Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Ngủ Rồi Lại Mơ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1795 chữ

MỞ ĐẦU:

Tiếng kêu một loài chim nào đó khẽ cất lên rồi lại chìm vào hư không. Âm thanh không thể phá tan bầu không tĩnh mịch, thậm chí còn khiến cảnh vật càng thêm xác xơ. Gió xào xạc, tiếng lá cây rời rạc, tiếng lá cuốn trên nền cỏ khô khốc tựa như khúc cầm ca cô độc giữa đêm khuya.

Trăng đã tỏ trên đỉnh đầu mà hắn vẫn ngồi trước mộ Hải Đường, ngồi im ở đó từ lúc bọn sơn tặc về núi.

Hắn phải đau lòng cỡ nào chứ? Ta không hiểu được. Cũng không muốn hiểu.

Ta thu mình lại, lặng lẽ nằm cạnh hắn. Còn hắn thì cứ ngồi như vậy.

Dần, ta chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

CHƯƠNG 1 : LẠI NGỦ RỒI LẠI MƠ

Giấc mộng này của ta lại là một giấc mộng tái hiện quá khứ.

Cảnh đầu tiên chính là cảnh ta ở trong lồng thỏ.

Nếu hỏi tại sao ta lại ở trong lồng thỏ thì phải nhắc tới lúc ta tiêu diệt Lạc Điểu.

Lạc Điểu là một loài yêu điểu ăn thịt người, thường săn mồi và sống đơn lẻ ở dưới hạ giới. Ta đang ung dung nằm vắt vẻo trên một cành cây cổ thụ thì một con Lạc Điểu từ đâu xông tới giơ móng vuốt nhè mặt ta mà bổ. Ta tự nhận mình là một kẻ không thích lo chuyện bao đồng, dù nó có ăn thịt một con người trước mặt ta thì cùng lắm ta chỉ quay mặt đi mà thôi, chứ không chen ngang việc nó săn mồi làm gì cả. Nhưng nó lại ra vồ vào mặt ta như vậy, ta không cho nó một chém thì thật phí quá.

Trong chớp mắt, một dòng nước màu đen chảy từ mỏ nó ra ngoài, dù đang là giữa trưa, nhưng dòng nước đó đen ngòm tựa như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng. Lúc này ta mới nhận ra, nó đã nhiễm một loại độc cực kỳ hiếm có ở hạ giới, phàm nhân gọi đó là độc Hắc Thủy. Hắc Thủy được điều chế từ nước bọt của một loài thú chỉ xuất hiện vào nhật thực, lúc vạn vật chìm trong bóng đêm. Loại độc này không chỉ nguy hại cơ thể gốc, khiến cho máu của chúng chuyển thành màu đen sì, mà những sinh vật nào ngửi mùi máu của nó thì cũng sẽ bị nhiễm độc theo.

Ta đã sơ ý ngửi mùi máu của Lạc Điểu nên giờ cũng đã nhiễm độc Hắc Thủy. Người bình thường sẽ chết chỉ sau một canh giờ nếu không có thuốc giải. Có điều ta không phải người phàm, tiên lực chảy trong người ta đủ để giải toàn bộ loại độc của phàm nhân, nên dù có trúng kịch độc, ta cũng chỉ mất linh lực phút chốc mà thôi, nghỉ ngơi một lát là được.

Ta vốn định chui vào cái hang nào đó ngủ nhưng đi mãi, đi khắp khu rừng mà không tìm được hốc hang nào an toàn mà thoáng mát. Ta ngáp một tiếng, đúng là rất buồn ngủ, định bụng chỉ ngủ một chút rồi dậy tìm tiếp, nhưng thật không ngờ, ta tính không bằng trời tính.

Sau khi mở mắt, ta đã ở trong chiếc lồng lúc nhúc toàn mấy cục bông đang di chuyển, nhìn kỹ mới nhận ra đây là một bầy thỏ trắng. Chân thân của ta là một con thỏ, chỉ khác là lông ta mượt mà óng ánh hơn thỏ thường thôi. Sau khi trúng độc Hắc Thủy ta lại hiện nguyên hình, chẳng trách phàm nhân nghĩ ta là một con thỏ thường rồi ném vào chiếc lồng này.

