Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị chiếm tiện nghi (1)

Tiểu thuyết gốc · 1128 chữ

Cùng lúc đó ở một sân đấu khác đội của Quỷ Quốc và Âm Quốc cũng đi đến hồi kết với chiến thắng của Âm Quốc. Xung quanh khán đài bỗng nhiên xuất hiện một đám người hò hét:

- Kim Nguyệt Linh! Kim Nguyệt Linh! Sư tỷ vô địch!

Tử Thanh nhìn về phía đám người kia mà thở dài:

- Ở nơi này cũng xuất hiện mấy người dạng Idol à :vvv

Cậu mặc kệ họ bỏ đi.

Tối hôm ấy, Trúc Cửu đến bám rễ tại phòng của cậu. Cậu ta ngồi đấy quyết không đi, đòi cậu nhận cậu ta làm đồ đệ. Đương nhiên cậu không đồng ý rồi! Đúng lúc cậu sắp hết chịu nổi rồi thì Khuynh Doanh xuất hiện như một vị cứu tinh mắng cậu nhóc:

- Đệ dù gì cũng là hoàng tử vậy ngồi mếu máo khóc lóc như vậy thì có được không hả?

Khuynh Doanh nhìn Trúc Cửu lườm y rồi nói thầm với y:

- Tử Thanh là của ta các đệ muốn làm gì y thì phải qua ta trước.

Trúc Cửu nghe vậy sợ hãi:

- Đệ sai rồi, đệ không dám quấy rầy đại tẩu... nữa đâu mà!

Xong cậu chạy mất tăm hơi, không để lại chút dấu vết nào cả. Nghe Trúc Cửu gọi cậu là đại tẩu, Khuynh Doanh đứng hình tỏ chút thỏa mãn xong lập tức trở lại bình thường quay lại nhìn cậu.

Tử Thanh vừa nghe Trúc Cửu gọi mình là đại tẩu cậu gân xanh nổi lên thầm nghĩ:

- Tên này có vẻ rất ngứa đòn.

Chợt nhớ Khuynh Doanh tại đây cậu vội nói:

- Thần tham kiến Thái tử điện hạ.

Khuynh Doanh nghe cậu nói thoáng biến sắc nhìn cậu nói:

- Huynh bị cái quái gì nhập hồn à?

Y đặt tay lên trán cậu hỏi:

- Huynh bị ấm đầu rồi à?

Cậu không nói gì im lặng đứng yên ở đấy, đơ ra như một bức tượng.

Khuynh Doanh bỏ tay ra khỏi trán cậu quay đi. Cậu cũng liền tỉnh ra vội hỏi y:

- Thái tử điện hạ hôm nay ngài đến đây có việc gì vậy?

Khuynh Doanh vẫn im lặng tỏ vẻ giận dỗi không nói gì.

Cậu lại gọi y lần nữa:

- Thái tử điện hạ !

- Thái tử điện hạ yêu quý ơi!

- ...

Cậu lại hỏi:

- Thái tử điện hạ ngài giận gì thần sao?

Lúc này y mới quay lại áp sát cậu vào tường phòng. Cậu giật mình, toát hết cả mồ hôi lạnh. Nhưng giờ ở gần y hơn cậu mới nhận ra Khuynh Doanh kém cậu 2 tuổi mà đã trở lên cao hơn cậu thế này, trước đây y chỉ cao đến vai mà giờ cậu phải ngước lên nhìn thực sự khác đi nhiều quá! Rốt cuộc cậu đã không để ý tới Khuynh Doanh nhiều như cậu nghĩ. Khuynh Doanh tròng mắt như xuất hiện vài tia máu làm đôi mắt màu hổ phách phai dần sang màu đỏ, y trầm giọng nói:

- Ta đã từng nói với huynh rằng không cần phải làm mấy cái quy tắc linh tinh đấy, cũng đừng gọi ta là Thái tử điện hạ nữa, huynh quên rồi đúng không!

Cậu đã từng hứa với y như vậy thật nhưng cậu vẫn cố né tránh mà nói:

- Ngài có nói thế ư?

