Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh ái nhân làm dù thế nào cũng là mĩ vị

Tiểu thuyết gốc · 1803 chữ

Cậu nghe vậy thầm hiểu đấy là lí do mà y lại chỉ chào duy nhất Khuynh Doanh, ngoài Khuynh Doanh thì người đứng đầu hiện giờ chính là cô ấy. Các hoàng tử khác bắt đầu đi học vì muốn chèn ép thế lực của Khuynh Doanh nhưng cô bé ấy có mục đích gì thì cậu vẫn chưa thể đoán ra.

Năm nay cuộc thi cầm nghệ được diễn ra ở hoàng cung vì chuyện này mà mọi người đều hết sức bận rộn bởi nhiều công việc khác nhau. Vậy là cậu phải hướng dẫn bọn họ luyện đàn. Cậu chỉ biết thở dài:

- Haiz, hết dạy luận văn đến dạy đàn, ngài thấy tôi giỏi dạy học đến vậy hả, Quốc sư đại nhân!

Thế là trong khi những đồng đội khác chạy qua chạy lại chuẩn bị cho cuộc thi lớn ấy, thì cậu lại ngồi yên tại một chỗ hướng dẫn họ luyện đàn, thật sự buồn chán. Nhưng tại cuộc thi này sẽ gặp An Nhiên khiến cậu thấy hoang mang, giờ phải tập chung dạy cho mấy cô cậu kia thôi.

Vậy là mấy ngày chuẩn bị cho lễ hội, cậu dạy đàn cho các họ và cậu cũng khá vui vì kĩ năng cầm nghệ của mọi người cũng đã dần được nâng cao hơn, họ mà đi thi kiểu gì cũng được trong top 100 mà thôi. Một buổi trước khi bắt đầy lễ hội thì Diên Vị hỏi cậu một câu mà cậu không dám trả lời sự thật:

- Nè, Tử Thanh lúc dạy chúng ta ngươi lúc nào cũng khen “ Tốt lắm”, vậy nếu ta đi thi thì có thể được giải không?

Cậu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ngập ngừng, cố gắng tránh ánh mắt cún con của cậu ta nói:

- Ờ thì... cái đấy ngài phải thi thử mới biết chứ, thần có phải tiên tri đâu. À... ừm thì phải rồi dự cuộc thi không chỉ có mình mọi người tại Yên Quốc chúng ta mà còn có nhiều người khác tài giỏi từ nơi khác đến vậy nên là.. thần không biết đâu a!

Diên Vị nghe cậu nói thế tức giận bỏ đi:

- Hừm.. không muốn cho ta biết thì nói thẳng ra đi, đồ Tử Thanh thối!

Cậu bắt đầu thắc mắc là cái tuyệt chiêu cặp mắt cún con kia là cậu ta học từ Khuynh Doanh hay là cậu ta có cái cặp mắt ấy một cách bẩm sinh vậy, thật khiến người ta mềm lòng mà.

Trong khi ấy tại một nơi nào đó trong hoàng cung.

- Sao lại gọi ta tới đây vậy?

- Đến đây làm gì vậy?

- Sao đệ gọi ta tới đây vậy?

- Hể! Ta đâu có gọi!

- Vậy là ai gọi?

Đúng lúc ấy một luồng áp lực xuất hiện, toàn bộ họ bị áp xuống sát đất ngoại trừ một người miễn cưỡng đứng lên một chút, cậu ta gọi:

- Hoàng ... Hoàng huynh gọi bọn đệ tới đây làm gì?

Khuynh Doanh ngồi vắt vảnh trên cây cười gian xảo, cậu nhảy xuống thả lỏng áp lực rồi nói với hoàng đệ của mình:

- Hàn Nguyệt có tiến bộ rồi!

Hàn Nguyệt chính là Thất Hoàng tử. Cậu ta nghe y nói liền cúi đầu:

- Vẫn kém xa huynh.

Khuynh Quân phủi quần áo rồi nói:

- Hoàng huynh muốn tìm thì cần gọi chúng ta đến là được cần gì làm thế này.

Khuynh Doanh hời hợt đáp:

- Thực sự đến đủ ư?

