Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Vực Cốc (5)

Tiểu thuyết gốc · 1961 chữ

Nếu không thể tìm cô nương đó thì ta phải lịch tình kiếp với chiến thần ư? Không không, nhất định phải tìm ra cô nương đó.

Mấy ngày sau vẫn chưa tìm được cô nương đó khiến ta hơi sốt ruột. Có khi nào cô nương đó chỉ tới thăm tên nam nhân thối rồi rời đi xa rồi không?

Quá bất lực nên ta đành hỏi tên nam nhân thối.

Hắn trưng ra bộ mặt ngây thơ: “Cô nương nào?”

“Chính là cô nương ngươi đi chơi cùng vào cái hôm mà ta làm đồ ăn cho ngươi.”

“Ta không phải đi chơi.” Ngừng một lát hắn nói: “Cô nương ấy là ân nhân cứu mạng của Hải Đường.”

Ta gật gù, ân nhân cứu mạng em gái thì anh trai cũng phải có trách nhiệm báo ơn hộ em gái. Huống chi hiện tại Hải Đường không còn nữa.

Ta hỏi: “Cô nương ấy giờ ở đâu?”

Hắn nói: “Không biết.”

“Cô nương ấy tên gì?”

“Không biết.”

Ta sốt ruột hỏi: “Vậy ngươi biết gì về cô nương ấy?”

Phải có chút thông tin thì ta mới tìm được cô nương ấy cho ngươi chứ.

“Không biết gì cả.”

Ta nhăn mặt: “Cô nương ấy biết ngươi họ Mộ mà ngươi lại không biết cô nương ấy họ gì à?”

Hắn nhìn ta khó hiểu: “Ngươi hỏi về cô nương đó để làm gì?”

Suy nghĩ một lát ta liền bịa ra một câu chuyện: “Cô nương đó nhìn rất giống một họ hàng của ta. Ta đã thất lạc người đó suốt bao nhiêu năm trời. Ngươi nỡ lòng nào để ta và người ấy không thể nhận mặt nhau chứ.”

Ta còn giả vờ sụt sịt để tăng thêm tính thuyết phục.

Hắn dửng dưng: “Nếu đó là họ hàng của ngươi, vậy ngươi nói xem cô nương ấy tên gì?”

Bịa lí do còn giấu đầu hở đuôi thế này. Ta muốn tự đánh bản thân quá.

“Cô nương ấy tên là… thực ra là, là cô nương ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Ta muốn báo ơn cô nương ấy nhưng không biết cô nương ấy là ai.” Ta lại bịa ra một lí do khác. Mọi việc ngày càng vô lý.

Tên nam nhân thối thở dài: “Ta thực sự không biết cô nương ấy là ai.”

“Cô nương ấy không phải ân nhân cứu mạng Hải Đường sao? Sao ngươi có thể không biết được chứ?” Ta phản bác.

“Ân nhân cứu mạng ngươi mà ngươi cũng không biết thì trách móc gì ta?”

“Không phải ngươi thấy mặt cô nương đó rồi sao? Ta không biết mặt cô nương đó khi cứu ta cô nương ấy đeo bịt mặt.”

Ta lại tiếp tục bịa một lí do khác. Kẻ ngốc cũng nhìn ra ta đang nói dối.

Tên nam nhân thối không biết tại sao ta phải tìm cô nương đó bằng được. Một tuần sau đó ta cứ ở bên cạnh hắn cầu xin, xin mãi rồi cuối cùng hắn cũng bất lực mà đồng ý đưa ta tìm cô nương đó.

Quả nhiên năn nỉ hữu dụng.

Tên nam nhân thối nói hắn từng nhìn thấy cô nương đó sử dụng kiếm pháp của Đông Vực Cốc.

Có lẽ cô nương đó là người của Đông Vực Cốc.

Ta cùng hắn đi tới Đông Vực Cốc, vì đi xa nên ta mua của dân làng hai con ngựa đi chặng dài, một đen một trắng.

Tên nam nhân thối nói tới nơi đó cũng phải mất bảy ngày nếu như không gặp sơn tặc hay thổ phỉ.

Thế nhưng, ngay ngày đầu tiên đã gặp thổ phỉ cướp đường, bọn chúng bắt người về để làm áp trại phu quân.

Ta cười khan, thủ lĩnh thổ phỉ lại không phải một tên cơ bắp cuồn cuộn, cao to lực lưỡng mà là một cô nương xinh đẹp.

