Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1382 chữ

Dù sao cũng là biệt thự nằm bên sườn núi, sau lưng là núi non trùng điệp bao quanh, ngoài ra cây cối nhân tạo cũng rất nhiều nên thường xuyên có một số động vật nhỏ là điều dễ hiểu.

Mùa đông vài năm gần đây ngày càng thêm khắc nghiệt, hiện tại trên mặt đất tuyết rơi phủ trắng tạo một lớp tuyết dày. Những động vật nhỏ không chịu được cái giá lạnh đã sớm chết đi, vô số thi thể nho nhỏ xếp đầy trên mặt đất, một số khác may mắn sống sót liền bay đến các khu biệt thự gần đó để tranh rét.

Mùa đông năm ngoái nhiệt độ có lúc lên đến âm 25 độ C làm các ống nước ở bên ngoài biệt thự bị nứt vỡ, Minh Khinh Khinh mới dọn vào sống đã phải tìm người sửa chữa. Lúc sửa đến hệ thống ống nước ở khu nhà kính trồng hoa còn tìm thấy hai con chim sẻ đang co ro sưởi ấm trong ống nước. Cũng trong trận bão tuyết hôm đấy, cô mở cánh cửa kính trên tầng bốn ra cũng nhìn thấy rất nhiều dấu chân của con chồn nhỏ xíu.

Nếu ngày nào quên đóng cửa, sẽ lập tức có một sinh vật nhỏ nào đó chui vào hệ thống sưởi của nhà cô để trú chân.

Có lẽ vì thế mà chủ nhân trước kia của căn biệt thự này có nuôi một con chó. Khi công ty chuyển nhà của cô chuyển đồ vào đã thu dọn hết đồ của chủ trước nhưng không hiểu sao lại dư ra một ít đồ đạc.

Đồ để lại chính là một cái ổ chó khá lớn. Chủ trước của căn biệt thự cũng quá khoa trương rồi! Chỉ là một ổ chó mà bao quanh treo toàn da lại còn đặt ngay chính giữa căn phòng.

Tuy nói vậy nhưng cô cũng không để trong lòng, đá ổ chó vào một góc phòng sau đó rửa sạch sẽ tay chân, trèo lên giường, thầm tính ngày mai để Tiểu Chu gọi công ty vệ sinh tới dọn dẹp. Phải đưa mấy con động vật nhỏ đó đuổi ra ngoài hoặc gọi trung tâm cứu trợ tới đưa đi.

Minh Khinh Khinh mắc bệnh sạch sẽ cấp nhẹ nên đối với cô, những loài vật không phải do cô chăm sóc thì không hề sạch sẽ, còn có khả năng bị mắc bệnh hay nhiễm các loài vi khuẩn, virus linh tinh.

Lúc này tại kho để đồ của tầng bốn, Tiểu Phó nhìn thấy dưới chân mình, "căn nhà" của hắn đã biến mất, hắn như chú chim nhỏ bị động vào ổ mà trở nên bất an.

Hắn khịt khịt mũi, nhẹ nhàng ngửi mùi trong không khí. Minh Khinh Khinh từng vào đây nhưng mèo của cô thì không, còn mùi cái ổ của hắn thì đi xuống dưới lầu, dừng lại ở.. phòng của Minh Khinh Khinh.

Trên người hắn hiện tại đều là nước mưa, từng giọt từng giọt còn theo hướng của ống quần chảy xuống sàn gỗ. Rắc rối hơn là, trên sàn nhà gỗ hiện tại toàn là nước. Tiểu Phó hồi phục tinh thần, khom lưng xuống muốn lau nhưng khi vừa xoay người, các đốt xương trên ngón tay liền kêu răng rắc, chân tay hoàn toàn bất tiện hệt như người máy sắp sửa bị hư, chỉ thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Thân thể ngã về phía trước, trong nháy mắt hắn dịch chuyển về phía cửa sổ bên kia. Đầu đập vào tấm thủy tinh làm nó kêu một tiếng. Âm thanh phát ra rất nặng nề, tuy không được xem là quá lớn, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng lại trở nên cực kỳ rõ ràng.

Sợ bị phát hiện ra, hắn nhanh chóng nhìn về phía phòng ngủ của Minh Khinh Khinh ở lầu ba. Rất may là lầu ba và lầu bốn cách nhau rất nhiều phòng và mỗi vách tường đều cách âm nên cô vẫn không có động tĩnh gì.

