Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Vực Cốc (1)

Tiểu thuyết gốc · 2115 chữ

Sớm hôm sau ta nhỏm dậy trên chiếc giường thêu hoa, cơ hồ cảm thấy hôm qua tên nam nhân thối đã mang ta đặt vào trong. Giấc mơ đêm qua khiến ta mê man, đến giờ đầu vẫn còn đang nhưng nhức, mơ hồ không biết đây là thực hay kia là mộng.

Ta lách qua ô cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, ôi nó lạnh! Cái tê tái còn cảm nhận chân thực tới như vậy thì đây hẳn là thực tại rồi.

Sương phủ, ánh dương chỉ khẽ đáp lên từng cái cây ngọn cỏ, chứ không gay gắt như những buổi sáng mùa hè. Tên nam nhân thối vẫn ngồi trước mộ Hải Đường, dường như từ tối qua hắn không rời khỏi ngôi mộ nửa bước. Có khi nào hắn nghĩ tới việc đi bầu bạn với Hải Đường không?

Hắn thấy ta tiến lại gần, hỏi: “Dậy rồi à? Không cần gõ nồi nữa sao?”

Ta chỉ biết im lặng. Tưởng tên này đang buồn thì sẽ nói mấy câu tiêu cực rồi ta sẽ an ủi hắn. Ai dè hắn lại chễ giễu ta? Thôi thì, vì hôm nay tâm trạng hắn không tốt, một con thỏ tiên là ta cũng nên thương xót cho hắn.

Ta ngồi cạnh hắn, ngồi được một lúc ta lại thấy buồn ngủ, ít nhiều thì ta vẫn đang bị thương, không nên nhiễm lạnh. Ta liếc tên nam nhân, hắn ngồi đây chắc không ốm đâu nhỉ, trông khỏe thế kia cơ mà.

Ta nghĩ vậy, liền nhảy chồm chồm về phía cửa sổ ngôi nhà chui tọt vào trong. Phải nói là sung sướng như được hồi sinh sau khi bị đông thành đá.

Ta nằm trong chăn, nghe rõ hơi thở và tiếng tim đập của mình. Không hiểu sao giờ ta lại không muốn đi ngủ nữa, đầu lại nghĩ đến tên nam nhân thối đang ngồi ngoài kia.

Ta chẹp miệng, dù gì ta vẫn có lòng nhân từ, lo lắng cho hắn cũng phải.

Ta lại một lần nữa chạy ra ngoài, hình như còn lạnh hơn cả lúc nãy. Ta phi tới chỗ hắn, cắn cắn vạt áo hắn kéo đi. Hắn liếc nhìn ta, túm lấy ta rồi ôm vào lòng.

“Không cần, ngươi khá ấm rồi. Ta cũng có chuyện muốn kể ngươi nghe.”

Ôm ta một lúc, hắn mới mở miệng: “Ngươi có thắc mắc tại sao không thấy tên thủ lĩnh sơn tặc không?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Nhắc mới nhớ, mấy tên sơn tặc đứng dưới chân núi hình như không có tên thủ lĩnh.

“Ta nói với chúng là rượu chúng uống có độc, trong đêm sẽ phát độc mà chết. Nhưng nếu cầm kiếm chém một nhát lên người tên thủ lĩnh thì ta sẽ đưa chúng một viên thuốc giải.”

Ta vẫn yên lặng nhìn hắn. Một cách giết người độc đáo như vậy, thật uổng khi ngươi không làm cai ngục ở Thiên lao.

“Vốn dĩ rượu của chúng không hề có độc.”

Hắn nhoẻn miệng cười, trong điệu cười chứa tám phần thê lương: “Tên thủ lĩnh đó giờ thảm thật đấy.”

Ta thở dài trong lòng. Sơn tặc thì cũng là con người, để sống thì làm gì chẳng được, đâu có khó chết như thần tiên, đâu phải nhận một phát chém là có thể chết được. Chúng chém tên thủ lĩnh cũng chỉ vì mưu cầu sự sống. Biết bao nhiêu phàm nhân chấp nhận ra vào biển lửa chỉ để có cái thứ gọi là “sự bất tử”.

“Ta nói nếu chúng đến tạ lỗi với Hải Đường thì ta sẽ nói tốt cho chúng trước mặt dân làng. Nói rằng chúng là bị tên cầm đầu ép buộc làm điều xấu chứ không hề có ý hại dân.”

Hắn xoa nhẹ đầu ta, lặng lẽ ngắm nhìn ngôi mộ, đôi mắt trầm lắng như đang hồi tưởng điều gì đó không mấy vui vẻ.

Ta nằm im một lúc mới sực nhớ ra lông ta từ hôm qua nhem nhuốc còn chưa gột rửa. Ta nhảy khỏi lòng hắn, chạy như bay về phía dòng suối trong vắt mà hôm qua ta tìm thấy rồi ngâm mình trong đó.