Cô nương ấy nhìn chúng ta bĩu môi: “Nhan sắc kém cỏi của ngươi mà cũng có được người đẹp thế này.”

Ồ vâng, nhan sắc ta chỉ thế này thôi, đúng là không xứng với sự nghiêng nước nghiêng thành của tên nam nhân thối.

Nàng ta tặc lưỡi: “Quá uổng.”

Đúng là uổng.

Nói rồi nàng ta bảo đàn em đưa tên nam nhân thối vào phòng rồi khóa chặt cửa lại. Ta không hề thấy hắn có một chút phản kháng nào, lẽ nào đồng ý làm áp trại phu quân của thổ phỉ xinh đẹp này rồi?

Ta ngồi bên ngoài, ngay gần đám thổ phỉ còn lại. Ta không bị bịt miệng nên vẫn còn nói chuyện được. Ta hỏi chúng tại sao lại để một cô nương nhỏ bé như vậy làm thủ lĩnh.

Một tên tặc lưỡi: “Thủ lĩnh xinh đẹp như thế, rất phù hợp.”

Một tên khác lại nói: “Xinh đẹp còn thông minh.”

Một tên nữa nói tiếp: “Quan trọng là bọn ta không đánh lại được thủ lĩnh.”

“Đúng thế.”

Ta cảm khái trong lòng, cô nương này phải lợi hại đến đâu mới đánh lại được bọn thổ phỉ to như gấu rừng này.

Ta ngồi nghe bọn chúng nói chuyện một hồi mới nhớ ra là tên nam nhân thối vẫn ở trong căn phòng với cô nương kia. Cô nam quả nữ, sẽ làm gì nhỉ?

Một tên vác dao lên lưng: “Ta đói rồi. Mau làm thịt hai con ngựa kia đi.”

Một tên khác uống ực một ngụm rượu rồi mơ màng hỏi: “Ngựa nào cơ?”

Tên vác dao khàn giọng nói: “Hai con ngựa trắng đen mới cướp về ấy.”

Ta giật mình nói lớn: “A, không được!”

Bọn chúng quay sang nhìn ta, ta suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Hai con ngựa đó nhiễm bệnh rồi, hai ngày nữa sẽ chết. Các vị không nên ăn, nếu không sẽ lây bệnh đó.

Thực tế là do ta phòng trừ việc tên nam nhân thối muốn bỏ trốn khỏi nơi này, chứ mất ngựa rồi thì ta cũng không thể hóa thành ngựa cõng hắn chạy trốn được.

Một tên nói: “Vậy giết rồi vứt xác mau lên, chúng lây bệnh cả đám thì khổ.”

Ta ngăn cản: “Không, không. Các vị chớ làm thế, loại bệnh này rất đặc biệt, các vị để chúng tự chết sẽ an toàn hơn.”

Bọn thổ phỉ tất nhiên chưa từng nghe thấy loại bệnh này, chúng nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn tin lời ta, không làm thịt hay giết hại hai con ngựa đó.

Đêm hôm ấy, ta cố gắng chờ cho thổ phỉ ngủ hết rồi lẹ làng cởi trói, tìm tới căn phòng mà hôm qua tên nam nhân thối ở để xem động tĩnh. Nếu hắn đồng ý làm áp trại phu quân thì ta liền vui vẻ uống rượu mừng, còn nếu không đồng ý thì ta lập tức đưa hắn ra ngoài, khỏi mất thời gian.

Nhưng không ngờ vẫn còn tên chưa ngủ, hắn thấy ta rời đi liền gào mồm kêu lên, khiến mấy tên thổ phỉ khác thức dậy. Chúng cầm đao nhất loạt xông về phía ta.

Ồn ào một hồi thì nơi này cũng quay về trạng thái yên tĩnh, ta thu kiếm về mới phát hiện ra là tên nam nhân thối và thổ phỉ cô nương đang đứng đó trợn mắt há mồm nhìn ta. Thổ phỉ cô nương sững sờ, đôi lông mày thanh tú của nàng ta nhíu lại, bàn tay ngọc ngà cũng siết chặt vào thanh đoản đao.

Ta đảo mắt ra xung quanh, bọn thổ phỉ nằm la liệt trên đất, cảnh tượng rất gây hiểu lầm: “Ta chưa giết chúng…”

Câu còn chưa dứt, thổ phỉ cô nương đã lao về phía ta, khuôn mặt giận dữ cơ hồ muốn chặt ta làm trăm mảnh.

