Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Công Chúa_Chu Ninh Anh

Tiểu thuyết gốc · 1350 chữ

Buổi học hôm nay Quốc sư muốn cậu dạy các hoàng tử về đạo làm đế. Trong đây Quốc sư có nhắc đến về đạo trị quốc qua lời của Khổng Tử ( là ai thì mọi người ai chắc cũng từng nghe qua rồi mình không nhắc lại nữa. Còn vì sao trong đây có Khổng Tử thì Cá bó tay):

“Tôn trọng ngũ đức, trừ dứt tứ ác, như vậy có thể xử lý được các việc triều chính. Người quân tử có thể tạo phúc cho bách tính mà không cần đền đáp ân huệ; khích lệ dân chúng chăm lo làm việc mà không để họ oán trách; mong cầu nhân đức mà không tham lam của cải tiền bạc; trang trọng mà không kiêu ngạo, uy nghiêm mà không hung hãn. Để bách tính làm những việc có thể tạo ra lợi ích cho họ, đó chẳng phải không cần đến quân vương mà dân chúng cũng có tài sản sao? Hãy cho dân chúng lựa chọn công việc và thời gian phù hợp để họ làm việc. Như vậy có ai còn phải oán thán nữa? Tự bản thân nên là cầu nhân đức, lại càng phải làm được chữ ‘nhân’, lúc đó hà cớ gì phải tham lam? Quân tử đối với người, không so đo tính toán, của cải nhiều hay ít cũng đều không bạc đãi bỏ rơi họ, đó chẳng phải trang trọng mà không kiêu ngạo ư? Quân tử y phục chỉnh tề, mắt không sắc ác độc, khiến cho người người nhìn thấy đều sinh tâm kính nể, đó chẳng phải uy nghiêm mà không hung hãn sao? Không giáo huấn mà tuỳ tiện lạm sát thì là ngược đãi; không khuyên răn dạy bảo mà yêu cầu thành công thì gọi là bạo; không thúc đốc mà đột nhiên muốn thực hiện xong công việc thì gọi là cướp; cũng giống như ngoài mặt là cho họ tài vật, nhưng thực ra là keo kiệt bủn xỉn, đó gọi là tiểu nhân. Bất tri mệnh, vô dĩ vi quân tử dã; bất tri lễ, vô dĩ lập dã; bất tri ngôn, vô dĩ tri nhân dã.”

- Nghĩa là: “Không hiểu thiên mệnh thì không thể làm quân tử; không biết đạo lý lễ nghĩa thì không thể lập thân trong thế gian; không giỏi phân biệt được lời nói của người khác thì không thể thực sự hiểu họ”.

- Thành ngữ có câu: "Nửa bộ Luận Ngữ trị thiên hạ", thiết nghĩ việc này đều phụ thuộc vào cảnh giới đạo đức và tâm tính của mỗi người. Đây cũng là tâm huyết một đời của Khổng Tử. Người xưa coi trọng việc dùng đức giáo hoá dân chúng, thực hiện “vô vi nhi trị"...

Cậu cũng nói lên suy nghĩ của mình đến việc này thật thà mà nói:

- Chúng ta cũng thấy việc trị quốc ngày nay dường như đã dần xa cách với đạo lý này, vậy nên càng trị mà càng loạn. Những bậc đương quyền đều không hiểu được việc chuyển biến tâm tính, đạo đức con người mới là phương châm trị quốc tốt nhất. Đây cũng là ảnh hưởng đáng tiếc nhất của những quốc gia tin theo “vô thần luận" vậy. Mọi người thấy đúng chứ?

Tất cả các vị hoàng tử đều không nói gì ngoại trừ Diên Vị cậu ta hống hách hướng Tử Thanh nói:

- Theo lời của ngươi nói thì ta không phải là kẻ không xứng đáng để làm vua ư? Vậy không phải ta là kẻ keo kiệt, bủn xỉn, lòng dạ ác độc, là kẻ tiểu nhân hèn hạ ư?

Cậu không thèm để ý cậu ta, bình thản mà trả lời:

- Đây vốn không phải điều ta nói, ta chỉ trích dẫn lại lời của ngài Khổng Tử mà thôi, ngài nói vậy không phải ý bảo Khổng Tử sai? Hay là ngài đang tự nhận bản thân là kẻ keo kiệt, bủn xỉn, lòng dạ ác độc, là kẻ tiểu nhân hèn hạ ư?

