Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại nạn _Pass !

Tiểu thuyết gốc · 1640 chữ

Ở phía bên ngoài, đơn giản chỉ có thấy An Nhiên vừa đánh đàn vừa niệm nhưng không hề biết cậu ta bị trúng huyễn trận của cậu. Người có thể thấy điều trong huyễn cảnh chỉ có mình cậu mà thôi.

Quay lại bên trong huyễn cảnh, cánh cửa kia vẫn tiếp tục hiện lên lần lượt từng kí ức của cậu ta với Ngốc Tử. Vừa xem điều xảy ra với An Nhiên cậu cũng cảm thấy có gì hoài niệm ở trong đó. Nói đúng hơn là sự hoài niệm của Châu Tử Thanh (Real). Khi kết thúc là một vũng máu loang trên con đường đất, An Nhiên gần như không hề cho thấy chút đả kích với nó. Cậu ta như thể vượt qua cánh cửa đó một cách dễ dàng vậy! Cậu có cảm giác như An Nhiên mới vào cánh cửa và An Nhiên bước ra khỏi cánh cửa đó hoàn toàn là hai người khác nhau vậy. ( Cá khẳng định rằng cảm giác của Tử Thanh là đúng a!)

Ngay sau đó ba cửa còn lại cũng bị An Nhiên dễ dàng vượt qua. Và rồi cậu bị chính huyễn cảnh của bản thân phản phệ lại, trận đấu kết thúc.

Toàn bộ khán đài rầm rộ lên, Cố An Nhiên đã mang lại chiến thắng cho đội đại diện Thiên Sương Môn, nhưng dù gì Thiên Sương Môn cũng thuộc Yên Quốc nên cũng không có gì đáng ngại cả ngoại trừ việc...

Quốc sư tuyên bố :

- Trong phần thi đấu đội, chúc mừng Thiên Sương Môn đã đạt giải quán quân nhờ đội trưởng nhỏ tuổi Cố An Nhiên !

- Đứng thứ nhì là đội đại diện cho Yên Quốc với dẫn đầu của Nhị Hoàng tử- Chu Khuynh Quân.

- Về ba là đại diện của Âm Quốc với sự dẫn dắt của đội trưởng nữ Kim Nguyệt Linh.

- Bây giờ mời đại diện đội quán quân lên phát biểu.

Lúc này đối với cậu mà nói chỉ mong cho Cố An Nhiên không phát biểu gì hết mà thôi. Nhưng mọi việc không được như ý muốn, ghét của nào trời trao của đấy. An Nhiên đại diện cho Thiên Sương Môn lên phát biểu, y nói:

- Lan tiểu thư, ta tham gia cuộc thi này chỉ vì người mà thôi. Ta cố gắng dành lấy giải nhất này để có cơ hội đến gần trái tim của người. Vì vậy kết đạo lữ với ta nhé!

Cô gái Lan Thư Nhi ngây thơ trong sáng nghe cậu ta nói mà xúc động không nói lên lời, toàn bộ mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người bọn họ. Đúng lúc này Khuynh Doanh đứng dậy. Tử Thanh ngỡ ngàng nhìn về phía y. Khuynh Doanh nói:

- Cố An Nhiên ngươi vốn là một tên ăn xin ở cổng kinh thành nhưng nhờ lồng tốt của Lan cô nương mà đã có thể đi đến được đây!

Nói tới đây An Nhiên cúi đầu xuống, mặt tối sầm lại. Cậu không thể dừng lo lắng về nó. Khuynh Doanh nói tiếp:

- Nhưng thành tích này đã chứng tỏ ngươi cố gắng theo đuổi cô ấy tới đâu, cố gắng trở lên mạnh hơn nữa để bảo vệ Lan tiểu thư của ngươi đi. Ta mong sẽ có nhiều người khác có thể học tập ngươi chuyên tâm tu luyện một bước đổi đời. Chúc hai ngươi hạnh phúc!

An Nhiên vui mừng nhảy từ trên đó xuống phía Lan Thư Nhi mà ôm lấy cô ấy hỏi:

- Tiểu thư, người có đồng ý không?

Thư Nhi mặt đỏ bừng lên nói:

- Gọi tiểu thư làm gì nữa...

An Nhiên nghe vậy càng vui mừng hơn. Hai người trao cho nhau nụ hôn. Mọi người xung quanh nhìn hai người họ không thể không tỏ sự hâm mộ.

Không chỉ An Nhiên mà chính cũng cậu ngỡ ngàng, cậu vẫn tưởng như mình nghe nhầm nhưng không hề như vậy, thoát một kiếp rồi !!! Bây giờ mọi thứ thực sự đi xa cốt chuyện rồi. An Nhiên và Lan cô nương đã đến bên nhau và có kết thúc HE thì An Nhiên làm gì lập harem nữa. Thoát khỏi cốt truyện kia rồi!

Cậu vừa mừng rỡ, vừa xúc động khi có thể thoát kiếp, cuộc sống tự do không còn là thuộc team phản diện của cậu tới rồi. Bỗng có một đôi tay quàng lấy cổ cậu cười nói:

- Tử Thanh ! Cuộc thi kết thúc thì huynh rảnh rồi nhỉ?

Giữ lấy cánh tay đang quàng lấy cổ mình, cậu khẽ cười nói:

- Thái tử điện hạ, ngài đựng dọa thần như thế này nữa, ngài không thể gặp một cách bình thường ư?

Khuynh Doanh nghe vậy liền ôm chặt cậu hơn, thì thầm nói vào tai cậu:

- Thế huynh còn muốn bị nữa không?