Khuynh Doanh vậy lập tức đóng cửa phòng lại rồi lại nói:

- Huynh đã hứa với ta. Lời hứa với ta mà huynh dám quên?

Nói rồi y cầm lấy cằm cậu bóp chặt, gé miệng phía tai cậu mà nhắc lại:

- Huynh dám quên sao?

Cậu quay đi cự tuyệt mà nói:

- Thần không xứng.

Khuynh Doanh tức giận mà giữ mặt cậu nhìn về phía y nói:

- Huynh nói không xứng? Xứng hay không là do mình huynh quyết định sao?

Tử Thanh cúi đầu mà nói:

- Ngài đã làm rất vì ta, mất đi rất nhiều vì lỗi của ta. Ta không xứng!

Khuynh Doanh bỗng nhiên ôm cậu vào lòng mà nói:

- Huynh xứng! Đối với ta huynh là người xứng đáng hơn bất kì ai. Từ khi huynh làm như vậy với ta, huynh có biết ta cảm thấy thế nào không?

Bỗng nhiên y giữ chặt lấy cậu rồi hôn. Cậu vừa bàng hoàng, vừa bất ngờ, cố gắng đẩy y ra nhưng không thể nào làm nổi. Cơ thể cậu tự dưng mềm nhũn cả ra, y vẫn hôn lấy cậu. Cơ thể cậu tựa như không nằm trong điều khiển của cậu nữa. Một lúc lâu sau đó Khuynh Doanh mới dừng lại, y khẽ vuốt gương mặt cậu, dựa vào người cậu rồi hỏi:

- Đừng rời xa ta. Ta không muốn huynh đi nữa đâu, Tử Thanh!

Tử Thanh định đẩy y ra, nhưng rồi cậu lại thả lỏng người mình cho y ôm rồi đáp:

- Vậy từ giờ Châu Tử Thanh ta sẽ thề rằng sẽ không đi đâu mà thiếu Chu Khuynh Doanh nếu không,...

Khuynh Doanh bịt miệng cậu lại rồi nói:

- Thề là được rồi đừng làm vậy,...

Định nói gì nhưng rồi y lại không nói nữa. Tử Thanh nắm lấy tay y mà nói:

- Chiếm tiện nghi của ta như vậy đệ cũng phải chịu trách nhiệm đi chứ! Đệ đến tìm ta có chuyện gì sao?

Khuynh Doanh thấy cậu lại tỏ vẻ như chưa có truyện gì có chút thất vọng nhưng rồi y đành quên nó đi mà vui vẻ đáp:

- Thực hiện việc mà đệ đã hứa với huynh sáng nay. Huynh nhớ chứ?

Cậu mới sực tỉnh ra:

- Ý đệ là vụ mua đèn lồng cho ta.

Y gật đầu nhìn cậu cười. Cậu chỉ nghĩ Khuynh Doanh đang thay đổi một cách chóng mặt, nhưng cậu vẫn chưa hề nhận ra y vốn đã như vậy.

Cậu ngơ ngác một lúc mới nhận ra mình đang làm gì, vội bỏ tay y ra, cậu nói:

- Giờ cũng muộn rồi, để khi khác cũng được đâu bắt buộc phải là hôm nay chứ. Đệ mau về nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ta đâu.

Vừa nói cậu vừa mở cửa đẩy y ra khỏi phòng. Nhưng y còn làm nũng cậu nói:

- Ca ca, ta không ngủ được! Muốn ca ca ôm!

Tử Thanh cũng qua ôm y một cái rồi dùng tay che mặt nói:

- Thế là được rồi đúng không!

Cậu đẩy Khuynh Doanh ra ngoài, y cũng mặc cho cậu đẩy ra khỏi phòng vẫn bình thản cười đi ra ngoài :

- Ca ca ngủ ngon!

Y chậm rãi đi về phòng mình.

Cậu đóng sầm cửa lại, ôm lấy mặt của mình, nằm lên giường trùm chăn lại mà ngủ.

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.