Cậu ta lúng túng nói:

- Ta.. ta đâu có bảo thế, mà.. mà ngươi vừa nãy còn bảo về việc trị quốc ngày nay là không đúng với đạo trị quốc là sao.

Cậu ta vừa thấy mình nói có y đúng lại tiếp tục giương mặt tự đắc, bình tâm lại rồi lại tiếp tục hống hách với cậu:

- Đúng.. đúng rồi ngươi nói cách trị quốc hiện tại là sai đạo lí thì không phải ngươi ngầm ám chỉ Tiên hoàng không biết cách trị quốc sao?

Cậu lại bình thản nói tiếp:

- Thần bảo bây giờ không phải trước đây.

Chỉ với 8 từ cậu hoàn toàn khiến vị Tam hoàng tử kia giận tím mặt không tài cãi lại được mà bỏ đi.Nhìn cậu ta đi cậu lại nói duy nhất hai từ:

- Không tiễn.

Những người kia sau khi chứng kiến Tam hoàng tử bị Tử Thanh hạ đo ván với chỉ vài câu đều tỏ vẻ kính phục. Tam hoàng tử thế vậy mà bại hoàn toàn dưới tay của Tử Thanh. Các vị hoàng tử kia nhìn cậu và dần cẩn trọng hơn trước cậu. Vài người thầm thì:

- Hắn đắc tội Tam Hoàng tử thì không xong rồi!

- Tam Hoàng tử dù gì cũng là người có thế lực lớn nhất trong kinh thành.

- Hắn chết chắc!

Cậu chỉ lặng im không nói gì. Một lúc sau tiếng nói cũng dần lặng đi, cậu lại tiếp tục bài học. Vậy là buổi học kết thúc trước sự nhục nhã không có lỗ mà chui xuống của Diên Vị, Tử Thanh đoán cậu ta sẽ nhớ cái này đến khi xuống mồ cho mà xem! Nhưng đắc tội cậu ta thì sau sẽ ra sao đây?

Bước ra khỏi Thư Quán , Khuynh Doanh vỗ vai cậu nói:

- Lần đầu đệ được nhìn thấy Diên Vị giận đến thế đấy, Tử Thanh huynh thật là cao tay ấy nha, người có thể khiến y như vậy chắc chỉ có một mình huynh thôi a!

Cậu biết Khuynh Doanh vẫn còn bị thương trước cái chết của hai người họ, nhưng giờ thấy y có thể cười vui vẻ như vậy thật khiến cậu yên lòng. Cậu nhìn Khuynh Doanh cười nói:

- Thần vốn chỉ làm theo bổn phận của mình mà thôi.

Một lúc sau, Giang Ngâm đến khoác lấy vai cậu cười nói:

- Nè Tử Thanh ngươi giỏi như vậy dạy ta một ít đi. Ha... ha.. ha!

Cậu liền vội từ chối:

- Lục hoàng tử , thần chỉ...

Tâm trạng của Khuynh Doanh thay đổi thất thường cậu tiến đến hất tay Giang Ngâm ra rồi lườm y nói:

- Nếu đệ muốn giỏi hơn thì chăm học đi đừng có đi lượn lờ ở mấy cái kỹ viện đó đi. Hơn nữa Tử Thanh là thị vệ của ta, ta không muốn người khác động vào y, đệ bỏ tay giùm!

Giang Ngâm mặt xanh sợ hãi nói:

- Đệ không có dám đâu!

Nói xong y liền chạy biến như một cái tên lửa tí hon. Cậu nhìn Khuynh Doanh bật cười, y cũng nhìn cậu mà bật cười. Sau việc đó đây là lần đầu họ vui vẻ đến vậy. Đây có thể là khởi đầu cho hành trình mới, trang sách mới cho câu truyện của cậu và Khuynh Doanh.Vị tiểu thư kia là nữ nhi duy nhất trong cả căn phòng cũng khiến cậu không thể không để ý tới, cô đi qua Khuynh Doanh cúi đầu chào rồi đi ra khỏi Thư Quán. Thấy cậu mải để ý đến cô gái ấy, Khuynh Doanh hơi cau mày lại nói:

- Ca ca làm gì vậy?

Bị hỏi bất chợt, Tử Thanh đáp vội:

- Thần chỉ thắc mắc là cô gái ấy là a mà lại có hứng thú với văn chương.

Nghe cậu nói vậy, Khuynh Doanh lại cau mày nhưng rồi thả lỏng mà đáp:

- Đại Công chúa, Hoàng muội ta_ Chu Ninh Anh!

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.