Cậu rùng mình, chợt nhớ ra vội bị miệng nói:

- Ta đã nói gì đâu!

Khuynh Doanh thấy cậu như vậy liền thả hai tay ra rồi lên tiếng:

- Mọi khi Tết Nguyên Tiêu thường có phụ hoàng mẫu thân ở bên đệ, năm nay tuy họ đã không bên cạnh đệ nữa nhưng đệ vẫn thấy hạnh phúc vì có huynh. Huynh đón Tết với đệ nhé!

Suốt cả quãng đời ở kiếp trước cậu vẫn chưa từng được đón Tết với bất cứ ai trong gia đình, đến thế giới này mọi thứ tựa như một giấc mơ của cậu vậy. Tết với cậu mà nói vẫn là một nỗi sợ, sợ cô đơn, lẻ loi, sợ mỗi ngày phải nhìn người cùng tuổi khác được chăm sóc trong tình yêu thương của cha mẹ thứ mà cậu vốn không có được nhận. Thứ mà cậu được nhận từ họ chỉ là sự lợi dụng cái bộ não của cậu cho thứ mà họ muốn, thứ họ cần chỉ là tiền bạc, danh lợi chứ không phải là cậu. Nhưng hiện tại cái nỗi cô đơn ấy đã dần phai đi trong lòng cậu. Phải, cậu có Thái tử điện hạ , có huynh đệ trong đội thị vệ, có cả những học trò trong Minh Dạ thành. Đối với cậu mà nói thì đây mới chính là nơi cậu được tái sinh, được sống với chính mình. Cậu thầm nói:

- Được ở bên cạnh đệ là phúc ba đời của Tử Thanh ta, cảm ơn đệ.

Khuynh Doanh chưa kịp nghe vội hỏi lại:

- Huynh vừa nói gì vậy,đệ nghe không rõ.

Cậu liền chối rồi lái sang chủ đề khác:

- Không có gì đâu mà. Hay để ta đưa đệ về phủ a!

Nói rồi cậu đưa y về phòng. Về tới phòng mình, Khuynh Doanh nằm lên giường mình, lăn qua lăn lại nói với cậu:

- Ca ca, ta buồn ngủ!

Cậu cười khổ đáp lại:

- Vậy đệ ngủ đi a!

Bỗng nhiên y giữ lấy cánh tay cậu rồi làm vẻ phụng phịu:

- Ca ca ngủ cùng cơ!

Cậu đành gật đầu cho qua, vừa ngồi bên cạnh y liền nằm thiếp đi lúc nào không hay, cậu khẽ đắp chăn lên rồi đi ra ngoài, cậu lặng lẽ đi về phòng mình. Về tới nơi, vô cùng nhiều người trong đội thị vệ đợi đón cậu ở bên trong cái phủ tồi tàn. Dù trước đây cũng có nhiều người cậy lớn bắt nạt cậu nhưng thực chất họ đều là người tốt cả, chỉ tại tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi. Vào phòng bên trong họ tặng cậu nào thì đai lưng, nào thì bánh kẹo ngọt từ nhiều nơi khác nhau mua được khi làm nhiệm vụ, thậm chí có người còn tặng cho cả một con lợn rừng lớn nữa chứ! Người tặng con lợn ấy không ai khác chính là anh bạn Dực Hiên háu ăn, sau một lần cậu trổ tài trù nghệ món thịt heo nướng anh bạn này đã nghiền nó rồi. Họ cùng nhau ngồi nướng thịt, có mấy anh bạn còn vác rượu ra nhắm nữa chứ! Họ ngồi uống rượu ăn mừng chiến thắng của cậu, tám chuyện suốt đêm. Bên ngoài trời mặt trăng khuyết cũng sắp đến ngày trở lên sáng nhất.

Sau khi tàn tiệc, họ ngủ ngon lành ở sân thì cậu lại không thể nào nhắm mắt nổi, cậu lại đến canh gác phủ Thái tử rồi tựa lưng bên tường thiếp đi một lúc. Sáng tỉnh dậy đã thấy Khuynh Doanh. Y ngồi bên cạnh cậu cùng dựa vào tường. Cậu lại nhìn khuôn mặt khi ngủ của y, dù có lớn lên như thế nào đi chăng nữa thì khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp tựa như một thiên thần vậy. Cậu đặt tay lên má cậu ấy nhẹ vuốt ve nhưng nghĩ lại làm việc này ở ngoài đây thì thật kì lạ, cậu khẽ rụt tay lại nhưng đôi tay y nắm lấy tay cậu đặt lại bên má, y khẽ nói:

- Huynh tiếp tục đi đệ thấy thích lắm!

Cậu xấu hổ mặt đỏ dựng lên, vội đáp:

- Ta phải đi luyện kiếm bây giờ rồi, thả tay ta ra đi!

Y lại tỏ vẻ làm nũng cậu:

- Huynh đừng đi mà!

Cậu sắp mất kiểm soát lúng túng nói:

- Đệ mau thay quần áo rồi đi luyện kiếm với ta đi, bỏ bê lâu lắm rồi đấy!

Khuynh Doanh khoái trí vì trêu đùa được cậu rồi nói :

- Đệ đi liền !

Họ cùng nhau đi đến sân luyện tập kiếm. Từ ngày hôm ấy mọi thứ trong cuộc sống của hai người họ đã dần trở về với quỹ đạo cũ. Hai người lại tiếp tục sống với nhau mà không chút gì lo lắng nữa.

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.