Toàn bộ chín người kia khẽ run, đồng thanh đáp:

- Thật!

Thực chất ngay từ đầu cả chín vị Hoàng tử kia đều bị điều khiển bởi Khuynh Doanh, mười người họ đã tạo ra một vở kịch hoàn hảo che mắt người ngoài rằng Yên Quốc nội bộ lục đục để moi ra mấy kẻ hoan quan. Chuyện Thụy Vương làm phản tuy nằm ngoài kế hoạch của Khuynh Doanh khiến cậu thực sự tức giận. Sau khi phụ hoàng và mẫu hậu y chết thì chính Khuynh Doanh là người cho người ám sát những phi tần kia. Chính những người Hoàng tử kia cũng không dám ho he gì bởi họ biết Khuynh Doanh tàn độc tới nhường nào. Thuần phục hoặc chết.

Khuynh Doanh tay nắm một chiếc quạt khảm ngọc, cười nói:

- Các ngươi biết Tử Thanh rồi chứ?

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.

Khuynh Doanh lại nói tiếp:

- Vậy các ngươi có biết ta đã nói gì chứ!

Họ ngơ ngác nhìn nhau nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì sợ hãi nhìn nhau. Khuynh Doanh nghiêm giọng:

- Ta đã nói gì! Nói!

Bọn họ cố dứt câu ra miệng run rẩy nói:

- Tử Thanh là người của huynh.

Khuynh Doanh lại nghiêng đầu nói:

- Người của ta thì ...

Bọn họ lại run rẩy nói:

- Thì ngoài huynh ra không ai được phép lăng mạ.

Khuynh Doanh gập quạt cười nói:

- Vậy nên ...

Bọn họ không dám nói gì. Khuynh Doanh một tay bóp nát cây quạt kia, mắt tràn ngập sát ý nói:

- Kẻ nào động vào người của ta thì biết hậu quả rồi đấy.

Khuynh Doanh rời đi bỏ lại chín hoàng đệ của mình run rẩy tại chỗ.

Diên Vị và Giang Ngâm hai người bị bao quanh bởi mấy người còn lại mà sợ hãi. Khuynh Quân mắt hình viên đạn trầm giọng nói:

- Nhờ hai đệ mà chúng ta bị huynh trưởng phạt đấy. Ta đã nhắc trước là kẻ tên Tử Thanh này không bình thường mà.

Trúc Cửu xóa tan bầu không khí kia vui vẻ nói:

- Nhị ca, huynh nói đúng! Không biết sau Tử Thanh là đại tẩu của chúng ta thì sao?

Hàn Nguyệt gõ đầu y lạnh lùng nói:

- Hắn là nam đấy!

Trúc Cửu ngơ ngác:

- Nhưng tên y?

Diên Vị nói:

- Thanh trong Thanh Nhã, không phải trong Thanh Thủy.

Thập Nhất Hoàng tử_ Chu Liên Hạ lúc này cũng lên tiếng:

- Có thể Hoàng huynh đoạn tụ thì sao!

*Đoạn tụ = Gay

Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ cùng nghĩ tới một điều: " Lấy lòng đại tẩu"

Cuộc đấu cầm lần này và lễ hội đèn hoa đăng lại trùng nhau nên có rất nhiều người lên kinh thành từ già trẻ lớn bé đều tới đây vừa qua thưởng hội, đồng thời theo dõi cuộc tỷ thí cầm.

Kết thúc buổi học hôm ấy cậu vừa bước ra khỏi thư phòng thì bỗng nhiên Trúc Cửu chạy tới kéo cậu đi. Cậu ấy kéo tôi vào một căn phòng nhỏ trong Thư quán đóng cửa lại nhìn xung quanh không thấy ai mới hướng phía tôi nói:

- Nè Tử Thanh huynh sao có cách đánh đàn giống hệt Quốc sư vậy?

