Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Vực Cốc (4)

Tiểu thuyết gốc · 2240 chữ

Khuôn mặt hắn đầy vẻ nghi hoặc nhưng không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng đưa lại đồ cho ta rồi nói: “Ta phải đi làm việc rồi, mấy thứ đồ này ta không cần, tặng lại ngươi.”

Làm gì có chuyện tặng lại đồ được tặng cho người tặng chứ. Nhưng kể cũng đúng, hắn quả thực cũng không cần những thứ đồ này lắm. Mà ta cũng không cần thứ đồ này lắm nên ta vui vẻ đưa cho những đứa trẻ trong làng, còn vui vẻ bịa rằng đây là quà do Mộ Thiên Trạch công tử tặng.

Nhân lúc rảnh rỗi ta đi tìm Tư Vũ hỏi hắn cách khiến tên nam nhân thối thích ta nhanh hơn. Hắn nói nam nhân thường sẽ rung động với nữ nhân nấu ăn ngon, vậy nên bảo ta tối nay hãy làm một bữa cơm cho hắn rồi chờ hắn về cùng ăn, chính là đạo lý “chinh phục chàng, phải chinh phục dạ dày của chàng trước”, còn phải tỏ ra rất có thành ý.

Nấu ăn ngon? Làm bữa cơm? Chinh phục dạ dày? Rất có thành ý?

“Ta có quen một lão bá nấu ăn rất ngon, ta sẽ mời lão bá về để chỉ cách làm cho ngươi.”

“Không thể nhờ lão bá làm luôn ư? Sao còn phải chỉ cách làm cho ta chứ?”

Tư Vũ ra vẻ vô cùng hiểu biết nói: “Ngươi ngốc quá. Đã bảo là có thành ý thì phải là ngươi tự làm chứ, ngươi nhờ lão bá làm hộ thì còn có thành ý gì nữa.”

Tư Vũ nói hôm nay hắn sẽ dẫn Lăng Y Y đi ăn và chơi ở ngoài, có khi tới hôm sau mới quay về. Hắn còn dặn ta phải chớp thời cơ để tán tỉnh tên nam nhân thối, phải khiến hắn thích ta mê mệt, thích đến chết đi sống lại, không tiếc mạng sống vì ta.

Những câu như “thích ta mê mệt” hay “chết đi sống lại” thực sự quá vô lý, làm thế nào mà trong một thời gian ngắn có thể khiến hắn thích ta đến nỗi “không tiếc mạng sống vì ta” được cơ chứ.

Ta thở dài một tiếng. Nghĩ một lát lại thở dài thêm cái nữa.

Cả buổi chiều ta và lão bá giỏi nấu ăn đều ở trong nhà bếp, mục đích là để ta có thể nấu được một bữa ăn ngon, dễ dàng tán đổ tên họ Mộ. Ta chật vật vô cùng trong nhà bếp, mồ hôi ứa ra như dầm mưa, tay chân thì luống cuống.

Trông lửa thì lửa cháy bùng lên như đốt nhà, rán thịt lợn thì một bên cháy khét đen sì, một bên thì thịt còn sống nguyên. Đến lão bá nổi danh kiên nhẫn nhất vùng cũng phải nhìn chằm chằm vào ta mà thở dài thườn thượt.

Ta phải ngẩng mặt lên trời mà công nhận một điều, nấu ăn còn khó hơn cả diệt yêu quái.

Ta phải có tâm Bồ Tát mới có thể nhận lời Tư Vũ giải quyết tình kiếp của Chiến thần đại nhân.

“Xong rồi! Cô nương, chúc mừng cháu!”

Ta ngồi bệt xuống đất, thở phào một hơi, đảo mắt nhìn nhà bếp đã bị ta làm hỏng tới quá nửa. Nhìn xong liền đưa mắt ngắm chỗ thức ăn khói bốc nghi ngút vừa nấu xong ở trên bàn. Hóa ra nấu ăn lại khó khăn như vậy. Nhưng mà kể ra, vất vả một hồi mà có được thành quả như vậy thì cũng vui.

Khổ một nỗi là ta phải chờ cái tên nam nhân thối quay về để “bày tỏ thành ý” rồi cùng ăn với hắn. Ta cứ ở trong nhà bếp ngửi mùi thức ăn thế này thực không ổn. Bày thức ăn trước mặt nhưng không được ăn quả nhiên là một cực hình, giống như người ta gọi bạn vào nhà bếp để nấu ăn nhưng chỉ cho bạn đập trứng gà.

Ta sợ mình không thể khống chế nổi nên đành đi ra ngoài dạo một vòng.

“Mộ công tử.” Tiếng nhỏ nhẹ của một cô nương lọt vào tai khiến ta để ý.

