Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên Sói đội lốt Cừu

Tiểu thuyết gốc · 1334 chữ

Hàn Nguyệt dù tay vẫn còn đau nhưng lập tức triệu kiếm ra. Kiếm của y mang tên Băng Khiết, mang một màu trắng xanh vô cùng đẹp. Vừa chạm tay vào kiếm tay y lập tức run lên mà làm rơi thanh kiếm xuống đất. Khuynh Doanh đứng từ xa quát lớn:

- Nhặt lên!

Hàn Nguyệt dù đau vẫn cố gắng làm theo, cúi người xuống run rẩy nhặt thanh kiếm lên. Vừa cầm chắc được thanh kiếm thì Khuynh Doanh một tay cầm Tinh Phách đánh bật nó đi, Hàn Nguyệt đi tới chỗ thanh kiếm bay đi mà nhặt lại. Lúc này Khuynh Doanh giữ tay cậu ta lại mà nói:

- Hàn Nguyệt, đệ thấy đệ làm thế này đang giúp hay đang cản trở ta?

Hàn Nguyệt buồn tủi đáp:

- Cản trở huynh.

Khuynh Doanh kéo đầu y lại gõ:

- Cản trở cái đầu đệ, đệ mà đòi cản trở được ta sao?

Hàn Nguyệt lúc này mới ngộ ra. Y liền nhặt kiếm lại, mặc cho cái tay đang nhức tới đâu cũng cầm lấy thanh kiếm vui vẻ đáp:

- Đại ca, đệ muốn được huynh chỉ dạy!

Khuynh Doanh cũng vui vẻ đáp:

- Hảo!

Tử Thanh cho hội kia nghỉ hết mà đi theo Khuynh Doanh. Nhìn vẻ này của y khiến cậu càng cảm thấy y thực sự trưởng thành nhanh tới mức nào.

Khuynh Doanh thừa biết có cậu đằng sau nên cố tình diễn, nếu không chắc y cho Hàn Nguyệt liệt tay luôn rồi.

Buổi tập kết thúc, tối hôm ấy cậu tự tới phủ Thái Tử canh gác. Nói là canh gác nhưng cậu lại ngủ gật như thường lệ. Thích khách tới hoàn toàn là tự Khuynh Doanh ngênh đón và tặng kèm một vé đi Âm phủ cả. Nhưng hôm nay lại đặc biệt tới mức thích khách đi ám sát cậu.

Cậu đứng canh bên ngoài, mắt mơ hồ sắp ngủ rồi thì bỗng nhiên có một tên thích khách xuất hiện chĩa kiếm về phía cậu phóng tới. Nhưng trong trạng thái mơ ngủ cậu dùng một thanh kiếm gỗ mà cậu luôn mang theo đỡ lại, khẽ ngáp dài một tiếng:

- Má nó, đang ngủ cũng không yên!

Nói xong cậu mới chợt nhớ, cậu đang canh gác có phải đi ngủ đâu. Cậu sực tỉnh táo lại nghiêm túc một đòn giết luôn kẻ kia. Rồi lại canh gác tiếp, nói đúng hơn là ngủ đứng tiếp.

Sáng hôm sau, cậu dậy sớm hơn mọi khi, vác xác tên sát thủ kia đi ra khỏi phủ, tình cờ thế nào lại gặp Đại công chúa đang đi tới phủ Thái tử. Cô bé nhìn cậu không nói gì, cậu cũng chẳng biết nói gì mà cúi đầu chào bỏ đi. Mà cô bé cũng gật đầu đáp lại. Cô bé gật đầu đáp lại á! Cậu hoảng loạn: Rốt cuộc cậu đã làm gì mà có được sự chú ý từ vị công chúa này chứ!!!

Trong Thư phòng của Khuynh Doanh.

- Hoàng huynh, muội vào được chứ?

- Vào đi.

Ninh Anh khẽ cúi chào rồi mới bước vào. Cô vừa bước vào thì Khuynh Doanh xếp xuống một bàn cờ rồi nói:

- Muội chơi với ta một ván đi.

Ninh Anh nghe biến sắc hơi chút nhợt nhạt, cô lập tức quỳ xuống run run nói:

- Hoàng huynh, ta biết lỗi rồi!

Khuynh Doanh cười nham hiểm:

- Muội có tội gì vậy nhỉ? Cứ chơi với ta một ván có làm sao.

Ninh Anh càng sợ hãi hơn vội vàng đáp:

- Muội thấy tên thị vệ đấy làm biếng lúc nào cũng ngủ gật khi canh gác đêm muốn thử hắn mà thôi.

Khuynh Doanh tay chống cằm bên bàn cờ lại cười đáp:

- Thử xong thấy thế nào?

Vị công chúa nghe xong liền đáp:

- Hắn ta không chỉ văn võ song toàn lại còn ...

