Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Ngủ Rồi Lại Mơ (3)

Tiểu thuyết gốc · 1924 chữ

Hải Đường đối xử với ta rất tốt, ân cần chăm sóc ta dù ta chỉ là một con thỏ rừng lông trắng. Và bữa sáng, trưa, tối ta luôn ăn cà rốt, đương nhiên ta cũng phải vui vẻ mà gặm qua ngày vì họ chẳng đủ tiền cho con thỏ là ta ăn cơm thịt.

Ta ở dưới phàm được bốn ngày thì đã có thể hiện hình người, nhưng tất nhiên ta cũng chẳng hiện hình người làm gì. Nếu hiện hình người hẳn Hải Đường và tên nam nhân thối kia sẽ kinh sợ mà ôm của bỏ chạy.

Hơn nữa, trong dạng hình thỏ ta sống cũng rất tốt, ngoại trừ việc sáng ra tên nam nhân khua muỗng gõ nồi gọi ta dậy thì ngủ cũng coi là tốt, trừ việc ta phải ăn cà rốt thay cho cơm thịt thì ăn uống cũng được coi là tốt.

Đến ngày thứ năm, ta ngủ đến tận giờ Tỵ mới tỉnh, thật kì lạ, bình thường tầm giờ Thìn tên nam nhân thối đã làm ầm gọi ta vậy mà hôm nay lại để ta ngủ yên thế này.

Có lẽ hai người họ đã rời đi từ sớm. Ta nhảy xuống giường, bất giác lại nghĩ tới bọn sơn tặc, liệu họ có đi tìm chúng không?

Ta loạng choạng đứng lên trong dạng hình người, phải mất vài giây sau ta mới có thể dần quen lại tư thế đứng thẳng.

Ta đứng suy nghĩ một lát, liền nhớ tới chiếc tủ mà ai anh em họ từng nói. Ta tới gần chiếc tủ duy nhất trong nhà, cánh tủ đã bị mọt hết viền, tay cầm cũng đã bị nứt. Dù cũ như vậy nhưng nó vẫn sạch sẽ, có lẽ được sử dụng thường xuyên. Ta đưa tay mở những ngăn tủ, một ngăn là y phục nam nhân, một ngăn là y phục nữ nhân, một ngăn là bỏ không nhưng không hề thấy một xu nào trong những ngăn đó.

Bỗng ta chợt nhớ ra rằng tên nam nhân thối đã từng nói thủ lĩnh bọn sơn tặc có tình ý với Hải Đường, có lẽ bọn họ sẽ không làm hại tới Hải Đường, còn tên nam nhân thối thì không rõ.

Ta suy nghĩ một lúc, cũng quyết định lên núi tìm họ. Dù sao họ cũng chăm sóc ta một thời gian, tên nam nhân thối cũng được coi là ân nhân cứu mạng ta, nếu ta không giúp họ lần này, chẳng phải là cái loại vong ơn bội nghĩa hay sao? Ta đi theo giúp họ cốt chính là báo ân nghĩa này, chứ không phải ta muốn tham gia vào mâu thuẫn giữa họ và lũ sơn tặc.

Ta đang trên đường lên núi, bỗng nhiên một tiếng động phát ra thu hút sự chú ý của ta, có lẽ bọn họ ở đó?

Ta biến về chân thân là thỏ, phi qua mấy bụi cỏ lớn, lao tới một khu đất bằng phẳng rộng rãi, ở đó giăng chi chít những căn lều. Ta bò tới, bí mật nhòm vào căn lều có kích thước to nhất, cũng là nơi có tiếng phát ra to nhất. Cảnh tượng nhìn thấy khiến ta phải chau đôi lông mày lại, Hải Đường đang khúm núm run rẩy bên cạnh một tên mặt rỗ với râu tóc lởm chởm đang ngồi phơi chiếc bụng toàn sẹo ra mà uống vò rượu lớn. Miệng hắn không ngừng lèm bèm, miệng há to cười khanh khách, tay thì khua múa thanh đoản đao sáng loáng. Trông thấy hắn, ta lại nghĩ tới mấy tên bợm rượu vô lại ở chợ, cứ cho mình là oai phong nhưng thực ra trong mắt người khác thì không khác gì mấy tên vô dụng mà to mồm.