Ta ngồi khoanh tay trong lồng, đưa mắt nhìn ra khu chợ đông đúc, chỉ thầm mong rằng có vị tiên hữu nào đó rảnh rỗi xuống phàm trần dạo chơi mà nhận ra con thỏ là ta này là một con thỏ tiên.

Với tu vi chín vạn năm của ta, thoát khỏi cái lồng sắt này cũng chẳng có gì là khó, nhưng rủi là linh lực đang bị mất tới gần cạn, muốn trở lại hoàn toàn mười phần chỉ cần một tuần. Nhưng dưới phàm này linh khí không được như tiên giới nên thời gian có lẽ nhiều hơn đôi chút, khoảng…một tháng chăng?

Ta trầm ngâm trong chiếc lồng chật ních là thỏ, không hề để ý rằng số thỏ trong này đang ngày càng vơi đi, khi nhận ra điều này thì trời cũng đã nhập nhoạng tối. Trong lồng bơ vơ một mình ta, cảm giác có chút trống trải.

Đột nhiên, chiếc lồng bị xách lên cao, ta chao đảo đập lưng vào thành lồng. Người xách lồng lên là một gã mặt râu vô cùng bặm trợn. Ta lặng lẽ nép mình vào góc lồng, trưng ra bản mặt ngây thơ tột độ, mong sao hắn từng đọc thoại bản về “động vật báo ơn” mà rủ lòng thương xót thả ta về rừng.

Chỉ tiếc, hắn lại không hiểu dụng ý đó của ta.

“Con thỏ nhà mi dễ bắt mà khó bán, lông bẩn thỉu xấu xí gớm ghiếc thế này, nằm trong hốc cây ngủ say như chết.”

Ta giật giật khóe mắt, đó là nói con thỏ ta đây à?

“Không sao, dù gì lâu rồi cũng không ăn thịt thỏ. Ninh ngươi cho vợ con ta ăn chắc cũng được.”

Ta thẫn cả người ra. Hắn có phải vừa nói là ninh ta?

“Vị huynh đài này.” Một giọng nam trẻ tuổi đột ngột vang lên giữa lúc gã buôn định thò tay lôi ta ra đem đi cạo trụi lông. Ta cảm thấy lời này đúng là một lời nói cứu rỗi, nó hệt như một bàn tay chộp lấy ta khi ta sắp rơi tự do xuống vực sâu vạn trượng. Thật sự rất cảm động.

“Ta mua con thỏ này, bao nhiêu?”

“Mua con thỏ này á?” Gã buôn cười ha hả, thuận tay ném chiếc lồng vào tay nam nhân đó cái bịch: “Cho ngươi luôn.”

Ánh mắt ta đang nhìn nam tử trẻ tuổi kia lấp lánh, nghe xong câu đó liền quay đầu sang lấp lánh ánh mắt nhìn gã buôn. Không ngờ tên này mặt mũi không ưa nhìn cho lắm nhưng vẫn có tình thương động vật.

Quả không nên đánh giá con người ta chỉ dựa theo vẻ bề ngoài. Như vậy, có thể kết luận rằng, nếu như một ngày gặp phải một người có khuôn mặt hệt như mấy gã chặt thịt lợn ngoài chợ, thì chưa chắc đó đã là gã chặt thịt thật mà là một kẻ yêu thỏ thì sao?

“Ngươi định làm gì con thỏ đó?” Gã buôn vừa nhanh chóng thu dọn đồ nghề, vừa hỏi.

Nam nhân trẻ tuổi đỡ lấy chiếc lồng, xoay xoay lồng, dùng ánh mắt vạn phần thích thú ngắm nhìn ta: “Muội muội ta dạo gần đây đang thiếu thịt để bồi bổ. Chắc là đem nó về nấu cháo vậy.”

Nghe xong câu nói, ta hoảng hốt nhìn nam nhân thanh tú cầm lồng trước mặt.

