Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Ngủ Rồi Lại Mơ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1669 chữ

“Sao thỏ con không động đậy gì vậy? Không phải ngủ rồi chứ?”

Ta đưa mắt nhìn tiểu cô nương, ý nói là ta chưa ngủ.

“Có lẽ do nó ghét muội.”

Ta lườm tên nam nhân.

“Nó ghét huynh mới đúng.”

Ta lại đưa mắt nhìn tiểu cô nương đáng yêu kia.

“Thỏ con đói không? Mi muốn ăn gì?”

Không đợi ta trả lời, tiểu cô nương lại tiếp: “Nghe nói thỏ thích ăn cà rốt, huynh xem trong nhà có không?”

Ta khóc thầm, tiểu cô nương à, không phải thỏ nào cũng có sở thích ăn chay đâu. Ta cụp mắt xuống, đang định nghỉ ngơi thì cơ thể ta chao đảo trên không trung, hắn xách ta lên, còn lắc lắc ta khiến đầu óc ta choáng váng.

“Con thỏ này như sắp chết vậy.”

Sắp chết mà ngươi còn xách nó lên như này à? Đồ nam nhân không có tình thương động vật.

Tiểu cô nương thấy vậy liền tới ôm lấy ta: “Mộ Thiên Trạch, huynh làm cái gì vậy, muốn muội tiêu hết ngân lượng hả??”

Tên nam nhân thối này tên Mộ Thiên Trạch? Vậy muội muội hắn là…

“Hải Đường, muội dám??”

Muội muội hắn là Hải Đường.

“Dám chứ?”

Nam nhân thối cứng họng, ta nằm trong lòng muội muội hắn mà lòng đắc ý. Hải Đường bế ta nằm lên giường, còn đắp chăn cho ta khiến lòng ta ấm áp vô bờ.

“Hôm nay ba chúng ta cùng ngủ trên giường cho ấm nhé!”

Ta nghe xong liền nhìn Hải Đường bằng ánh mắt từ chối thêm phần thương tâm mong rằng cô có thể hiểu ý.

Hải Đường thoáng nhìn ta: “À không, giường chỉ có muội và thỏ con ngủ thôi, huynh ngủ dưới đất đi.”

“Tại sao?”

“Thỏ con là giống cái!” Hải Đường lườm tên nam nhân.

“Ta còn có thể làm gì một con thỏ ư?”

“Nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Muội..!”

Hắn lẩm bẩm: “Chỉ là một con thỏ thôi mà nhở.”

Nam nhân thối lườm ta, vẻ bất lực hiện rõ trên mặt hắn. Ta nhắm mắt rúc mình vào chăn ấm, vì cơ thể có chút nặng nhọc mệt mỏi nên vừa nhắm mắt ta đã ngủ ngay, ngủ rất sâu.

Hôm sau, một loạt những tiếng động ầm ĩ vang lên cạnh tai khiến ta thức giấc. Ta cựa mình, tốt, hôm nay đã có thể di chuyển rồi, ta tiện đầu ngước sang nơi Hải Đường nằm tối qua. Cô nàng đã thức dậy rồi, chỗ ngủ cũng không còn ấm có lẽ đã rời đi từ lâu.

Ta liếc nhìn tên nam nhân đang cầm hai cái nắp nồi gõ inh gõ ỏi, bị ta nhìn hắn vẫn tiếp tục gõ, còn giả bộ không thấy ta nhìn nữa. Ta nhảy phốc xuống giường, chạy tới chực cắn chân hắn, nhưng không ngờ tên này kịp thời tóm lấy cơ thể ta rồi nhấc bổng lên.

Coi như ngươi may mắn.

Hắn bỏ ta vào chiếc lồng sắt, khép cửa lồng, ngồi xuống bàn, rót trà, nâng trà, uống trà, đặt cốc trà xuống bàn. Toàn bộ quá trình ta nhìn hắn không chớp, mắt đã cay xè.

“Ta không ngờ con thỏ nhà ngươi lại ranh ma như thế, mê hoặc cả muội muội ta khiến ta đau khắp mình mẩy.”

Ranh ma? Mê hoặc muội muội hắn? Này tên nam nhân kia, ta là thỏ tiên chứ có phải hồ ly tinh đâu.

“Ngươi khóc cái gì? Lo cho ta hả? Không sao, chỉ cần đêm nay ngươi ngủ trong lồng sắt ta chắc chắn sẽ không bị đau nữa.”

Ta tức đến nỗi chỉ muốn đạp tung lồng sắt hiện hình người rồi một chưởng đánh chết hắn. Vốn dĩ đã có thể ngủ tiếp vậy mà tên nam nhân chết tiệt này lại..!

“Muội về rồi.” Hải Đường từ ngoài bước vào nhìn tên nam nhân thối rồi nhìn sang ta đang ngoan ngoãn nằm gọn ở trong chiếc lồng.

Bỗng dưng tên nam nhân đó đứng phắt dậy túm lấy tay Hải Đường. Ta giật bắn mình, Hải Đường cũng bị hắn làm cho thất kinh, cơ thể bất giác run lên một cái.

“Hải Đường! Có phải bọn sơn tặc lại tìm đến muội không?”

Hải Đường rụt tay lại, liếc mắt xuống đất tránh ánh mắt của nam nhân thối: “Không…không phải, đây là muội bị ngã, bị cành cây cứa vào chảy máu thôi.”

“Cành cây cứa vào ư? Vết thương của cành cây đâu có như thế này. Muội…!”

Khuôn mặt Hải Đường lúc này đầy nét sợ hãi, đôi môi mím chặt, lông mày cau lại, bàn tay run rẩy từng nhịp.

Tên ngu ngốc mới nghĩ Hải Đường nói thật.