Không biết tên nam nhân thối bây giờ đang ở xó xỉnh nào. Chắc hắn vẫn đang đi tìm Hải Đường.

Đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng động khác ngoài tiếng bọn sơn tặc, liền rảo bước về phía đó. Nơi này là vốn địa bàn hoạt động của sơn tặc, vô cùng ít người sinh sống, có tiếng động lạ thì chắc hẳn phải là cái tên họ Mộ sống ở ngay sát chân núi kia rồi.

Tiếng róc rách trong lành của nước làm ta chú ý, một dòng sông lẩn khuất ngay sau mấy cây đại thụ, nước của con sông trong vắt, trong đến độ thấy được đàn cá đang bơi tung tăng dưới sâu. Ta nhìn ngược theo hướng dòng chảy, chảy từ trên núi xuống, hơn nữa còn rất gần đại bản doanh của lũ sơn tặc.

Có lẽ chúng dùng đây làm nguồn nước để sinh sống? Liệu tên nam nhân thối có nghĩ vậy rồi chạy ngược hướng dòng chảy để đi lên không nhỉ?

Ta lại hóa thành thỏ, chạy theo bờ sông, ồ, rất tốt, tìm thấy ngươi rồi nam nhân thối. Ta phi về phía hắn nhưng thiết nghĩ tốt nhất không nên dọa người thì hơn, lỡ hắn sợ đến lăn quay bất tỉnh ngã xuống dưới thì lại bảo con thỏ tiên ta tạo nghiệp. Dù ta nghĩ vậy, nhưng chân ta lại không cho phép, ta lỡ dùng lực quá mạnh, vồn chỉ định phi tới gần hắn, thế nào lại nhảy rồi đập thẳng vào mặt hắn, cũng may hắn không bị giật mình mà ngã nhào.

Hắn trông thấy ta cũng không khỏi bất ngờ: “Tiểu Bạch?”

Hắn tóm lấy ta, đặt lên lưng hắn, ta cũng thuận chân bám chặt vào đó, hừ, mau đi lên nhanh lên, Hải Đường sống chết chưa rõ mà tên này rõ lề mề.

“Mi có biết vị trí của Hải Đường không?”

Ta không đáp, mặc dù trong hình thỏ ta vẫn nói chuyện được nhưng một con thỏ ai lại đi đáp lời con người cơ chứ. Tên này trèo núi để não trôi đi đâu rồi?

“Ta biết mi hiểu lời ta nói, có lẽ mi đã tìm thấy Hải Đường rồi mới tìm ta.”

Đấy là điều đương nhiên, ai lề mề chậm chạp như ngươi chứ.

“Bám chắc!” Hắn đột ngột cất lời.

Ta chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù bên tai rồi nhoáng một cái đã ngay gần đại bản doanh của sơn tặc. Nhảy được thế này mà sao nãy giờ hắn trèo làm gì. Không lẽ là đợi ta?

Hắn nhìn về phía ta cất lời: “Buông ra.”

Ta rất nghe lời, lập tức buông.

Hắn lại nói: “Chỉ đường đi.”

Ta phóng như bay về phía trước không để cho hắn có thời gian chạy theo.

“Ơ đợi đã!” Tên nam nhân lập tức chạy theo ta ở phía sau.

Chân ngươi khỏe vậy thì chạy đến chỗ ta xem nào.

Ủa, ta trở nên nhỏ nhen như vậy từ khi nào nhỉ?

Ta quay người lại rồi chạy như bay về phía tên nam nhân thối, hắn cũng đang chạy tới chỗ ta.

“Tiểu Bạch ngươi đợi ta hả, con thỏ mi cũng không xấu xa lắm nhỉ!”

Ta dừng chân chờ hắn chạy đến chỗ mình rồi dùng cùng một tốc độ với hắn để chạy đến đại bản doanh của tên sơn tặc.

Lúc gần đến nơi hắn bỗng tóm lấy gáy ta rồi nhấc lên không trung, ta giật mình thảng thốt, hắn ôm chặt lấy ta rồi nấp sau thân lớn của một cây cổ thụ, thì thào nói: “Sơn tặc có mười tên.”

Ta cựa mình trong lòng hắn, vểnh tai lên nghe ngóng. Hắn nói không sai, sơn tặc đông, nhưng bổn tiên có bao giờ chịu thua một đám sơn tặc nhãi nhép này?

