Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Sáng hôm sau, Tiểu Chu mang theo nhân viên Công ty giải trí Thiên Ngu tới biệt thự của Minh Khinh Khinh để dọn dẹp. Nơi này nằm ở lưng chừng núi nên an ninh thật sự không tồi, dù cho Tiểu Chu rất thân thuộc nơi đây nhưng khi dẫn người vào nhà, vẫn phải gọi điện cho Minh Khinh Khinh thông báo và phải được sự cho phép của cô.

Tiểu Chu đưa xe tiến vào cổng chính, vòng qua sân golf, tiến vào bãi đỗ xe của Minh Khinh Khinh.

"Có động vật vào đây sao?" Tiểu Chu đi vào phòng bếp lấy trong tủ lạnh một lon coca, mở ra vừa uống vừa chỉ vào cái thùng mà cô tìm được.

Minh Khinh Khinh đi tới cửa sổ sát đất mở rèm ra. Ánh mặt trời chiếu vào phòng. Cô tựa vào khung cửa, khoanh tay nói: "Tôi cũng không rõ lắm, bảo bọn họ quét dọn sạch sẽ một chút, kiểm tra các cửa sổ xem có động vật trốn trong đó không. Đúng rồi, ban công trên tầng bốn cửa hay bị mở ra, cậu kêu người đóng chặt một chút, tôi có cảm giác không an toàn."

Tiểu Chu không nhịn được cười: "Kim tỷ muốn thuê quản gia cho cô, cô lại không chịu. Người đang điên cuồng theo đuổi cô cũng là một lưu lượng có tiếng tăm, cô cũng từ chối. Thuê quản gia thì thôi không nói nhưng cô có thể thử tính đến chuyện yêu đương cũng được mà. Thật sự không cần sao?"

Cô liếc nhìn anh ta.

"Xin lỗi, tôi lỡ lời." Tiểu Chu lên tiếng xin lỗi nhưng giọng điệu không hề có chút hối lỗi nào.

So với cô, anh ta lớn hơn mấy tuổi, vừa là trợ lý vừa là bạn bè. Tuy thoạt nhìn thì ôn hòa, gần gũi, không làm khó dễ nhân viên công tác nhưng thực tế cô chẳng có lấy một người bạn huống chi là bạn bè thân quen, cô luôn giữ thói quen một mình giải quyết mọi chuyện nên cũng chỉ có mình anh ta là bạn để tán gẫu vài câu.

Cô không bao giờ sợ hãi, luôn thản nhiên lạnh lùng nên người khác nhìn vào không thể đoán được cô đang nghĩ gì, muốn làm gì. Nhưng như vậy ở giới giải trí ngược lại là chuyện tốt, không có nhược điểm trí mạng, ngoài ra còn có một gương mặt xinh đẹp động lòng người, dáng người trời sinh lại càng xuất sắc. Chính vì dựa vào điểm này nên kiếm cơm cũng dễ dàng.

Cô bước chân vào giới giải trí đã hơn bảy năm, mắt nhìn kịch bản lại không tồi nên mỗi lần công chiếu tác phẩm không dẫn đầu tỉ suất phòng vé cũng thu về tay mình không ít giải thưởng lớn nhỏ, hơn nữa bản thân cô vẫn luôn nỗ lực, mấy năm nay kiếm được không ít tiền, cô cũng đã thanh toán tiền hợp đồng với công ty. Ở công ty lại có giữ một ít cổ phần, thêm vài phần tiếng nói nên Kim tỷ cũng không thể thúc giục cô. Vì vậy, một năm cô chỉ quay hai bộ phim sau đó tiến vào bước đầu giai đoạn dưỡng lão.

Tiểu Chu vốn rất hâm mộ Minh Khinh Khinh nhưng khi nghĩ tới cô khi còn nhỏ lại cảm thấy thấy do dự. Thôi quên đi, dù sao thì anh ta cũng đã bị cô làm bực bội nhiều năm rồi, vẫn còn tiếp tục chịu được, muốn thế nào thì tùy cô.

Nhắc chuyện cũ của Minh Khinh Khinh cũng chẳng vui vẻ gì. Lúc còn nhỏ, cha mẹ luôn bất hòa, ngày qua ngày hết chửi bới, la mắng thì đánh nhau cuối cùng dẫn tới ly hôn, để lại cho cô mấy căn nhà với một con mèo mới sinh chưa mở mắt, cùng hai số điện thoại và một câu nói lạnh băng "Có việc thì gọi". Mười mấy năm trôi qua, với tuổi thơ cha không đau mẹ không thương, cứ thế một người một mèo sống nương tựa vào nhau tới tận bây giờ.

Hai người ngồi uống trà ở phòng khách, nhân viên vệ sinh cùng bảo vệ biệt thự phân công làm việc rồi xách thùng dụng cụ đi xuống lầu ba, họ không đi kiểm tra cửa sổ mà kiểm tra ống dẫn gió hoặc ống dẫn nước vì khả năng cao các loại động vật vào bằng hướng này.

Biệt thự ở bên sườn núi, các tầng hầm ngầm có rất nhiều ống thông gió, thiết kế như mê cung nên các con vật chui vào rất khó mà biết được nhưng một lúc sau đã được kiểm tra kĩ càng.

