Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mấy đứa nhóc kia phiền quá, để yên cho chúng ta luyện kiếm nào!!!

Tiểu thuyết gốc · 1031 chữ

Buổi luyện kiếm tưởng rằng bình yên nhưng không, một dàn huynh đệ của Khuynh Doanh tiến tới.

Diên Vị là người đầu tiên lên tiếng:

- Hoàng huynh! Huynh đang làm gì vậy!

Khuynh Doanh đang mặc trên người bộ đồ mỏng, áo khoác ngoài buộc bên hông, trong lớp áo lộ vào bắp cơ rắn chắc, trên chán lấm tấm mồ hôi, tay cầm thanh kiếm gỗ.

Diên Vị lại gần thấy cậu đang dùng một thanh kiếm gỗ khác, từng lần chém đều lực lượng vô cùng mạnh. Cậu ta bỗng dưng dính mắt không dời nhìn cậu, không chỉ Diên Vị mà còn cả mấy người hoàng tử khác cũng dính mắt vào nhìn. Khuynh Doanh khẽ nhíu mày lại nhưng rồi điều gì khiến y chợt nhếch miệng cười. Y tới chỗ cậu nói:

- Ca ca, hình như mấy hoàng đệ của đệ muốn được huynh dạy kiếm thuật a! Huynh nhìn coi!

Cậu quay lại mới nhận ra cả một dàn hoàng đệ của y đang đứng đấy nhìn cậu chăm chăm. Cậu nhếch đôi lông mày mình, dừng kiếm lại. Lúc này tất cả họ mới dừng, ngoại trừ Hàn Nguyệt , cậu ta vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cây kiếm gỗ của Tử Thanh. Trúc Cửu khoác lấy vai cậu ta nói:

Nói rồi, Trúc Cửu kéo cậu ta đến chỗ cậu.

Vì ở xa cậu không nghe được hai người họ nói gì nhưng Diên Vị, Giang Ngâm và mấy người khác đều nghe rõ mồn một. Và đội mấy người này thầm hội ý:

Giang Ngâm: Giờ kêu y là Đại tẩu?

Trúc Cửu: Không, không,không. Kêu gì cũng được trừ ' Đại tẩu'!

Liên Hạ: Vậy sao huynh vừa bảo y là Đại tẩu!

Hàn Nguyệt: Lỡ miệng chứ sao!

Hoàng Minh: Ca ca, ta muốn được đại tẩu dạy kiếm.

Hoàng Kì: Ta cũng vậy.

Quang Diện: Hai người đừng gọi huynh ấy là đại tẩu!!!

Trúc Cửu:// Khoác vai Quang Diện// Đệ sao cứ rụt rè thế, như ta đây này!!!

Hàn Nguyệt:// Gõ đầu Trúc Cửu// Đại tẩu để ý rồi kìa!

Khuynh Quân: Đừng gọi Đại tẩu nữa, gọi Tử Thanh thôi!

Diên Vị: Tại sao không được gọi Tử Thanh ca ca?

Toàn bộ đồng thanh: Dùng chung xưng hô với Đại ca thì ... // Để tay cứa cổ//

Toàn bộ họ đều tự khắc rùng mình quay lại phía sau thấy Tử Thanh đang ngơ ngác hỏi:

- Mấy vị hoàng tử có chuyện gì sao?

Bọn họ hoảng loạn liền chối:

- Không, không có gì đâu Đại t.. Tử Thanh huynh!

Trúc Cửu kịp thời gỡ rối, y kéo Hàn Nguyệt ra nói:

- Tử Thanh huynh, Thất ca muốn được huynh dạy kiếm!

Hoàng Minh,Hoàng Kì cũng đồng thanh:

- Cả bọn đệ cũng muốn!