Ta dùng răng cắn vào bàn tay hắn, hắn bị giật mình, tay lỏng ra, ta nhân cơ hội đó mà luồn vào bụi cỏ trước mặt. Bọn sơn tặc đang canh gác nghe tiếng động liền lập tức chia một nhóm ba người rà soát sau cái cây nơi nam nhân thối đang đứng.

Tiếp đó, ta liền chạy ra trước mặt bảy tên còn lại, giả bộ ngây ngô đáng yêu thu hút chúng. Chúng thấy ta ngu ngơ đứng đó liền hứng thú, lại chia tiếp một tốp ra để bắt ta về hầm xương. Ta chạy luồn qua từng bụi cỏ, vòng qua mấy gốc cây, thoắt ẩn thoắt hiện, bọn chúng vừa chạy theo vừa giơ tay tóm ta, nhưng tiếc là tóm không nổi. Ta chui vào một bụi cỏ, chúng lại đồng loạt nhảy vào bụi cỏ đó bắt ta rồi chỉ nghe một tiếng “sụp”, chúng rơi xuống một cái hố sâu ẩn dưới lớp cỏ khô ngụy trang.

Cái bẫy lộ liễu tới vậy rồi mà chúng vẫn nhảy theo ta cho bằng được, để rồi bây giờ kêu la í ới. Đây là cái hố dùng để bẫy động vật, bây giờ ta sử dụng cái hố đó để bẫy bọn sơn tặc. Đúng là rất hữu dụng. Thật trớ trêu cho lũ sơn tặc, hố do chúng tạo ra để bẫy động vật giờ đây lại bị một con động vật nhỏ nhắn xinh xắn là ta bẫy ngược lại.

Ta đứng trên thành hố, he hé nhòm xuống, thấy ta, chúng liền gào lên phẫn nộ. Dù ta không phải kẻ thích hành hạ người khác, nhưng cảnh này lại thấy ta cực kỳ hứng thú, ta quay mông về phía chúng, gảy gảy chân cho cát bụi rơi xuống lộp độp rồi rời đi.

“Con thỏ chết tiệt! Đồ súc vật bẩn thỉu!”

Ta quay người lại, khi ta và chúng chạm mắt nhau, ta liền gạt chân đẩy nắp cỏ lại phủ kín miệng hố rồi mới rời đi. Lúc rời đi tai ta vẫn văng vẳng tiếng chửi bới, nhưng còn quan tâm làm gì nữa khi ta chỉ là một “con thỏ chết tiệt” và còn là một “súc vật bẩn thỉu”.

Ta quay lại chỗ tên nam nhân thối, trong lúc ta rời đi mà hắn đã xử đẹp tất cả bọn canh gác. Không phụ lòng ta lên kế hoạch chia nhỏ sơn tặc.

“Tiểu Bạch, ở đây.”

Chạy đến căn lều lớn của thủ lĩnh sơn tặc ta liền dừng chân. Hắn liếc vào căn lều lớn, ta cũng nhìn theo hắn.

Nhìn thấy cảnh bên trong mắt hắn liền trợn trừng lên. Ta còn chưa kịp định hình chuyện đang xảy ra, tên nam nhân đã quát lớn: “Hải Đường!” rồi nhanh như cắt lao đến đẩy mạnh tên thủ lĩnh đang giơ tay lên chực làm gì đó với Hải Đường. Hải Đường trông thấy anh trai liền bất giác sợ hãi ngồi thụp xuống đất, mặt nàng tái nhợt hẳn đi vì sợ. Tên thủ lĩnh sơn tặc bị đẩy mạnh bất ngờ, lại còn đang say bí tỉ nên bỗng chốc mất thăng bằng rồi ngã ra sau, mấy tên đàn em của hắn nhốn nháo chạy ra đỡ cái thân lực lượng của hắn, vì chạy quá nhanh mà bất cẩn làm đổ mấy bàn thức ăn đầy ắp. Người sau giẫm lên bàn thức ăn của người trước, đồ ăn vương vãi đầy sàn, mấy vò rượu cũng bị đạp vỡ mà đổ sạch sẽ ra nền đấy. Cảnh tượng phải nói là vô cùng hỗn loạn.

Nhưng ta chỉ thấy phí bàn đồ ăn.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.