Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị chiếm tiện nghi (2)

Tiểu thuyết gốc · 1101 chữ

Nhưng cậu chưa kịp ngủ thì bỗng có một nha hoàn tầm tuổi 35- 40 đang trong phòng cậu quét dọn. Cậu giật mình nói:

- Bà là ai? Tại sao bà lại trong phòng ta?

Bà ấy tới kéo tai cậu nói:

- Thằng nhóc này dám gọi cô nãi nãi ta là bà à!!!

Tử Thanh kêu lên vài tiếng đau đớn. Cậu vẫn hoang mang," Đây là ai?".

Xong cậu chợt nhớ ra nói:

- Hồng trưởng ma ma!!!

Bà ta thả cậu ra nói:

- Tưởng ngươi bỏ đi lâu quên mất ta là ai rồi?

Cậu bất ngờ nhận ra, nha hoàn thì không giữ được bộ dạng ngoài trẻ mãi không già như những người tu luyện. Nhưng cậu vẫn thấy điều kì lạ, bà ấy không phải người thường. Cậu mời bà ấy ra bàn ngồi, rót nước mời y nói:

- Hồng ma ma tới đây là có chuyện gì ạ?

Bà ấy đáp:

- Ta tới dọn dẹp hiện trường khi nãy.

Tử Thanh đỏ mặt tía tai nói:

- Người .... người biết hết mọi truyện rồi!

Bà ấy nói:

- Thấy từ đầu tới cuối.

Cậu càng đỏ mặt hơn không dám hé miệng. Bà ấy lại đập vai cậu nói:

- Ngươi bị phạt còn nhẹ đấy!

Tử Thanh ngơ ngác nghe bà ấy nói.

Bà ấy lại gõ đầu cậu:

- Thằng ngốc này, ngươi quên ngươi đã làm những gì rồi à!

Cậu chỉ biết im lặng lắc đầu ngồi trên giường mình. ( Do trong phòng chỉ có một bàn một ghế)

Bà ấy thở dài:

- Haiz! Ngươi biết thị vệ trốn việc thì phải bị phạt 100 đại bản không? Ngươi biết thị vệ phải luôn luôn bên cạnh bảo vệ chủ tử không? Vậy mà ngươi lại hoàn toàn không biết gì hết. Tại sao Thái tử điện hạ không để ngươi bị phạt?

Cậu trước giờ thực sự đúng là không biết thật. Bà ấy lại nói tiếp:

- Ngươi không hề biết ngài ấy yêu quý ngươi tới nhường nào đâu? Ngươi nghĩ có kẻ nào chấp nhận làm đệ đệ của một tên thị vệ chứ? Ngài ấy đối xử thế nào với ngươi mà ngươi lại làm thế với y!

Tử Thanh lúc này mới ngỡ ra, khoảng thời gian cậu ở bên ngoài hoàn toàn không hề biết Khuynh Doanh sống thế nào? Cậu vẫn cứ nghĩ rằng y là một người cao quý cần gì quan tâm tới một tên thị vệ nhỏ nhoi như cậu. Nghĩ vậy cậu vội hỏi Hồng ma ma:

- Vậy giờ Thái tử ngài ấy đang ở đâu?

Bà ấy tỏ vẻ bất lực đáp:

- Ngươi tự tới mà xem!

Cậu vội tới phủ Thái tử, vừa bước tới cửa thì nồng nặc một mùi rượu. Một người mặc ngoại bào ném đi một bình rượu rỗng lại lấy thêm một bình khác uống. Cậu nắm lấy tay y quát:

- Ngài đang làm gì vậy!!!

Khuynh Doanh như đã say, ngước mặt lên nhìn cậu nói:

- Ca ca à? Huynh mà lại tới đây sao? Ha ha, ta đang mơ rồi!

Tử Thanh không tin được trước mặt mình là Khuynh Doanh, cậu nắm chặt tay y:

- Ta chính là Tử Thanh, ngài không có mơ!

Khuynh Doanh cười chừ, dứt tay ra khỏi bàn tay cậu nói:

- Nếu ngươi là Tử Thanh thì sẽ không gọi ta như thế! Đi cho khuất mắt ta!