Ta tránh những lưỡi dao sắc của thổ phỉ cô nương rồi giữ chặt hai tay nàng ta lại. Ta chậm rãi nói: “Chúng chưa chết, chỉ ngất thôi. Ngươi kích động thế làm gì?”

Lúc này sắc mặt thổ phỉ cô nương mới ôn hòa hơn một chút, nàng ta giằng ra khỏi bàn tay đang buông lỏng của ta để chạy lại gần bọn thổ phỉ.

Ta phủi tay rồi lại gần tên nam nhân thối: “Ngươi có muốn thành thân cùng cô nương này không?”

Hắn lắc đầu.

Thổ phỉ cô nương đứng đó im lặng, đôi mắt nàng ta nãy giờ vẫn dính chặt vào mặt ta.

Đúng là một mối tình ngang trái, thổ phỉ cô nương si mê tên nam nhân thối sâu đậm, tiếc là hắn lại từ chối không chút suy nghĩ. Thật là đau lòng.

Ta cởi trói cho tên nam nhân thối rồi kéo hắn rời đi, bỗng dưng thổ phỉ cô nương chạy tới chắn trước mặt ta.

Ta ra dáng một cô nương thấu hiểu đạo lý, nhẹ nhàng bảo nàng ta: “Cô nương, người ta đã không thích thì chớ nên cưỡng cầu.”

Thổ phỉ cô nương mím môi, nàng ta lấy ra một chiếc vòng tay xâu ngọc đỏ đeo vào tay ta.

Thổ phỉ cô nương lúng túng nói đây là vật nàng ta luôn đeo trên người từ khi còn nhỏ, bây giờ muốn tặng lại cho ta.

Tặng ta? Tặng ta làm gì? Vật cô nương đeo từ nhỏ thì cứ tiếp tục đeo đi chứ tặng ta làm gì?

Thổ phỉ cô nương không hề có ý muốn ta trả lại, nàng ta đeo cho ta rồi chạy mất hút, lúc đi còn không quên ngoái đầu lại, đem ánh mắt tình nồng đó về phía bọn ta.

“Đây là chuyện gì vậy? Sao cô nương ấy không tặng ngươi?” Ta vừa ngắm nhìn vòng tay đỏ vừa hỏi tên nam nhân thối: “Không lẽ đây là vòng tay khống chế, nàng ta định khống chế ta rồi nhân cơ hội đó đem ngươi đi sao?”

Hắn hừ mũi: “Người cô nương ấy thích là ngươi.”

Thấy mặt ta tỏ ý không hiểu, hắn liền giải thích: “Cô nương đó trói ta vào trong phòng rồi hỏi tại sao ta lại được đi chung với ngươi. Nàng ta nói từ bé đến lớn chưa từng gặp cô nương nào xinh đẹp như ngươi, bảo rằng rất ganh tị với ta.”

Ta ôm trán, ôi, ta không ngờ chuyện lại như thế, nhan sắc của bổn tiên lại có khả năng câu dẫn nữ nhân nữa hay sao?

Ta cười khan hai tiếng rồi cùng hắn tiếp tục lên đường. Trên đường cũng gặp thêm vài toán sơn tặc thổ phỉ, nhưng chúng khi thấy chiếc vòng đỏ trên tay ta liền cùng nhau bỏ chạy. Vì thế mà bọn ta cũng được an nhàn đi tới Đông Vực Cốc.

Trên đường không có khó khăn, nhưng vào được Đông Vực Cốc lại là trở ngại rất lớn. Cốc chủ bọn họ từ xưa đã có luật không cho phép người ngoài vào trong cốc, cũng có luật không cho người trong cốc ra bên ngoài.

Vậy mà cô nương kia lẻn được ra ngoài, coi bộ cốc quy ở đây cũng chẳng ra sao.

Ta không biết trong cốc đó có thứ gì mà có thể nuôi sống nhiều người như vậy. Bọn họ không ra khỏi cốc, lẽ nào cốc chủ cũng không đón khách sao?

Tên nam nhân thối chợt nói: “Người mang kiếm pháp Đông Vực chỉ có đệ tử cốc và người thân cận của cốc chủ mới có.”

Vậy mà ngươi nhìn ra đó là kiếm pháp Đông Vực Cốc, quả là tài hoa.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912

Truyện Tống Nguyệt Truyện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.