Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Vực Cốc (3)

Tiểu thuyết gốc · 1938 chữ

Nhớ lại trận đại chiến Thần Ma rất nhiều năm về trước, vì phụ quân không cho ta tham gia nên ta chỉ được nghe kể từ tam ca. Tam ca kể rất nhiều về chiến thần, về phong thái của người khi cầm kiếm Huyền Tinh dẫn đầu hàng vạn thiên binh thiên tướng đẩy lùi Ma tộc, cực kỳ uy phong dũng mãnh.

Hồi còn đi học, phu tử đã dành cả mấy tiết học chỉ để kể về Chiến thần, về phong thái, khí chất và chiến tích của người. Mấy đứa bạn học của ta nói Chiến thần là một vị thần vô dục vô cầu, vô cùng lạnh lùng cao ngạo.

Uy phong, vô dục vô cầu, lạnh lùng cao ngạo, ghép mấy cái này vào tên nam nhân thối ta thấy thực không ổn. Thực sự là hắn sao? Hay chỉ là trùng tên mà thôi?

Tờ mờ sáng, khi mặt trăng đã lặn mà mặt trời chưa mọc, Tư Vũ đã gọi ta dậy.

Ta khó chịu hỏi: “Có chuyện gì?”

“Trông ngươi thảm thế, đêm qua không ngủ được sao?”

“Không phải tại ngươi sao? Nửa đêm gọi ta để nói về chiến thần.”

Tư Vũ: “Chuyện về chiến thần làm ngươi suy nghĩ nhiều như vậy sao? Ta tưởng ngươi tiêu dao lâu ngày rơi mất não rồi chứ.”

“Có tin ta đánh ngươi hiện nguyên hình là rắn nước không?”

Tư Vũ ho một tiếng, lập tức nói: “Dư Uông đang đợi để nói tiếp về Chiến thần.”

Nghe vậy ta liền đóng cửa đi ra ngoài.

“Nãy trông thảm vậy mà giờ sung sức thế. Chuyện về Chiến thần làm ngươi hứng thú như vậy cơ à.” Tư Vũ vừa đi vừa nói.

“Sung sức? Ta trông như thế thật à?”

Ta mới nhìn thấy Chiến thần vài lần, nhìn từ xa, chính là trong những buổi họp quan trọng hoặc những yến tiệc lớn. Ngài ngồi trên bậc cao, ngay dưới ghế Thiên Quân, ung dung nhìn xuống dưới, với cái khí chất như vậy thật khó có ai dám nhìn thẳng. Đến cả phụ quân ta cũng phải kính nể ngài vài phần. Có lẽ vì như vậy nên ta mới cảm thấy hứng thú với ngài chăng?

“Công chúa điện hạ. Tư Vũ thần quân.” Dư Uông chắp tay chào hỏi.

Ta ngồi xuống bàn, tiện tay rót một chén trà. Dư Uông đã chuẩn bị nước uống đầy đủ lại còn tìm được một nơi vừa kín đáo vừa sạch sẽ mát mẻ thế này quả không hổ là tiên quan hầu cận của Chiến thần.

Dư Uông không nhiều lời như Tư Vũ mà nói thẳng vào việc chính: “Biến số kiếp này của chiến thần đã bắt nguồn từ hai năm trước, chính là lúc Tư Vũ thần quân cứu Lăng Y Y cô nương.”

Ta nhấp một ngụm trà.

“Kiếp này của chiến thần vốn phải trải qua ba điều là nợ nần, mất người thân thiết nhất, cuối cùng chính là tình kiếp. Lăng Y Y cô nương chính là tình kiếp của chiến thần.”

Ta tiện tay đưa cho Tư Vũ một chén trà giải tỏa tâm trạng.

“Trong kiếp số ban đầu, chiến thần đại nhân sau khi đi cứu Hải Đường cô nương đã bị trọng thương, sau đó Lăng Y Y cô nương đã cứu mạng chiến thần. Từ đó chiến thần nảy sinh tình cảm với Lăng Y Y cô nương.”

Dư Uông rót một chén trà: “Điện hạ yên tâm, Hải Đường cô nương đã được định sẵn là sẽ chết nên không phải lỗi của điện hạ.”

Ta hỏi sang chuyện khác: “Nếu đã là từ hai năm trước, tại sao lúc đó ngươi không ngăn Tư Vũ lại?”

Dư Uông nhấp ngụm trà: “Vì kiếp số của chiến thần phải khiến ngài trải qua cảm giác đau khổ.”