Bàn tay của nam nhân thối nắm chặt thành nắm đấm đến nỗi ta còn có thể thấy gân xanh trên tay hắn nổi lên.

Cả căn nhà rơi vào trạng thái tĩnh lặng, một lát sau Hải Đường khe khẽ cất tiếng: “Muội…muội đã mua được cà rốt cho thỏ con rồi.” Nói rồi mở nắp lồng run run đặt cà rốt vào cạnh ta nhưng không hề có ý định cho ta ra ngoài. Ta từ từ lại gần củ cà rốt, giả bộ mình là một con thỏ. Ta đóng rất đạt.

Sau một hồi lặng thầm quan sát và nghe họ nói, ta có thể đoán ra đại khái mọi chuyện. Hai huynh muội họ đang phải chịu một khoản nợ lớn bắt nguồn từ cha họ. Nợ gốc vốn đã trả xong từ lâu, nhưng bọn sơn tặc còn đòi thêm lãi mà không báo trước, còn nói rằng nếu Hải Đường chịu thành thân với thủ lĩnh bọn sơn tặc thì món lãi này coi như xong không bàn đến. Hoặc nếu Hải Đường tới ở với bọn chúng, sẽ không tiếp tục tính lãi, chỉ cần Mộ Thiên Trạch trả đủ nợ và lãi trong thời gian trước đó thì sẽ có thể chuộc Hải Đường về.

Nhưng tới tận bây giờ, lãi còn hơn gấp ba, bốn lần món nợ gốc từ hai năm trước. Ta hiểu, là do Hải Đường không muốn bên cạnh thủ lĩnh sơn tặc và cũng là do Mộ Thiên Trạch không muốn muội muội mình thành thân với tên thủ lĩnh.

Ta thầm thở dài, huynh muội họ như vậy cũng có lí của họ, tiêu dao ở phàm giới năm vạn năm ta đương nhiên cũng biết sơn tặc nổi tiếng ác bá, coi mạng người như cỏ rác, tùy ý giết, tùy ý giẫm đạp. Một tiểu cô nương đáng yêu hiền lành như Hải Đường làm sao có thể bên cạnh tên đàn ông hung hăng như vậy chứ.

Ánh nến bập bùng khiến ta hơi buồn ngủ, định bụng nghỉ ngơi một lát liền bị tiếng của Hải Đường làm chú ý.

“Huynh xem, chúng ta còn chưa đặt tên cho thỏ con nữa.”

Hải Đường tiếp tục dùng ta để đánh trống lảng. Ta cũng muốn chờ xem hai người này định đặt cho ta cái tên gì.

“Thỏ cũng phải đặt tên ư?”

Ta cảm thấy cuộc sống của tên nam nhân thối này nếu không có Hải Đường chắc là nhạt nhẽo chết mất. Cả đời chỉ có làm việc rồi ăn ngủ thôi hay sao? Con người thì phải tìm ra thú vui trong mọi chuyện mọi ngóc ngách mà sống vui vẻ cho qua ngày qua tháng chứ.

Hải Đường mở nắp lồng, bế ta ra khỏi đó và đặt ta lên chiếc bàn đầy bông băng cứu thương mà vừa nãy tên nam nhân thối dùng để băng cho cô nàng.

“Tất nhiên rồi, sau này thỏ con sẽ là một phần trong nhà của chúng ta.”

Ta nhận thấy đôi mắt của nam nhân thối nhìn Hải Đường đầy xót xa, trông mà thấy thương cảm. Không thấy cha mẹ họ đâu, hoặc là đã bỏ đi, hoặc là đã bị bọn sơn tặc bắt mất.

“Ta thấy nên đặt nó là Thỏ Con.”

Đây cũng được coi là tên à?

“Huynh nghĩ đơn giản thế, cái đó đâu gọi là tên. Hay đặt là Cà Rốt nhé?”

Nam nhân thối xoa cằm khẽ lẩm bẩm nhưng mục đích lại là để muội muội hắn nghe thấy: “Ta định ngày mai đem ‘cà rốt’ đi hầm, sẽ rất ngon đây.”

Rõ ràng câu này có hai nghĩa, một là hầm cái củ ‘cà rốt’ mà Hải Đường vừa mua về kia, còn hai là hắn định đem con thỏ ‘Cà Rốt’ là ta đi hầm.

Hải Đường bật cười: “Vậy huynh nghĩ nên đặt tên gì?”

Ta đảo mắt, rõ ràng tên nam nhân thối là không ưa cái tên “cà rốt” kia mà lại còn cố ý đùa cợt ta.

“Tiểu Bạch, ngươi thấy thế nào?” Tên nam nhân nhìn ta, có vẻ như đang hỏi con thỏ là ta, ta giả ngu giả ngơ nhìn hắn. Thỏ làm sao hiểu nổi tiếng người, tên nam nhân thối này không lẽ muốn ta phải gật đầu hay trả lời hắn hay sao.

Hải Đường trầm ngâm giây lát: “Có vẻ cũng được đó, thỏ con lông màu trắng nên gọi là Tiểu Bạch.”

“Vậy Tiểu Bạch đêm nay nằm trong lồng nhé!” Tên nam nhân thối hớn hở.

Ta thầm nhẩm cái tên Tiểu Bạch này trong đầu. Trước đây chưa từng ai gọi ta cái tên này, người ta chỉ gọi ta là Tống Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nhi, cùng lắm là Tiểu Thập Nhất khi ta còn học nghệ ở Dao Quang Các, cái tên mới mẻ này thật sự khiến ta cảm thấy thích thú. Chỉ đáng tiếc, chắc nó cũng chỉ được gọi trong một tháng thôi, tháng sau ta hồi phục là đã rời khỏi căn nhà nhỏ nhắn này rồi.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.