Khuynh Doanh lại gặng hỏi:

- Lại còn gì? Muội muốn động vào người của ta sao?

Ninh Anh sợ hãi:

- Muội không dám. Muội từ giờ sẽ né y ra!

Khuynh Doanh lại cười khẩy:

- Né ra thì né xa một chút, muội lo phía mấy quận chúa tiểu thư quan lại đi, chứ ĐỪNG hòng soi mói nơi của ta. Mấy tai mắt ở đây đưa đi hết đi, đừng trách ta GIẾT hết bọn chúng.

Ninh Anh sợ tới xanh xẩm mặt mày cúi chào thêm một lần rồi bỏ đi nhanh chóng. Người hầu hạ đi cùng bỗng ngây thơ hỏi:

- Công chúa, tại sao người ...

Ninh Anh bịt miệng nô tỳ kia mắng:

- Riêng ai chứ đừng động vào Thái tử ca kẻo chết không thấy xác. Ngươi nên biết Thập Hoàng tử vì sao chết.

Nô tỳ kia mặt tái mét:

- Ý người là ...

Ninh Anh lườm rồi nhanh bước đi ra khỏi phủ Thái tử. Tử Thanh vừa quay trở lại thì lại bắt gặp cô nhưng cô lại sợ hãi tránh mặt cậu. Cậu khẽ nhếch mày nói thầm:

- Con gái đúng thật là khó hiểu.

Cậu quay về phủ thấy Khuynh Doanh đang chơi cờ một mình buồn chán. Cậu định hỏi nguyên nhân thì Khuynh Doanh lại lên tiếng trước:

- Ca ca huynh biết chơi cờ không?

Tử Thanh nhìn bàn cờ, đang định đáp thì Quốc sư tới, ông ta nói:

- Thái tử điện hạ, ngài định khi nào thừa kế hoàng vị. Tuổi của ngài cũng đủ rồi tại sao ngài lại né tránh.

Khuynh Doanh ngoài mặt vô cùng dịu dàng như khẽ tung sát ý mà nói với ông ta:

- Ta không né tránh, ta thấy mình chưa đủ trưởng thành mà thôi.

Quốc sư bất lực nhìn y rồi lại quay sang nhìn cậu mà lắc đầu bỏ đi.

Khuynh Doanh lại hỏi cậu:

- Ca ca huynh biết chơi cờ không?

Tử Thanh khẽ cúi:

- Ta có biết đôi chút.

Khuynh Doanh vui mừng bày cờ:

- Huynh đầu với ta một ván thử đi.

Cậu khẽ gật đầu rồi đấu với y. Quốc sư đi nửa đường tới Tịnh Quán lại cảm thấy mình quên điều gì quay lại triệu kiến. Trong phòng Khuynh Doanh lên tiếng:

- Haiz~ Đệ thua rồi!

Toàn bộ người trong phủ ngay cả chính Quốc sư khi nghe xong vô cùng kinh hãi. Trong cả hoàng cung, ngoài Hoàng thượng thì chưa từng xuất hiện người có thể thắng Khuynh Doanh. Quốc sư nhanh chóng chạy tới nhìn vào bàn cờ ông sợ hãi thấy một bàn cờ bị chiếm hoàn toàn bởi một màu đen, Khuynh Doanh thực sự bị đánh bại triệt để, chính y cũng thấy vài phần sốc trong tinh thần nhìn sang Tử Thanh thì ngồi ngắm bàn cờ ngây thơ nói:

- Hóa ra cờ vây chỉ là đơn giản lấp đầy bàn cờ bằng quân của mình à?

Quốc sư và tất cả người khác nghe xong lại càng kinh ngạc. Khuynh Doanh cho tất cả bọn họ đi ra ngoài rồi kéo Tử Thanh vào lòng mình nói thầm bên tai cậu:

- Ca ca à! Lần sau huynh thấy có nên tới đây đánh cờ với ta thường xuyên hơn không?

Cậu đành đáp:

- Ta đánh thắng đệ thôi mà cả cái phủ mọi người ai nấy cũng tái mét thực sự mất hứng.

Nghe cậu nói Khuynh Doanh khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi nói với cậu:

- Nếu có việc gì làm thì làm đi, đệ không quấy rầy nữa.

Tử Thanh mặt hơi ửng đỏ đi nhanh ra khỏi phủ Thái tử. Toàn bộ người hầu, thái giám trong cung người nào người ấy vô cùng thất kinh quỳ xuống. Hồng Uyển đi vào phòng cùng với bát canh nóng không nói gì rồi bỏ đi. Toàn bộ người hầu đó bị thay thế hoàn toàn bởi những người khác.

Còn hai ngày nữa là tới trăng rắm, vì vậy những kẻ bị thay thế kia may mắn có con đường sống

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.