Cậu nghe y nói mà giữ lại tay y mắng:

- Đệ,... đệ sao lại uống rượu thế này!

Khuynh Doanh mắt nhắm mắt mở ồ lên một tiếng mà nói:

- Vậy huynh là Tử Thanh thật à!

Bỗng nhiên y đứng dậy lảo đảo tiến tới nắm cổ áo cậu nói:

- Huynh đếm xem huynh không ở cạnh ta bao lâu rồi? Sao giờ lại tới?

Tử Thanh nói thầm:

- Xin lỗi...

Khuynh Doanh lại kéo lấy cổ cậu mà nói:

- Xin lỗi là đủ sao? Ta muốn huynh cơ...

Cậu giữ lấy tay y rồi nói:

- Đệ muốn ta làm gì ta theo.

Khuynh Doanh ôm lấy cậu nói:

- Huynh ngủ với ta đi, ta sợ lắm!

Tử Thanh xoa đầu y nói:

- Rồi, rồi, ta ngủ với đệ được chưa!

Nói rồi cậu đỡ Khuynh Doanh lên giường rồi tắt đèn nến ngủ cùng y. Đàn ông con trai với nhau ngại gì.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khuynh Doanh thấy cậu nằm bên cạnh mình, bắt đầu day trán:

- Hôm qua ta đã làm gì vậy?

Nhưng thấy Tử Thanh nằm bên cạnh, y khẽ vuốt mái tóc đã tháo dây buộc ra của cậu. Nhìn cậu lúc này thực sự là một hình ảnh mỹ lệ. Khuynh Doanh muốn ngủ thêm chút nữa nhưng mọi truyện không theo ý muốn của y mãi được. Y khẽ lay Tử Thanh gọi:

- Ca ca?

Cậu tỉnh dậy mới nhận ra mình ngủ say tới mức nào. Khuynh Doanh mặt rưng rưng nói:

- Ca ca, hôm qua là ta không đúng!

Tử Thanh vẫn mơ màng nói:

- Ta không ngại đâu.

Khuynh Doanh lại nói:

- Vậy ta làm lại được chứ?

Tử Thanh vẫn chưa tỉnh hẳn lại khẽ gật đầu. Khuynh Doanh giữ lấy cậu rồi hôn, lúc này cậu mới tỉnh lại hẳn. Đẩy y ra cậu vội nói:

- Ta quên chưa hỏi đệ hôm qua đệ tới phòng ta có việc gì sao?

Khuynh Doanh chưa được thỏa mãn, gương mặt thoáng chút thất vọng nói:

- Ta muốn cùng ca ca đi thả đèn sau cuộc thi!

Từ bé tới lớn cậu chưa từng được ai rủ đi chơi cả, cậu đơn giản chỉ có một mình. Nghe Khuynh Doanh nói, cậu dường như quên đi mọi truyện mà đáp:

- Đương nhiên là được, chỉ cần đệ muốn là được.

Khuynh Doanh đứng dậy thay đồ rồi nói:

- Hôm nay ca ca nhớ thắng nha!

Tử Thanh chợt nhớ ra. Cậu vội đứng dậy dọn lại giường, nhanh chóng buộc lại mái tóc để thả của mình chạy vội mà không quên để lại một câu:

- Ta sẽ chiến hết mình!

Khuynh Doanh nhìn cậu chạy đi khẽ mỉm cười. Hồng Uyển đi từ bên ngoài vào nói:

- Thấy vui hơn chưa Điện hạ?

Khuynh Doanh cười nói:

- Ngươi làm à?

Hồng Uyển cười nói:

- Ta bằng này tuổi rồi mà không xử lí được mấy chuyện cỏn con này mới lạ!

Khuynh Doanh giả vờ nhại theo:

- Ta bằng này tuổi rồi ...

Hổng Uyển tức giận bỏ đi:

- Hứ! Ngươi thì vui rồi đấy!

Khuynh Doanh nhìn bà ấy đi mà cười thầm nói:

- Cảm ơn!

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.