Khuynh Quân và những người khác cũng muốn được cậu luyện kiếm cho. Lúc này từ phía sau Khuynh Doanh cuồng nộ một luồng sát khí. Mấy người họ run người lên, cậu liền ngầm hiểu điều gì. Cậu lên tiếng:

- Khuynh Doanh à, thêm vài người thôi không có vấn đề gì chứ?

Khuynh Doanh liền cười đầy thâm ý:

- Không vấn đề đâu!

Tử Thanh cũng thấy khá vui, thời khắc cậu trả hết cả vốn lẫn lãi cho mấy vị hoàng tử này đã tới rồi. Khuyng Doanh và cậu đưa mắt nhìn nhau đầy thâm ý. Một đàn cừu non đang bị hai con sói nhăm nhe ăn tươi nuốt sống.

Một canh giờ sau.

Trúc Cửu kêu lên trong kiệt sức:

- Tại sao một mình ta phải tập tiếp trong khi mấy ca ca, đệ đệ ngồi nghỉ chứ!

Tử Thanh vẫn tiếp tục luyện kiếm đáp:

- Ai bảo vậy, còn Hàn Nguyệt đang luyện cùng với ngươi, ta đang tập, Khuynh Doanh cũng đang tập, ngươi nói gì cơ?

Trúc Cửu bĩu môi, không dám nói gì mà tiếp tục vung kiếm.

Một nén nhanh sau mấy người Khuynh Quân lại bị bắt ra luyện tiếp. Vẫn là bài tập cũ, cái cột gỗ xinh xắn dễ thương vẫn dựng ở đấy. Trúc Cửu là người kém nhất cả hội nhưng vì cậu ta âm tu nên thể lực yếu cũng không trách cậu ta được. Nhưng cậu ta lại để phí tài năng cuộc mình không tham gia cuộc thi thì phải phạt có đã tay cậu ta.

Thỉnh thoảng có một vài nha hoàn đi qua xíu nữa là bị hút hồn bởi mấy vị hoàng tử điển trai này rồi. Lần này vẫn là Khuynh Quân hoàn thành xong đầu tiên và Hàn Nguyệt vẫn quyết tâm giành phần hoàn thành xong cuối cùng. Hàn Nguyệt đáng lẽ ra phải xong từ đầu nhưng cậu lại tự đánh chệch đi phát cuối để tự phạt mình tập thêm. Điều này khiến cậu vô cùng khó chịu. Khuynh Doanh dường như cảm nhận được, y kéo cậu vào lòng rồi nói:

- Ca ca cho ta tập riêng rồi chẳng chú ý tới ta gì cả!

Cậu khẽ co rút tròng mắt, cậu đang chú ý tới Hàn Nguyệt lại bị Khuynh Doanh kéo lại khiến cậu chưa chủ động được. Khuynh Doanh cũng đồng thời hiểu điều mà Tử Thanh đang nghĩ. Y liền tới giữ lấy thanh kiếm của Hàn Nguyệt đang đánh xuống, trầm giọng:

- Đệ muốn tự phế tay à?

Hàn Nguyệt nghe xong mặt biến sắc, tay cầm kiếm gỗ kia như mất sức mà tuột kiếm ra khỏi tay mình. Tử Thanh tiến tới cầm tay cậu ta mắng:

- Sao ngài lại làm thế! Ta không yêu cầu ngài tự hành hạ mình!

Hàn Nguyệt run run nói:

- Đệ muốn trở lên mạnh hơn, đệ muốn giúp Hoàng huynh

Khuynh Doanh giữ Hàn Nguyệt lại rồi nói với cậu:

- Ca ca, để đệ ấy cho ta, mấy đứa khác nhờ huynh.

Tử Thanh thả lỏng người rồi nói:

- Làm phiền đệ rồi!

Khuynh Doanh mỉm cười đáp lại cậu rồi kéo Hàn Nguyệt về phủ mình.

Về tới nơi, Khuynh Doanh đưa Hàn Nguyệt tới sân tập luyện của mình rồi trầm giọng:

- Thất đệ, triệu kiếm!

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.