Tử Thanh giật mình nhận ra, cậu vốn là chưa từng học đàn mà chỉ biết bắt trước lại cách đánh đàn của người khác mà thôi nên cậu đánh y hệt theo cách Quốc sư thành quen tay luôn rồi. Hơn nữa sau cái sự việc Quốc sư khóc hết nước mắt hôm ấy thì cậu không muốn đánh lại đàn theo cách ấy kẻo lại rắc rối. Cậu chợt nghĩ:" Hiện tại cách cậu đánh y nguyên cách của Quốc sư đại nhân nếu vào mắt người biết cách đánh của ông ấy như Bát hoàng tử thì không phải lộ liễu quá rồi sao?"

Nhưng cậu tâng bốc Trúc Cửu hơi quá rồi, thực chất là y đoán là Tử Thanh học đàn từ Quốc sư nên thử khen lấy lòng y mà thôi!

Tử Thanh hoang mang, cậu hoàn hồn lại rồi nói:

- Ngài nhầm rồi Bát hoàng tử thần chỉ...

Chưa kịp nói hết câu, một màn cứu nguy của Khuynh Doanh đến vừa đúng lúc. Y chạy tới rồi kéo tôi đi. Trúc Cửu hoàng tử chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn cậu cùng Khuynh Doanh ngày càng đi xa dần.

Khuynh Doanh tỏ vẻ hơi tức giận, cầm chặt lấy tay, một lúc sau y khẽ nhếch miệng, nhưng lập tức cái cười ấy nhạt dần. Cậu nhìn vị Thái tử đáng yêu đang kéo mình đi mà bật cười. Khuynh Doanh thấy cậu cười liền đứng lại tò mò nhìn. Nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của y cậu lại càng không nhịn được cười:

- Hahaha xin lỗi, thực sự nhìn mặt ngài buồn cười quá!

Khuynh Doanh đưa tay lên mặt mình ngơ ngác vẫn nghĩ trên mặt y đang dính gì đó mà thôi xoa lấy xoa để. Xong y lại nhìn cậu tức giận chạy về phòng.

Tử Thanh thầm nghĩ: "Khuynh Doanh vậy mà giận rồi sao, lớn thế rồi mà vẫn dỗi vặt a!"

Để y giận dỗi vậy cũng không phải cách hay cậu đã nghĩ tới dùng đồ ăn rồi. Cậu lại đến mượn bếp từ chỗ Trù phòng.

Lần này cậu lại dùng công thức nấu ăn mà mình nhớ được ở thế giới cũ, đây là lần đầu cậu thử làm bánh trôi. Tử Thanh đã quá tin tưởng vào khả năng trù nghệ của mình và cái kết bị thảm là cái bánh trở lên rất đẹp theo một nghĩa nào đó, cậu đã bị ảo tưởng về bề ngoài của nó và mang đến cho Khuynh Doanh.

Khuynh Doanh trong phòng giận dỗi, cậu trong lòng thầm tức giận. Bỗng nghe thấy tiếng cậu tới thì lơ cậu đi.

Trong khi đó Tử Thanh cầm chiếc bát đựng bánh trôi gọi cậu:

- Thái tử điện hạ vừa rồi thần xin lỗi a, làm bánh đền bù cho ngài nè.

Nghe nói đến đồ ăn Khuynh Doanh lập tức chạy đến bên cậu coi như hết giận rồi, cầm chiếc bát với chiếc muỗng ngay lập tức múc ăn. Ngay sau đó, cái lưỡi của y đang gào thét trước cái mùi vị khủng khiếp của nó. Miếng bánh còn chưa chín ở trong và thậm chí nó không ngọt mà mặn chát, hai dòng nước máu chảy ròng ròng, y múc nốt chiếc bánh cuối nhét vô miệng ăn tràn đầy đau khổ.

Nhưng anh bạn Tử Thanh ngây thơ trong sáng của chúng ta không hề hay biết độ kinh dị của món bánh ấy.

Cậu nhìn Khuynh Doanh vừa ăn vừa khóc liền hỏi:

- Thái tử điện hạ ngài làm sao vậy?

Y cố gắng nuốt miếng bánh vào bụng, cười nói:

- Ca Ca làm đệ ăn ngon đến rơi nước mắt luôn à!

Tử Thanh nghe y nói vậy mà vô cùng hạnh phúc chạy về phòng.

Ngay đêm hôm ấy, Khuynh Doanh bị đau bụng trầm trọng mà không dám nói với ai :))

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.