Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Vực Cốc (3)

Tiểu thuyết gốc · 2298 chữ

Ta nhớ rằng tên Tư Vũ ở Thiên giới được rất nhiều tiên nữ tặng cho hai chữ “phong lưu”. Nguyên cớ là do hắn chỉ cần nháy mắt một cái đã có thể khiến rất nhiều cung nga nhất kiến chung tình, mỉm cười một cái liền khiến rất nhiều tiên tử xiêu lòng. Ta nhớ lần đầu tiên khi hắn tới Hi Ninh cung của ta chơi, khi đó ta mới hai vạn tuổi, rất nhiều cung nga đã hỏi ta hắn đã có ý trung nhân hay chưa, sở thích ăn uống là gì, thường hay dạo chơi ở đâu.

Nhiều lần có tiên nữ tới bày tỏ tâm tình, hắn còn hẹn tất cả bọn họ cùng nhau uống trà ngay ở đình hóng mát cạnh Ngọc Trúc Trì khiến bọn họ không khỏi xấu hổ, tự động rút lui vì thấy quá nhiều tình địch. Nhưng cũng có nhiều cung nga, không hề sợ mất mặt, vẫn không rút lui mà tiếp tục ngày ngày tặng quà cho Tư Vũ. Nhiều tới nỗi hắn phải bê sang Hi Ninh cung của ta để nhờ, tới giờ vẫn chưa mang về được.

Lăng Y Y là một nữ tử có dáng người mảnh khảnh, yêu kiều, tưởng chừng một trận gió mạnh cũng có thể thổi bay nàng ta đi. Nhan sắc nàng ta không quá diễm lệ nhưng cũng được gọi là thanh tú. Nhưng ta vẫn tò mò, nàng ta so với các tiên nữ tiên giới trông không hề đẹp hơn, thậm chí có phần kém cạnh mà hắn lại vừa mắt cô nàng này.

Duyên phận quả khó đoán, tâm tư nam nhân càng khó đoán.

“Đây là Nguyệt Nguyệt, bằng hữu của ta.” Tư Vũ chỉ vào ta giới thiệu.

Ta mỉm cười coi như chào nàng ta.

“Nguyệt cô nương thật xinh đẹp.” Vừa dứt câu thì mặt Lăng Y Y đã đỏ bừng lên, y xấu hổ lấy tay che mặt: “Xin cô nương thứ lỗi, ta, ta chỉ là tiện miệng nói ra.”

Hai chữ “cô nương” ta thực không dám nhận, xét theo độ tuổi chắc Lăng Y Y phải kính ta một tiếng “cụ bà”. Nhưng ta cũng chỉ cười đáp lễ, lại nói bâng quơ: “Xinh đẹp như vậy mà có người nói ta là yêu tinh. Không biết khuôn mặt ta có nét nào giống yêu tinh.”

Tư Vũ châm chọc: “Ngươi không phải Cà Rốt Tinh sao? Từ mắt đến miệng có chỗ nào không giống yêu quái đâu.” Nói rồi hắn vênh mặt: “Đâu như ta, từ đỉnh đầu tới gót chân tràn ngập tiên khí.”

Ta suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nếu là tiên thì ta là một vị tiên thấu hiểu đại nghĩa, sẽ không bao giờ so đo với ngươi. Còn nếu là yêu quái thì ta là một con yêu quái rất thích tra tấn tiên nhân.” Ngừng một lát ta bổ sung: “…đặc biệt là rắn nước tiên.”

Tư Vũ biết hắn lỡ miệng, liền nhảy cách xa ta ba trượng, làm vẻ mặt vô tội: “Ta chưa nói gì cả, chưa nói gì cả.”

Tên nam nhân thối ngồi nghe bọn ta lảm nhảm nãy giờ, lúc này bỗng dưng lên tiếng: “Hai người đều là thần tiên trên trời sao?”