Minh Khinh Khinh không nói gì, chỉ đi kiểm tra lại một chút để yên tâm.

"Chúng tôi giúp cô mang thùng giấy này đi" Nhân viên vệ sinh nói trước khi đi. Cô nhìn ổ chó cao ngang nửa người, gật đầu đồng ý.

Nhân viên vệ sinh thuận tiện đem mấy bao rác to màu đen ném vào thùng sau đó ôm ra ngoài.

Ngày hôm đó, Tiểu Phó trở lại, từ ban công ngoài cửa sổ đi vào phòng ở tầng bốn, tính cầm khăn lau khô nước rơi trên sàn nhà gỗ, kết quả, khi hắn dịch chuyển về căn phòng phía trong phát hiện vệt nước đã bị lau khô.

Trần nhà không bị dột, tự dưng trên sàn có một vũng nước mưa, không biết nhân viên vệ sinh có nghi ngờ hay không.

Hắn còn muốn lấy lại cái ổ của mình, trong đó có nhiều bảo bối mà hắn cất giấu rất lâu, ví dụ như "từ điển bách khoa toàn thư". Nhưng hiện tại có Minh Khinh Khinh và trợ ý của cô ở lầu ba, hắn không thể dịch chuyển xuống, nếu không cẩn thận có thể hù chết hai người đó cũng nên.

Tiểu Phó ngồi trên nóc nhà của căn biệt thự khác nhìn về bên này, từ bên cô nhìn sang chỉ thấy hắn như một chấm đen nhỏ nhưng ngược lại nhờ vào thị lực vượt trội của mình, hắn có thể quan sát mọi hoạt động của cô.

Sau đó hắn liền thấy hai nhân viên dọn dẹp đem túi rác vứt đi, bên trong toàn bộ là đồ của hắn ở nhà Minh Khinh Khinh.

Nước bẩn trong túi rác chảy ra ngoài, chảy qua khối rubik và cái thìa hắn yêu thích, còn có cả chăn đệm của hắn, chiếc chăn mà ngày mặt trời ló dạng hắn đều mang đến đỉnh núi không người để phơi nắng, cứ như vậy bị biến thành một chiếc chăn bẩn thỉu, hôi hám.

Tiểu Phó: "....." tâm trạng như bị sét đánh. Đây là báo ứng vì hắn đã ăn mất hai củ cà rốt sao?

Nhưng dù sao thì "từ điển bách khoa toàn thư" cũng phải lấy về cho bằng được. Hắn thầm nghĩ.

Hai nhân viên vệ sinh đem túi rác cùng với các bảo bối của hắn đưa ra sân bên ngoài biệt thự sau đó xoay người vào bên trong tiếp tục chuyển đồ ra. Hắn nhìn bảo vật của mình bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn liền ngã quỵ xuống đất, khối rubik yêu thích của hắn đã bị dính đầy bùn đất, chỉ để lộ ra một góc ở phía ngoài.

Hắn ngồi xổm trên nóc nhà quan sát xung quanh để chắc chắn rằng xung quanh không có ai sau đó dịch chuyển đến cạnh túi rác lục lọi tìm đồ vật của mình, đem cuốn từ điển giấu trong ngực mình.

Nói thì chậm nhưng làm thì lại nhanh, Minh Khinh Khinh đang tiễn Tiểu Chu. Bóng dáng hai người xuất hiện ở cửa, tầm mắt sắp nhìn về phía hắn. Hắn nhanh chóng trốn ở phía sau "nhà mình", tim đập thình thịch. Cảm giác được Minh Khinh Khinh cùng Tiểu Chu đi về bên này nên hắn chỉ có thể từ bỏ một số đồ vật, dịch chuyển như một làn khói, biến mất.

Minh Khinh Khinh cau mày đi tới.

"Này..." Tiểu Chu nghi hoặc nhìn về bốn phía.

Chăn đệm trong cái ổ chó đã bị lôi ra nhìn giống như bị mấy con chó tăng động kéo ra. Đồ vật trong đó cũng mất đi một ít. Tựa như chó nhỏ phát hiện ổ của mình bị lấy mất, bi thương tìm kiếm rất lâu, liều sống liều chết chạy về, ngậm đi cây gậy quan trọng nhất.

Minh Minh Khinh nhíu mày: "Lại tới nữa?"

"Là chó hay là loài khác? Hay là muốn sống ở đây?" Tiểu Chu nói: "Chi bằng cô kêu bảo vệ đi ra sau núi kiểm tra một lần, đem chó mèo lang thang đưa đi? Nếu không qua vài ngày các loài này lại trốn trong ống dẫn nước tránh rét thì phiền phức, có lần một thì sẽ có lần hai, nhà cô có khi lại thành hội cứu trợ động vật."

"....."

Tiểu Phó ôm khối rubik cùng cái thìa trốn trên nóc biệt thự bên kia nghe hai người nói chuyện vừa xấu hổ vừa tức giận. Chiếc mũ màu lam của áo hoodie hơi kéo xuống để lộ ra khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng lên. Hắn đã quyết định rời đi. Hắn chỉ muốn lấy lại đồ của mình. Hắn không có lòng tham không đáy, da mặt dày mà có ý nghĩ "muốn ở chỗ này", "lại tới".

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.