“Kiếp số ban đầu vốn là Lăng Y Y cô nương không thích chiến thần mà chỉ có ngài ấy yêu đơn phương. Tiểu tiên nghĩ rằng, nếu như hai năm trước Lăng Y Y cô nương đã thích Tư Vũ thần quân, tiếp tục như vậy, thì chiến thần vẫn là tự mình đa tình. Kiếp số của chiến thần có lẽ vẫn sẽ không có biến số.”

Ngừng một lát Dư Uông nói tiếp: “Nhưng điều tiểu tiên không ngờ Tư Vũ thần quân lại kết nghĩa huynh đệ với chiến thần. Ngài ấy là một người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không thích thê tử của huynh đệ mình, cũng là Lăng Y Y cô nương nữa.”

Dư Uông đưa chén trà lên miệng: “Đó là lí do thứ nhất khiến chiến thần không thích Lăng Y Y cô nương. Điều đó khiến kiếp số bị đảo lộn bước đầu.”

Ta ngồi cắn hạt dưa, nghe vậy liền hỏi: “Còn lí do thứ hai nữa sao?”

“Lí do thứ hai có một phần liên quan tới điện hạ.”

Hạt dưa đang nuốt dở nghẹn trong họng của ta, Tư Vũ cười cười vỗ lưng cho ta vô cùng ân cần.

“Chiến thần đại nhân sau khi tấn công doanh trại sơn tặc lại không hề bị trọng thương, thế nên đã mất đi cơ hội cho chiến thần và Lăng Y Y cô nương gặp nhau trên núi.”

Ta ho một tiếng, có lẽ do ta giúp hắn xử một phần sơn tặc.

Dư Uông suy nghĩ giây lát rồi nói: “Có điều, kể cả chiến thần có trọng thương trên núi thì Lăng Y Y cô nương cũng không tới…” nói đoạn lại liếc sang Tư Vũ: “…vì lúc đó Lăng Y Y cô nương đang bận đi dạo với Tư Vũ thần quân.”

Tư Vũ chột dạ ho khụ khụ hai tiếng. Ta nhẹ nhàng vuốt lưng cho hắn.

Ta trầm ngâm giây lát, bất giác tặc lưỡi: “Chiến thần với phủ Ti Mệnh có thù oán gì hay sao mà lại viết cho ngài một kiếp số thê thảm thế?”

“Điện hạ, thực ra đây là lệnh của chiến thần, chiến thần nói viết cho ngài kiếp số gồm ba kiếp nạn như vậy, và yêu cầu là phải trải qua cảm giác tâm can bị giằng xé. Tiểu tiên chỉ biết nghe theo, không biết nguyên do.”

Quả nhiên là chiến thần, làm việc gì cũng phải hành sự khác người.

Ta quay sang tên rắn nước nãy giờ bồn chồn: “Tư Vũ à, ngươi làm loạn tình kiếp của chiến thần như vậy thì phải có trách nhiệm. Ngươi tự nghĩ cách giải quyết đi, ta về đây.”

“Nguyệt Nguyệt!” Tư Vũ túm lấy vạt áo ta: “Ngươi giúp ta đi!”

Ta càng cố gắng thoát ra thì hắn càng gào lên thảm thiết, tay càng túm chặt hơn.

“Tại sao? Biến số là do ngươi làm hà cớ gì ta phải giúp ngươi chứ?”

Hắn nhăn nhó nói: “Ta làm sao lịch tình kiếp với chiến thần được.”

Ta ôn tồn nói: “Thực ra mối tình đoạn tụ cũng không phải xấu như ngươi nghĩ.”

“Ta đã có thê tử rồi! Nguyệt Nguyệt!” Tư Vũ uất ức nói.

“Chẳng lẽ ta có thể lịch tình kiếp với chiến thần sao?”

“Chuyện này thực sự có khả năng.” Dư Uông bất ngờ lên tiếng.

“Sao cơ?”

“Tiểu tiên nhận thấy chiến thần đã có chút cảm tình với điện hạ.”

Ta giật giật lông mày: “Thứ lỗi cho bổn tiên mắt kém, thực sự không nhìn ra chiến thần đại nhân có cảm tình với ta lúc nào.”

“Nguyệt Nguyệt!”

“Điện hạ.”

Giằng co một hồi cuối cùng ta cũng mắt nhắm mắt mở đồng ý: “Chỉ lần này thôi.”

