Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Ngủ Rồi Lại Mơ (4)

Tiểu thuyết gốc · 1320 chữ

Tên thủ lĩnh gầm lên một tiếng, giậm chân đứng dậy, vốn đã hiếu chiến, giờ có hơi men lại càng thêm hăng máu, hắn giẫm lên lưng mấy tên đàn em, nhảy lên vồ lấy Hải Đường. Cũng may họ Mộ mau lẹ, chặn giữa hắn với Hải Đường rồi đạp hắn về phía cuối lều trại. Tên thủ lĩnh bị đá đau điếng, hắn rút thanh đao giắt ở hông tên đàn em, lao lên quyết sống mái đòi chạm vào Hải Đường. Còn tên họ Mộ vẫn rất bình tĩnh, thân thủ linh hoạt, tay và chân phối hợp cực kỳ ăn ý, né mấy nhát đao chí mạng của tên thủ lĩnh vô cùng điêu luyện, hắn cũng quyết sống mái không cho tên thủ lĩnh chạm vào Hải Đường.

Một bên là con bò mộng điên cuồng, một bên là một tên mỹ nam điềm đạm, hai thái cực hoàn toàn đối lập đang đánh nhau, quả là một cảnh tượng mãn nhãn.

Mấy tên đệ cũng muốn xông lên giúp cho đại ca mình, nhưng vì không biết phải tham chiến thế nào để không bị đao của đại ca giết chết nên đành đứng nhìn nhau. Chốc chốc thanh đao trong tay chúng giơ lên, tưởng chúng định xuất thủ, ta nhìn chằm chằm vào chúng, nghĩ bụng lại có thêm cảnh hay để xem, ai dè thanh đao mới ngóc được lên một tí lại từ từ hạ xuống.

Bỗng nhiên tên nam nhân thối đang hăng say thu phục con bò mộng lại đưa mắt nhìn ta ai oán, ủa, ta làm gì sai hả? Không giúp hắn đánh tên kia là sai hả?

Giọng Hải Đường yếu ớt nói bên tai ta: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà…”

Ồ, ta quên mất Hải Đường còn ở đây. Ra là tên nam nhân họ Mộ muốn ta đưa nàng ta đi chạy trốn.

Ta cắn vào gấu váy rồi giật giật kéo kéo đi. Hải Đường vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, có lẽ nãy giờ nàng ta chăm chú vào trận đánh nên không để ý con thỏ là ta đang cực kỳ thích chí quan sát và ngồi ngay sát nàng ta. Ta tiếp tục cắn giật gấu váy Hải Đường, nàng ta chần chừ hồi lâu, cứ quay đi quẩn lại, có lẽ không muốn rời đi khi anh mình vẫn còn ở đây giữa lũ sơn tặc. Cuối cùng thì nàng ta vẫn rời đi thôi, chứ ở lại làm cái trò trống gì chứ, tên thủ lĩnh hăng say đánh đấm với tên họ Mộ kia rồi, chả còn tâm trí đâu để để ý đến nàng ta nữa.

Hải Đường nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy, chân vừa đi được vài bước đã bị những tên đàn em sơn tặc phát hiện.

Chúng quát lên, rồi lao tới chỗ Hải Đường, bàn tay to lớn của chúng bám vào vai nàng khiến nàng ta suýt ngã ngửa ra sau. Ta nhảy lên cắn vào bàn tay thô kệch đó, hắn liền dùng tay còn lại cầm chặt lấy tai ta rồi ném mạnh đi. Ta văng tộp xuống đất, xoay mấy vòng qua vũng nước mưa, bộ lông trắng phau của ta bỗng chốc trở nên nhem nhuốc, ướt sũng, dính đầy đất bùn cát bẩn.

Tên nam nhân thối kịp thời chạy tới, hắn đạp tên đứng đầu khiến hắn va phải mấy tên sau mà đè lên nhau, rồi nhanh chóng kéo Hải Đường chạy trốn.

Ta cũng vác thân xác ướt nhẹp đó lạch bạch chạy theo họ. Nếu không chạy thì chắc chắn một điều rằng ta sẽ bị bắt lại rồi đem nấu cháo làm thức ăn bồi bổ cho tên thủ lĩnh sơn tặc.