Ta suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Dù gì hắn cũng đã nhìn thấy ta từ hình thỏ hóa hình người, để hắn biết ta là tiên còn hơn mãi về sau hắn vẫn nghĩ ta là yêu quái.

Tư Vũ nhăn mặt bất mãn: “Đâu phải mỗi trên trời mới có thần tiên chứ. Dưới nước cũng có tiên, đệ là rắn tiên ở Đông Hải. Huynh có biết Đông Hải không?”

Lăng Y Y ngớ người. Tên nam nhân thối đảo mắt một lượt rồi tặng cho Tư Vũ một cái nhìn không mấy hứng thú.

Ta có cảm giác Y Y sắp quỳ xuống vái lạy chúng ta đến nơi. Nàng ta quả nhiên quỳ xuống thật. Nhưng được nửa chừng thì Tư Vũ lại đỡ dậy, nói rằng thần tiên nào chứ hai thần tiên này thì không cần hành lễ, hành lễ rất phiền hà, chào hỏi vui vẻ là được.

Y Y quay sang ta, ta cũng chỉ cười. Nhưng nghĩ lại thấy chỉ cười thế này cũng không ổn, từ đầu tới cuối ta mới chỉ cười với nàng ta, phải ra dáng là một thần tiên hòa đồng thân thiện mới hợp tình hợp lý.

Ta ngập ngừng chọn từ ngữ, nghĩ một lát lại không biết nói gì, đành nói bừa: “Lần sau gặp thần tiên khác thì nên hành lễ.”

Chuyện ta và Tư Vũ là thần tiên rất khó tin nhưng Lăng Y Y lại tin một cách triệt để, không một chút hoài nghi nào. Điều này khiến ta càng thêm phần biết lí do tại sao Tư Vũ lại có thể “lấy thân báo đáp” dễ dàng như vậy.

“Ta…ta đi nói với dân làng để họ chuẩn bị thức ăn tiếp đón hai người.”

Ta lập tức nói: “Được.”

Tư Vũ cùng lúc đó cũng nói: “Ấy đừng!”

Ta nghi hoặc nhìn Tư Vũ, hắn cũng khó hiểu nhìn ta.

“Ngươi không muốn ăn đồ ngon à?” Ta hỏi hắn.

Hắn nhăn mặt nhìn ta: “Ngươi muốn bị lộ thân phận cho cả dân làng biết à?”

Ta thầm thở dài, cũng phải, nếu cha mẹ hắn biết chuyện hắn với một nữ tử “tình nồng ý đượm” dưới phàm giới chắc chắn lớp da rắn của hắn sẽ bị lột bỏ.

“Thôi được.” Ta đưa mắt nhìn Lăng Y Y: “Tuyệt đối không được nói với dân làng rằng ta và Tư Vũ là tiên nhân.”

Y Y cúi đầu cung kính “vâng dạ”, thề rằng sẽ không hé nửa lời với dân làng, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh tới chết.

Hứa là được rồi, cần gì phải thề thốt như vậy chứ, trông nàng ta có vẻ rất căng thẳng, trái ngược hẳn với tên nam nhân thối đang bình thản ngắm trăng kia.

Tư Vũ trầm tư một lúc, chợt hớn hở nói: “Nếu ngươi muốn ăn đồ ngon cũng đơn giản. Tay nghề của Y Y không tồi, không thua kém thần tiên Thiên giới đâu. Nào, về nhà ta, Y Y sẽ làm món ăn nàng ấy tâm đắc nhất.”

Ta nghe thấy mấy chữ “không thua kém thần tiên” liền vui vẻ đồng ý. Bổn tiên cũng lâu lắm rồi không được nếm vị đồ ăn, dạ dày cũng sắp gào khóc vì ngày ngày ta chỉ nạp vào củ cà rốt rồi.

