm cảm thấy không ổn, trong lòng trầm xuống, ánh mắt nhìn Trần Thiên Thiên cũng bắt đầu lạnh buốt.

Trần Thiên Thiên?!

"Không phải là thiếu chủ thành Huyền Hổ sao, ta sẽ xin mẫu thân cho thành thân với hắn." Trần Thiên Thiên quay đầu nhìn về phía Hàn Thước, vênh mặt hất hàm ra lệnh nói: "Ngươi tới nhà trọ thì chuẩn bị một chút, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta ngày mai đại hôn."

Bạn đang đọc Trần Thiên Thiên Trong Lời Đồn của Bồng Bồng Băng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meomai0211
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.