Trời lạnh, nước cũng lạnh, sương sớm cứ thế làm ta lạnh khắp mình mẩy. Ta khẽ hắt xì một cái.

Tên nam nhân thối ngồi ở đó từ chiều hôm qua nên chắc vẫn còn chưa tắm.

Ta gột rửa xong, đứng trên thảm cỏ lắc mình cho những hạt sương buốt giá rớt khỏi tấm lông. Khi quay trở lại đã thấy tên nam nhân thối đâu nữa, lẽ nào hắn nghĩ thông suốt rồi? Ta chui vào trong nhà, tiếng nước chảy róc rách sau bức màn mỏng, hơi nước bốc lên khiến chung quanh mờ mờ trăng trắng như trong mộng cảnh.

“Tiểu Bạch?”

Ta thoáng giật mình, cơ thể hắn để trần, nửa thân dưới chìm trong bồn.

“Nhà có nước nóng không dùng mà phải chạy ra sông?”

Tên nam nhân thối tha, ngươi không nói thì ai mà biết được trong nhà có nước nóng chứ. Hại ta ngồi trong nước sông lạnh như băng ngoài kia. Đúng thật là.

Vốn dĩ cơ thể vừa ngâm trong nước còn chưa khô mà lại đã chạy giữa trời lạnh, ta lại hắt xì một cái.

Tên nam nhân thối thấy vậy, liền cầm khăn khô vắt trên sà ngang ném lên người ta: “Này, lau đi.”

Ta cuộn người vào khăn. Đang là một con thỏ nên lau người có chút vất vả. Ta chỉ có thể lăn qua lăn lại chiếc khăn, cũng gọi là tạm chấp nhận được.

Lăn qua lăn lại một hồi thì ta đứng dậy. Đứng còn chưa vững thì tên nam nhân thối kia tự dưng túm lấy ta nhấc lên. Chưa kịp giãy dụa thì hắn đã đặt ta xuống bàn, cầm khăn lau bộ lông trắng muốt của ta.

Ta đờ ra. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống hệt như khi tam ca của ta lau người sủng vật của huynh ấy.

Đường đường là một tiên thỏ mà giờ phải làm sủng vật cho phàm nhân, thật trớ trêu, quá trớ trêu. Nghĩ vậy ta liền giãy dụa, cố gắng cứu vớt chút liêm sỉ còn sót lại.

Hắn bật cười: “Lau người cũng không tự lau được. Thôi giữ ngươi lại coi như tích đức.”

Ta “hừ” một tiếng. Ta cần ngươi lau chắc.

Lau xong cho ta hắn liền đứng dậy, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Nhà cũng hết đồ ăn rồi, ngày mai ta tới làng, ngươi đi không?”

Ta khịt khịt mũi, nếu ngươi chịu mang thịt về cho ta thì ta ở lại trông nhà cũng được, coi như tích đức.

Hắn chọc chọc vào thân ta, chọc chán rồi xoa xoa thân mình ta. Ta cũng chỉ nằm đó không động đậy, để hắn muốn làm gì thì làm.

“Con thỏ nhà mi ngủ nhanh thật đấy.”

Nói xong hắn phẩy tay tắt ngọn nến, không gian chốc lát chỉ còn tồn tại ánh sáng mờ mờ của vầng trăng lơ lửng. Trăng hôm nay không quá sáng nhưng cũng đủ để chiếu rọi cánh cửa ngôi nhà hắt vào trong. Tiếng côn trùng rả rích, mọi khi có thể nghe vui tai nhưng hôm nay ta lại thấy tiếng kêu thật buồn chán và tẻ nhạt.

Mờ sáng hắn đã đưa ta đi về phía ngôi làng. Ta ngồi trên vai hắn ngáp ngắn ngáp dài, đầu gục xuống rồi lại ngẩng lên. Hắn nói đi từ sớm để hít thở không khí trong lành. Lúc đó ta còn ngái ngủ, đầu óc lùng bùng nên ậm ờ nhảy theo hắn, kết quả là phải đi ngay từ sáng sớm.

Ta không biết làng này tên gì, nhưng vì ở cổng làng có một con sư tử đá ngồi chễm chệ to tướng nên ta nghĩ ngay tới cái tên Thạch Sư. Có điều làng này không phải tên là Thạch Sư mà là Đào Sư.

Ta nhìn một hồi rồi phát hiện ra có một cây đào rất lớn trong làng. Nghe kể đó là cây đào rất quan trọng với làng. Ta bị thu hút bởi mùi đồ ăn thơm phức từ những quán ven đường. Ôi, đã bao ngày nay không được ăn đồ ăn ngon rồi.

“Thiên Trạch!” Một tên nam nhân từ trong nhà chạy ra ôm chầm lấy tên nam nhân thối.