Trên bàn ăn hình chữ nhật chỉ có một món duy nhất chia thành bốn đĩa cho bốn vị ngồi đây. Tư Vũ nói đây là món mà Lăng Y Y cực kỳ tâm đắc, còn nói nếu ta ăn vào sẽ nhớ tới người nhà. Ta nghe vậy liền không hề khách sáo gắp một miếng rất to bỏ vào miệng.

Khi cái vị đắng chát, kinh khủng của món ăn chạm vào đầu lưỡi ta thì ta mới hiểu “nhớ tới người nhà” lúc nãy của Tư Vũ tức là ý gì.

Thấy ta ngồi đờ đẫn trên ghế, Tư Vũ bên cạnh lo lắng hỏi: “Sao thế? Ngươi cảm động quá ư? Có phải nhớ tới tam ca của ngươi không?”

Ta vừa nhai vừa cười khô khốc: “Quả đúng là dư vị người nhà.”

Rất lâu về trước, chính là khi ta còn phá phách long trời lở đất trên thiên giới cùng tên rắn nước Tư Vũ, ta rủ hắn đến rừng trúc để thưởng thức tay nghề bếp núc của tam ca ta. Hôm ấy trời quang mây tạnh, hắn vui vẻ nhận lời ta rảo bước tới rừng trúc, miệng còn không ngừng ngân nga. Tâm trạng của hắn vốn rất tốt cho tới khi cắn một miếng bánh màu xanh nhân lá trúc của tam ca ta.

Ta nhớ lúc đó cơ thể hắn bất chợt cứng đờ, lát sau mắt hắn trợn ngược lên rồi ngất xỉu. Xỉu xong hắn lồm cồm bò dậy, run rẩy nắm chặt tay áo ta, miệng lẩm bẩm. Ta giữ chặt miệng hắn, tránh cho hắn vì quá kinh hãi mà nhè miếng bánh ra ngoài. Đã là bạn thân thì phải “có phước cùng hưởng có họa cùng chịu” chứ đúng không?

Ta quay mặt về phía tam ca, mỉm cười vô cùng hiền từ: “Tiểu Vũ Vũ không ngờ lại cảm động đến như vậy, phản ứng mạnh đến nỗi ngất xỉu.” Nói xong liền vỗ tay: “Tay nghề của tam ca quả nhiên tuyệt đỉnh, Tiểu Vũ Vũ cực kỳ tán thưởng, nói rằng sau này nhất định sẽ tới ăn nhiều hơn.” Tam ca của ta thấy vậy vô cùng vui mừng, đặc biệt tặng cho hắn năm túi bánh trúc đem về từ từ ăn.

Tư Vũ nghe xong trợn ngược mắt, ngã ngửa lần hai.

Ta cười nói với hắn: “Tam ca ta tặng ngươi năm túi bánh, ta thấy vẫn không đủ vậy nên ta đã xin tam ca ta đã tặng ngươi thêm năm túi nữa, tổng là mười túi, còn nói hôm nào ăn hết lại qua lấy thêm.”

Tư Vũ sốc quá lại ngất tại trận.

Tên rắn nước này quả nhiên thù dai, chuyện từ lúc đó mà bây giờ hắn vẫn ghi oán ta.

Tư Vũ cười tươi rói nhìn ta nhai miếng bánh trúc: “Ngươi có biết, sau khi ăn mười túi bánh trúc của ngươi, ta đã cất công tới rừng trúc hỏi tam ca ngươi cách làm món ăn này chỉ mong ngày nào đó ta có thể làm cho ngươi ăn. Thế nào? Có phải cực kỳ cảm động không?”

Ta nhăn nhó nuốt hết miếng bánh trúc, nó vẫn khó ăn như ngày nào. Tên nam nhân thối nhìn thấy biểu cảm kì quặc của ta liền không ăn bánh trúc nữa, còn nói hắn bị dị ứng với bánh có nhân trúc.

Lăng Y Y thấy khuôn mặt nhăn nhó của ta liền lo lắng hỏi: “Cô nương, món ăn này không ngon sao?”