Mộ công tử? Ta liếc về phía đó, một nữ tử yểu điệu thướt tha như cành liễu đứng cạnh một vị công tử cao lớn phong thái ngời ngời. Dáng người nam tử này thực sự rất giống Mộ Thiên Trạch. Hắn không quay mặt về phía ta nên ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi.

Ta trở về nhà, nghĩ bụng có lẽ hắn sắp trở về rồi. Ta đi hâm nóng đồ ăn như lão bá đã dặn, xong xuôi liền ngồi vào bàn ăn đợi hắn.

Ta đợi mãi, đợi mãi, đợi cho tới khi sắc trời tối đen như mực. Ta gục đầu xuống bàn, cơ thể mệt nhoài sau cả buổi chiều khiến thần trí ta không được tỉnh táo, lơ mơ một hồi đã thấy tên họ Mộ bước vào phòng. Hắn nhìn chằm chằm vào ta và mấy đĩa thức ăn trên bàn.

Hắn nhíu mày: “Nửa đêm không ngủ, ngươi ở đây làm gì với chỗ thức ăn này vậy?”

Ta mệt mỏi nhoài người dậy: “Không phải là vì ngươi sao?”

Hắn nhìn ta đầy nghi hoặc: “Vì ta?”

Theo lẽ thường, ta lúc này đáng ra phải hờn dỗi mắng hắn một trận, hoặc những nữ tiên, nữ tử sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt và đòi tuyệt giao với hắn. Có điều ta không phải loại nữ tử hay nữ tiên đó, hơn nữa cơ thể đang mất sức nên ta cũng không có hứng đôi co với hắn: “Ta mất cả chiều để làm chỗ đồ này, đang chờ ngươi về cùng ăn cơm, nhưng ngươi về muộn quá nên thức ăn nguội cả rồi.”

Hắn sững người: “Ta…”

“Ngươi ăn tối rồi cũng không sao. Dù gì cái này ta làm cũng…”

Hắn ngắt lời ta: “Ta chưa ăn, cùng ăn đi.”

Nửa đêm còn chưa ăn cơm, kỳ thực là rất phi thực tế. Có điều ta cũng không muốn hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ cầm đũa ăn cơm. Ngồi một hồi lâu ta cảm thấy hơi buồn chán, rủ ăn mà hắn chỉ ăn, nên đành mở miệng hỏi hắn: “Ngươi thấy cô nương đó có xinh đẹp không?”

Tay hắn đang gắp miếng thịt chợt khựng lại: “Cô nương đó? Ngươi theo dõi ta à?”

Ta nghiêng đầu, định nói “bổn tiên không có hứng thú với việc theo dõi ngươi”, nhưng nhận ra rằng câu đó hơi dài, nên đành đổi lại: “Tình cờ thấy thôi.”

Ta nói tiếp: “Sao vậy? Không dám nói thật à?”

Thấy hắn không trả lời, ta đoán là do hắn đang ngại ngùng trước câu hỏi trước đó của ta nên ta đổi một câu hỏi khác cho hắn bớt khó xử.

“Ta với cô nương đó thì ai đẹp hơn?”

Ta chống cằm, khuôn mặt hắn cứng đờ giây lát. Mọi hành động của hắn trong đêm nay ta đều thấy rõ, mặc dù chẳng có biểu cảm gì rõ rệt nhưng ánh mắt hắn hệt như mặt hồ, một chiếc lá nhỏ rơi xuống cũng có thể khiến đôi mắt ấy xao động.

Ta mỉm cười, nhìn hắn bằng con mắt của thỏ quả nhiên khác khi đối diện trực tiếp thế này.

Đã một tuần kể từ lần đầu ta gặp hắn, linh lực hồi phục vẫn khá đều đặn, một tháng là có thể hồi phục mười phần rồi.

Hắn vẫn im lặng, lúc ta cảm thấy hắn sẽ không trả lời thì hắn bỗng nói: “Ta không để ý khuôn mặt của cô nương đó.”

Ta nhếch môi cười nhẹ: “Vậy ngươi để ý khuôn mặt của ta không?”

Hắn day day trán: “Muộn rồi. Đi ngủ thôi.”

Mộ công tử à, ngươi thế này có phải là đang né tránh không? Đây là lần đầu tiên ta trêu chọc hắn trong suốt một tuần nay nên không tránh khỏi có cảm giác hứng thú. Sự mệt mỏi trong cơ thể bỗng chốc tan biến, ta vui vẻ dọn bàn thức ăn rồi vui vẻ trở về phòng của mình.

Chân vừa bước vào phòng thì ta đã thấy hai vị tiên hữu đang nhàn tản ngồi uống trà.

Dư Uông đứng dậy cung kính chào ta, còn Tư Vũ thì vẫn ung dung thưởng trà: “Nguyệt Nguyệt, ngươi về rồi sao? Đã câu dẫn được chiến thần chưa?”