Ta rơi từ trên vai tên nam nhân thối xuống đất. Đáp đất thành công nên ta tự khâm phục chính mình.

Ta ngẩng đầu lên nhìn hai tên nam nhân cao to ôm nhau giữa chợ mà xấu hổ thay cho chúng.

“Lâu quá không gặp, ô mà hình như huynh gầy đi thì phải Thiên Trạch. Nhưng không sao, ở lại chỗ ta vài ngày ta tẩm bổ cho huynh, huynh sẽ lại béo lên thôi.”

Hai người họ tay bắt mặt mừng, đang nói chuyện hàn huyên vui vẻ, đột nhiên tên áo lục đó nhìn ta chằm chằm, vạn phần kinh ngạc.

Ta trợn tròn mắt, ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Thiên Trạch, con thỏ này…” Tên áo lục kia chỉ vào ta, “…huynh lấy từ đâu ra thế.”

Đây không phải tên rắn nước Tư Vũ ư? Sao hắn lại ở phàm trần?

“Cho ta mượn một xíu.” Không chờ tên nam nhân thối trả lời, hắn lập tức nhấc ta chạy một mạch vào căn nhà sau lưng, bỏ mặc tên nam nhân thối ở ngoài với khuôn mặt khó hiểu.

“Nguyệt Nguyệt, sao ngươi lại ở cùng Thiên Trạch thế? Lại còn trong bộ dạng một con thỏ như này.” Hắn hớn hở nhìn ta.

Ta nói: “Ta…”

“Có phải hắn cứu ngươi rồi ngươi cảm động, quyết định ở phàm trần lấy thân báo đáp?”

“Ta…”

“Hay là vì cảm mến hình thể đẹp trai cao to của hắn mà ngươi quyết định ở bên hắn cả đời?”

Ta lại nói: “Ta…”

“Hay là…”

Ta bắt quyết hiện hình người, dùng tay gõ vào trán hắn: “Đủ rồi. Thu lại cái não bay bổng của ngươi đi. Ngươi mau nói tại sao lại ở phàm trần?”

“Gì chứ?” Hắn xoa trán, bĩu môi vẻ không hài lòng.

“Ta tiêu dao phàm trần trừ yêu diệt ma, không may trúng độc, mất linh lực phút chốc, tạm thời phải ở lại phàm giới.”

“Vậy là ngươi tình cờ gặp Thiên Trạch, hắn trị độc cho ngươi hả? Ta chưa từng nghe nói Thiên Trạch biết y thuật.” Tư Vũ lại đoán mò.

“Không. Ta ở tạm nhà hắn vài hôm rồi đi.”

“Vậy từ giờ ở tạm nhà ta đi Nguyệt Nguyệt.”

Ta nhếch môi cười: “Ngươi có nhà ở phàm giới rồi cơ à? Có định về tiên giới nữa không?”

Tư Vũ cười khô khốc: “Chuyện là thế này…”

Rắn nước Tư Vũ là một tên dài dòng văn tự, hồi nhỏ có một thời gian ta rất khó ngủ, mẹ ta hát ru cả đêm mà ta vẫn không chịu chợp mắt. Sau đó mẹ hắn có việc gửi nhờ hắn sang chỗ ta, từ khi Tư Vũ tới nhà thì ta lại ngủ rất ngon lành. Khi đó, hắn ngồi chơi với ta rồi kể rất nhiều chuyện, nào là dưới nước nhà hắn có bao nhiêu con cá, bạch tuộc bạn hắn có bao nhiêu cái xúc tu, vân vân mây mây. Ta ngồi nghe rồi ngủ gật từ lúc nào không hay, thậm chí lúc tỉnh dậy vẫn thấy hắn ngồi lải nhải chưa ngừng.

Lần này cũng không ngoại lệ, Tư Vũ kể chuyện, ta ngồi cạnh đúc kết câu chuyện của hắn. Đại khái là vào hai năm trước, hắn vì được một cô nương cứu mạng nên ở lại nhà cô nương ấy để báo đáp. Lấy thân báo đáp.

Ta “ồ” một tiếng rồi cười: “Ngươi cũng có lúc cần phàm nhân cứu sao Tiểu Vũ Vũ? Hay là ngươi cảm mến con gái nhà người ta rồi giả bộ mình trọng thương sắp chết?”

Tư Vũ cười khan có vẻ bị chột dạ. Nhưng hắn cũng biết là tình yêu giữa tiên và phàm nhân hầu hết đều không có kết cục tốt đẹp.

“Tư Vũ huynh, lễ hội sắp bắt đầu rồi.” Một giọng nữ vọng vào.

Lễ hội? Ta mường tượng ra khung cảnh đồ ăn đầy ắp, xung quanh phảng phất mùi thịt.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.