Ta cứ tưởng mình sẽ được sống hạnh phúc thêm vài năm nữa, nào ngờ đón chờ ta vẫn là cái chết trong nồi, chỉ khác một điều là được nấu lên trong tay một người đẹp trai hơn.

Tên nam nhân nhìn ta, cười: “Có điều, thỏ con đáng yêu như này, muội muội ta sẽ không nỡ ăn đâu.”

Trái tim đang “phi nước đại” của ta cuối cùng cũng được an ủi. Tốt nhất là muội muội hắn không nỡ ăn, lỡ như hai huynh muội này ăn thịt ta xong, tiên khí tràn cơ thể, một phát phi thẳng lên trời làm tiên thì ta không biết đâu.

Gã buôn bật cười khanh khách: “Đáng yêu ư? Hahaha!”

Nam nhân trẻ tuổi xách chiếc lồng chứa ta về nhà hắn. Bước vào căn nhà, một tiểu cô nương hào hứng, vui vẻ chạy ra đón, đôi mắt trong vắt khẽ híp lại, khóe miệng khẽ cong. Ta đoán đó là muội muội của tên nam nhân này, tiểu cô nương vừa tươi cười vừa hớn hở khẽ đón lấy ta, nâng niu ta trong lòng bàn tay như sợ ta sẽ vỡ choang giống quả trứng gà. Dù nhìn thấy ta nó không khỏi bất ngờ, nhưng rồi cũng tung tăng mang ta đi tắm rửa.

Ta thầm thở dài, rõ ràng là không ưa vẻ ngoài xấu xí của ta đây mà.

Ta ngâm mình trong chiếc chậu gỗ nhỏ xinh, tiểu cô nương nhẹ nhàng gột sạch những vết bẩn bám trên tấm lông của ta, tiện tay dùng lược chải mượt những sợi lông tơ còn đang vướng vào nhau khiến ta cảm thấy vô cùng hài lòng. Xong xuôi, tiểu cô nương lấy khăn bông mềm, khẽ thấm hết nước trên thân ta rồi lại nâng ta lên trong lòng bàn tay, đôi mắt trong veo lại lần nữa tròn xoe kinh ngạc.

Không phải chứ, tắm rửa rồi mà vẫn khiến người khác kinh sợ ư? Ta khóc thầm, lẽ nào thỏ tiên như ta thật sự xấu xí đến vậy sao?

Tiểu cô nương ẵm ta vào lòng rồi mang ra chỗ tên nam nhân kia đang ngồi rót trà ung dung. Nam nhân trẻ tuổi đó nhấp một ngụm trà, tay cầm khư khư quyển sách, chỉ khi tiểu cô nương gọi một tiếng mới liếc nhìn con thỏ trắng là ta trên bàn.

“Huynh xem có phải nó rất đẹp không?”

Nam nhân nọ ngắm nghía ta rồi bảo: “Đẹp, có điều trắng quá, ta nghĩ nên tô màu lên lông của nó cho bớt lạnh.”

Ta lườm hắn, rõ ràng khen đẹp còn chê lông ta màu trắng lạnh lẽo, con mắt của ngươi sao mà kém cỏi vậy.

Tiểu cô nương ôm ta vào lòng: “Không được, ta cấm huynh, thỏ con mà làm sao thì ta bắt đền huynh.”

“Muội muội định bắt đền kiểu gì?” Ta nhìn rõ điệu cười cợt trong ánh mắt nam nhân kia.

Tiểu cô nương suy nghĩ giây lát rồi chỉ tay vào một chiếc tủ gỗ cũ kỹ, đặt gọn trong góc phòng: “Ta sẽ tiêu hết ngân lượng mà huynh giấu trong ngăn tủ kia.”

Quả nhiên câu nói này khiến tên nam nhân sững sờ, hắn liếc lên trần nhà, cầm cốc trà uống một ngụm, động tác rất thiếu tự nhiên, trong tủ hẳn là đang giấu ngân lượng.

Bạn đang đọc Tống Nguyệt Truyện sáng tác bởi trangnhi0912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangnhi0912
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.