Tư Vũ nhại theo: “Chỉ lần này thôi.”

Dư Uông nói việc đầu tiên là phải khiến tên nam nhân thối này thích ta.

Làm cho hắn thích ta. Khiến hắn thích ta.

“Làm thế nào đây trời?” Ta bất giác lẩm bẩm thành tiếng.

“Làm thế nào gì cơ?”

Ta giật mình quay đầu ra sau: “Mộ Thiên Trạch, ngươi…”

Bốn chữ “làm gì ở đây” nghẹn lại ở cổ họng ta. Trong phút chốc, khuôn mặt hắn gần sát mặt ta khiến ta giật mình.

Ta đẩy hắn ra: “Không có gì. Ngươi làm việc của ngươi đi.”

Ta định đuổi hắn đi nhưng sực nhớ ra là Tư Vũ từng nói với ta là phải biết tên nam nhân thối ưa thích những gì nên đành gọi giật hắn lại.

Tên nam nhân thối lại cúi người xuống như vừa nãy: “Có chuyện gì?”

“Ngươi thích ăn gì nhất?”

“Không thích ăn món nào cũng không ghét ăn món nào.”

Hỏi tên này chi bằng đi hỏi đầu gối còn hơn.

Ta liếc nhìn hắn bình thản đứng tựa vào cây, nói lái sang chuyện khác: “Sáng nay ngươi rảnh đến nỗi ra đây với ta sao?”

“Không, nhưng đang giờ nghỉ trưa.”

Nghỉ trưa ư? Thoắt cái đã buổi trưa rồi sao?

Hắn ngồi xuống cạnh ta, ta vô thức lùi xa hắn một chút.

Hắn tiếp tục xích lại gần ta, ta lại cách xa hắn một chút.

Hắn nhìn ta trầm ngâm: “Có vẻ ngươi có ý kiến với cơ thể của ta.”

“Đâu…đâu có.” Ai mà dám có ý kiến với cơ thể khi hạ phàm của Chiến thần đại nhân chứ.

“Thế ngươi đang…”

“A ta đói rồi, đi ăn cơm đây.” Ta lập tức ngắt ngang lời hắn.

“Được, đi thôi.” Hắn cũng đứng dậy giống ta.

Ta nói: “Ta đi ăn màn thầu, chắc cái này không hợp khẩu vị của ngươi đâu. Ngươi có thể tìm quán khác ngon hơn.”

“Không sao. Ta không kén ăn.”

Trời ơi, vấn đề không phải ngươi kén ăn hay háu ăn mà là bổn tiên ta không muốn đi ăn với ngươi.

Mà khoan đã, nếu ta cứ cách xa hắn như vậy, liệu hắn có ghét ta không? Nếu hắn mà ghét ta thì kiếp số của chiến thần sẽ hỏng bét.

Ta chép miệng: “Vậy để ta đưa ngươi đi ăn thứ ngon hơn.”

“Được.”

Ta với hắn đi dạo mất vài vòng mới nhìn trúng một quán ăn có tên “thịt heo”, sở dĩ vào đây là do quán ăn có cái tên vô cùng dễ ngửi, hơn nữa còn đông khách.

Ngồi ăn một bữa ăn mà ta cứ thấp thỏm, sợ rằng mình có cử chỉ không tốt khiến hắn ghét ta. Ta cắn một miếng cơm, lại liếc lên nhìn lén biểu cảm của hắn, gắp một miếng cà rốt, lại liếc lên nhìn hắn, miệng và mắt ta luôn phải hoạt động chung với nhau. May là hắn không để ý gì đến ta, ta thầm thở phào.

Ăn xong ta liền rủ hắn đi dạo quanh chợ, còn mua cho hắn rất nhiều thứ. Hồi trước khi đại hoàng huynh muốn dỗ dành đại hoàng tẩu thường sẽ mua rất nhiều đồ tặng cho tẩu. Hiện tại ta không biết tên nam nhân thối này thích gì nên đành mua hết tất cả những gì ta nhìn thấy cho hắn, chung quy là “thừa còn hơn thiếu”.

Hắn nhíu mày nhìn ta: “Ngươi mua nhiều đồ cho ta thế này là ý gì?”

Ta ngập ngừng, ý gì là ý gì, chẳng lẽ nói rằng vì Tư Vũ nhờ ta tán ngươi nên ngươi phải thích ta mau lên sao?

“Không có gì, hôm nay tâm trạng của ta tốt nên tiện tay mua đồ cho ngươi.”

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.