Theo lễ nghi thường tình, Tư Vũ đáng lý phải gọi ta một tiếng “công chúa điện hạ”, nhưng nể tình là bạn thuở nhỏ nên ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vốn dĩ từ hồi còn nhỏ hắn đã không hề coi ta là một công chúa, hắn chỉ đơn thuần coi ta là một đứa bạn có đôi tai đáng khâm phục, chính là có thể nghe hắn kể lể suốt một canh giờ.

Ta ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà.

Chờ cho ta rót xong chén trà, Dư Uông mở lời: “Điện hạ, chuyện của chiến thần vẫn ổn chứ?”

Ta đáp: “Cũng coi là tạm ổn.”

“Điện hạ, tiểu tiên nghĩ ra một cách, cách này thì điện hạ sẽ không cần lịch tình kiếp cùng chiến thần, có lẽ sẽ đơn giản hơn cho điện hạ.”

Ta nhấp một ngụm trà: “Ngươi nói đi.”

“Tình kiếp của chiến thần có thể là một cô nương phàm trần, sau khi điện hạ giúp hai người họ có cảm tình với nhau thì sẽ chia rẽ bọn họ, không cho bọn họ ở bên nhau. Như vậy được coi là ‘cầu mà không có được’, là một dạng đau khổ của tình cảm phàm nhân.”

Như vậy thì ta phải diễn một màn chia uyên rẽ úy khi hai người họ đang tình cảm mặn nồng ư?

Tư Vũ nói: “Có điều chuyện này buộc phải tìm một cô nương có thể khiến huynh ấy yêu mến. Có như vậy thì cách này mới thực hiện được.”

Ta nhìn chén trà trong tay đáp: “Không khó.”

Sở dĩ ta nói vậy là vì nghĩ tới cô nương gặp hồi chiều. Cô nương đó quen biết tên nam nhân thối, tên nam nhân thối cũng quen biết nàng ta, khiến hai người họ có cảm tình có lẽ không có gì khó. Có khi bọn họ đã có cảm tình với nhau rồi ấy chứ.

“Chuyện này ta lo liệu được.”

Tư Vũ ngạc nhiên: “Ngươi tìm được cô nương nào rồi sao? Ta quen Thiên Trạch huynh lâu rồi nhưng chưa thấy huynh ấy qua lại với cô nương nào ngoài muội muội Hải Đường.”

Ta khẽ cười: “Nam nhân làm sao có thể không rung động chứ.”

Dư Uông nói: “Vậy chuyện này xin nhờ vào điện hạ. Điện hạ cần gì thì tiểu tiên sẽ dốc lòng giúp sức.”

Ta gật đầu. Tư Vũ đột nhiên nói với ta: “Đúng rồi, ngươi đừng quên bảy ngày sau chính là thọ yến của Thiên Quân đó.”

Thọ yến của phụ quân, làm sao ta có thể không tới dự được. Hơn nữa còn phải tới Thiên cung trước sáu ngày. Vậy là tính ra ta chỉ còn một ngày, tương đương một năm ở phàm trần.

“Ý ngươi là phải hoàn thành kiếp số của chiến thần trong một năm sao?”

Từ lúc sinh ra, ta luôn tiêu dao tự tại, không ngờ chuyện đầu tiên phải suy tính lại là tình kiếp của Chiến thần.

Dư Uông nói: “Sau khi lịch kiếp thì chiến thần sẽ không nhớ gì về sự việc ở phàm trần nên điện hạ cứ yên tâm.”

Ta day day thái dương: “Được rồi, hai người đi đi, ta cần nghỉ ngơi một lát.”

Tên nam nhân thối đó liệu đã thích cô nương kia chưa nhỉ? Ngươi làm ơn thích nàng ta nhanh lên một chút để ta được nhàn hạ. Khiến hai người họ thích nhau chỉ là một phần, còn phải khiến họ thích nhau sâu đậm, rồi ta còn phải nghĩ cách chia cách đôi uyên ương để phù hợp với cái ‘cầu mà không có được’.

Sao chiến thần lại phải mất công tạo ra cái kiếp số thê thảm này cơ chứ? Thật là phức tạp mà. Không biết rút cục người nghĩ cái gì nữa.

Hôm sau tên nam nhân thối tạm biệt Tư Vũ và Lăng Y Y để quay về căn nhà cũ, trên tay còn mang rất nhiều đồ ăn. Ta cũng lon ton đi theo hắn. Ta nhìn chăm chú một hồi mới thở phào khi phát hiện ra là không hề có củ cà rốt nào ở trong đó.

Hắn không hề đuổi ta đi, cũng không làm gì ngụ ý muốn đuổi ta đi. Ta cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, ung dung ở nhà hắn.

Trước tiên ta phải đi tìm cô nương yểu điệu hôm qua. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy cô nương đó ở trong làng, hỏi Tư Vũ thì hắn cũng bảo không có cô nương nào như vậy. Chẳng lẽ cô nương đó không phải người trong làng?

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.