Ta đáp: “Cực kỳ…”

Hai chữ “khó nuốt” chưa ra khỏi miệng thì Tư Vũ đã cấu vào tay ta. Ta đành nghiến răng sửa lại: “…dễ ăn.”

Sau khi kết thúc bữa ăn đêm, Y Y dẫn ta tới một căn phòng trống để nghỉ ngơi. Chuẩn bị chợp mắt thì ngoài cửa có tiếng gọi của Tư Vũ, ta mở cửa bước ra thì gặp Dư Uông tiên quan, chính vị tiên hầu cận của chiến thần đại nhân.

Vừa gặp ta vị tiên ấy thi lễ: “Công chúa điện hạ.”

Phải, ta là công chúa của Thiên tộc, người con thứ tư, đứa con gái duy nhất của Thiên Quân tại vị.

“Dư Uông tiên quan?” Mặc dù ta không qua lại với phủ chiến thần nhưng vì vị tiên này qua lại với phủ Ti Mệnh nên ta cũng quen biết đôi chút.

“Phàm giới có chuyện gì sao?” Không phải vị tiên nào cũng tiêu dao phàm giới như ta nên tất nhiên họ hạ phàm nghĩa là đã có chuyện gì đó.

Tư Vũ đứng cạnh nói: “Chiến thần hạ phàm lịch kiếp rồi.”

Ta kinh ngạc: “Chiến thần ư?”

Dư Uông chắp tay: “Mong hai vị đừng nói chuyện này cho bất cứ ai, chuyện chiến thần hạ phàm vô cùng bí mật, nếu để lộ ra thì hậu quả không thể lường được.”

“Vậy tại sao lại nói cho chúng ta?”

“Tiểu tiên tin điện hạ và thần quân sẽ không đem sự an nguy của thiên giới ra làm trò đùa.”

Dư Uông nói đúng, tin tức chiến thần đại nhân lịch kiếp mà tới tai Ma tộc sẽ kích thích chúng tấn công. Mặc dù hiện tại Thiên tộc và Ma tộc đã bốn vạn năm nay không hề giao chiến nhưng cũng không có nghĩa là không có hiềm khích ngầm.

“Tiểu tiên đã theo dõi kiếp số của chiến thần mấy ngày nay, phát hiện ra kiếp này của chiến thần đã có biến số.” Ngừng một lát tiên quan nói tiếp: “Và biến số này có liên quan tới Tư Vũ thần quân.”

Ta quay sang nhìn Tư Vũ, hắn chột dạ, khẽ ho hai tiếng.

“Về biến số thì các ngươi tự tính toán với nhau đi. Còn nữa, Chiến thần sau khi lịch kiếp là ai vậy?”

“Điện hạ, kiếp này chiến thần có tên là Mộ Thiên Trạch.”

Mộ Thiên Trạch? Sau khi xác nhận mấy lần ta mới dám tin tên nam nhân thối là chiến thần lịch kiếp.

Ta cười khan, hắn lại là chiến thần lịch kiếp, khó tin thật đấy.

“Vậy…biến số mà ngươi nói chắc không liên quan tới ta chứ?”

“Thực ra biến số này…” Lời chưa dứt Dư Uông đã ngừng lại.

Giọng Lăng Y Y từ trong căn phòng vọng ra: “Tư Vũ huynh, huynh làm gì thế?”

Ta phẩy tay với Dư Uông: “Lần sau nói tiếp đi.”

“Vậy tiểu tiên xin cáo lui trước.”

Đêm đó ta bị mất ngủ.

Chiến thần là ai chứ? Chính là vị thần bất bại của bát hoang tứ hải, chiến thần Thiên tộc. Chiến tích của người còn nhiều hơn chiến tích của phụ quân ta gấp mấy lần. Từ nhỏ ta đã được nghe kể về người ấy, không phải nhiều mà là rất rất nhiều. Một người vĩ đại như thế, tại sao lại hạ phàm lịch kiếp, ta thực sự nghĩ không ra.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.