Không cần nói cũng tưởng tượng được cảnh tượng ác liệt đang xảy ra. Một đám những tên sơn tặc cao to vác đao cầm kiếm quát tháo đuổi theo hai người đang kéo nhau ba chân bốn cẳng chạy đằng trước, giữa bọn họ có một con thỏ lông đầy đất nhảy tưng tưng là ta.

Ta còn đang đắm chìm trong màu xanh ngắt của cây lá và xanh lam của bầu trời thì một dòng máu đỏ tươi che khuất tầm mắt khiến ta sững người. Hải Đường từ bao giờ đã đứng sau lưng tên nam nhân thối, trên lưng còn găm thanh đao bóng loáng như gương, dường như nàng ta vừa đỡ cho họ Mộ một đao.

Hải Đường khuỵu xuống, họ Mộ run rẩy đỡ lấy nàng ta, máu nhanh chóng rỏ xuống thành vũng trên thảm cỏ, chảy tới ngay sát chân ta. Mùi máu nồng nặc khiến mũi ta đau nhức, đầu váng như sắp xỉu.

Tên nam nhân thối giữ chặt vết thương ở lưng đang tuôn máu của Hải Đường, cố gắng níu giữ chút sinh mệnh đang dần mất đi, còn tay kia đỡ lấy đầu nàng. Hải Đường hô hấp khó nhọc, từ khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ, đỏ như ánh tà dương đang dần rót lên bầu không.

Đôi mắt tên nam nhân thối đỏ ngầu, tràn ngập tia tuyệt vọng, đôi lông mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau. Thoạt nhìn cũng biết hắn đau lòng và điên tiết như thế nào. Hắn run rẩy lẩm bẩm, lời lẽ không liền mạch: “Ta dạy muội bao nhiêu thứ. Cái gì học không học lại đi học cái ngốc nghếch này?”

“Muội…muội xin lỗi…Mộ Thiên Trạch, nếu có kiếp sau, muội nhất định vẫn sẽ làm…muội muội…của huynh.” Hải Đường cười, nụ cười tươi rói, như thể cảnh tượng đau lòng này không có thực, nụ cười trong sáng, tựa như nụ cười của tiểu cô nương ngọt ngào khi mới trông thấy ta lần đầu tiên. Ta gặp Hải Đường với nụ cười, tiễn biệt Hải Đường cũng với nụ cười.

Tại sao nụ cười khi tiễn biệt lại không đau thương, mà tựa như đang tràn ngập hạnh phúc?

Đôi mắt Hải Đường từ từ nhắm lại, khóe mắt rơi ra một giọt lệ lấp lánh, tên nam nhân thối gào đến lạc cả giọng, ta nghe mà não cả ruột. Hắn chồm dậy cầm thanh kiếm dính máu đuổi theo mấy tên sơn tặc đã khuất bóng. Bấy giờ chỉ còn ta bơ vơ cạnh Hải Đường nằm trên vũng máu. Đầu óc ta mơ màng nhìn khuôn mặt Hải Đường đang ngủ say, say đến nỗi chẳng còn hơi thở.

Có lẽ vì chứng kiến quá nhiều cảnh giết chóc thương tâm nên ta không có mấy cảm giác gì trước cảnh này. Chỉ cảm thấy đời người thật ngắn ngủi, tính mạng thật dễ bị mang đi, tùy tiện đỡ đao cũng có thể chết. Ta thầm cầu chúc Hải Đường vào kiếp sau có thể sống sung sướng vui vẻ. Thực ra chết đi thế này cũng là một chuyện tốt, giải thoát khỏi kiếp sống nghèo nàn đau khổ.

Cảnh tượng hoàng hôn thật huy hoàng. Ánh dương cứ thế bao trùm lấy khu rừng, đổ lênh láng lên đống lá, xào xạc xào xạc, đợt này qua đợt khác mãi không thấy ngừng.

Ta ngồi ở đó không biết được bao lâu, đến khi tên nam nhân thối về mới nhận ra trời đã tắt nắng. Tên nam nhân thối khẽ bế Hải Đường dậy, tựa như sợ sẽ đánh thức giấc ngủ của nàng. Ta theo chân hắn xuống núi. Bất ngờ thay chân núi lại là nhóm sơn tặc đang đứng lặng người, đầu cúi như hối lỗi.

Ta đứng cạnh mấy người đó nhìn họ chôn cất Hải Đường.

Giấc mơ kết thúc bằng ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, dưới đó có những con người vây quanh một ngôi mộ mới đắp.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.