Dù sao thì thính giác của người Trái đất cũng không thể nghe ở tầm xa đến như vậy được.

Nhưng nước vẫn cứ nhỏ xuống, nếu như ở lại nơi này thì nước trên người hắn sẽ làm sàn nhà hỏng hết. Chỉ nghĩ đến đấy, Tiểu Phó dịch chuyển tức thời, sau đó xuất hiện ở một gầm cầu không bóng người, định ở lại đây đêm nay.

Khoa học kỹ thuật hiện đại ngày càng phát triển, nơi nào cũng có thiết bị theo dõi làm hắn bất an. Nếu bị con người phát hiện sẽ rất phiền phức, trước mắt chỉ có thể ở lại gầm cầu vài ngày.

Trước đó hắn đã vô cùng ân hận vì đã phá hỏng thiết bị theo dõi ở chỗ này. Mà nơi này lại hẻo lánh nên thiết bị theo dõi đến bây giờ vẫn chưa được sửa chữa, nơi này liền thành chỗ tránh nạn tạm thời của Tiểu Phó.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, không rảnh lo quần áo ướt, Tiểu Phó lạnh run người, liền tìm một góc tránh gió.

Gầm cầu này nằm dưới một cây cầu xây đã lâu, trong mép tường nằm bên phải có lối đi vào một chỗ tường bị bóc ra, vừa vặn có thể che chắn được gió lạnh.

Tiểu Phó liền nhanh chóng cuộn mình vào góc, hai tay vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của mình, làm cho bản thân phấn chấn nhưng trái tim không kìm được mà đập khẩn trương liên hồi.

Minh Khinh Khinh đã phát hiện ra chỗ trốn của hắn và sẽ lấy lại chỗ trốn đó?

Nhưng mà phòng ngủ lầu ba thực sự rất im lặng, đèn đều đã tắt, cô cũng đã ngủ say.

Hẳn sẽ không phải lo lắng gì cả?

Tiểu Phó không dám khẳng định điều gì, trong lòng có hơi áy náy nhưng hắn không định quay lại nữa.

Trong lòng vẫn nghĩ đến "ngôi nhà" của mình ở nhà cô, ở đó hắn có cất bảo vật của mình chính là một đóa hoa hướng dương được kẹp trong một cuốn sách, loại hoa này hắn chưa bao giờ thấy bao giờ. Hắn nghĩ một ngày nào đó trở về sẽ mang theo loại hoa này về chăm sóc.

Ngoài ra hắn đã làm ướt một mảng trên sàn nhà của Minh Khinh Khinh, không biết ngày mai có kịp khô trước khi cô thấy hay không..

Tiểu Phó suy nghĩ một đêm không hề chợp mắt. Cùng với đó là cơn đói khát luôn khiến bụng hắn kêu gào. Chỉ trong một đêm làn da vốn tái nhợt không giống người bình thường lại càng thêm trong suốt, mặt mày lộ rõ vẻ tiều tụy cùng với đôi mắt đen sâu hoắm, âm u. Nếu quay phim thì sẽ là một con "zombie" chính gốc trong truyền thuyết.

Vào rạng sáng hôm sau, mưa đã dần nhỏ lại nhưng trời vẫn còn chưa sáng, xung quanh toàn là mây đen. Cách gầm cầu xa xa có một chiếc xe vận chuyển hàng hóa chở xa tiền tử(*), đèn xe vàng nhạt xuyên qua màn mưa tạo ra âm thanh rõ ràng truyền vào tai Tiểu Phó, hắn lập tức mở to mắt cảnh giác nhìn chiếc xe.

Hắn kéo chiếc mũ áo xuống dưới, tóc trên đầu bị vách tường chà xát vểnh lên, đôi mắt còn đang ngái ngủ thừ ra hệt như một đứa trẻ, nhưng chỉ trong chốc lát thần trí lập tức thanh tỉnh.

Tuyệt đối không để con người thấy nếu không sẽ lại giống như trước kia bị đánh đập, đuổi đi dù hắn không làm điều gì.

Đèn xe càng ngày càng đến gần, gió thổi làm cho những bông tuyết còn đọng lại bay tứ tung rơi vào gầm cầu xám tro. Hình ảnh chàng thiếu niên lại nhanh chóng biến mất khỏi nơi trú, để lại trên vách gầm cầu một ít bùn và vũng nước nhỏ trơ trọi.

(*) xa tiền tử: Cây mã đề, là một loại thuốc đông y

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.