Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 878 chữ

Minh Khinh Khinh sau khi tiễn Tiều Chu cùng với nhân viên dọn dẹp ra về, một tay cầm kịch bản do Tiểu Chu đưa tới, một tay xoa cổ. Sau một hồi đắn đo cô quyết định trước tiên sẽ đi pha trà, tập yoga, ăn cơm sau đó mới đọc kịch bản.

Kịch bản lần này đưa tới, sau khi đọc sơ qua tóm tắt, lập tức cô có hứng thú đối với bộ phim cổ trang này nhưng phiền não chính là bộ phim này trước mắt do Âu Dương Hạo đảm nhận vai chính, chính là lưu lượng đang theo đuổi cô mà Tiểu Chu luôn miệng nói kia.

Âu Dương Hạo xuất thân là ca sĩ, sau hai năm liền chuyển mình làm diễn viên. Bộ phim trên nếu cô tham gia thì sẽ đóng chung với hắn. Tên này ngoài trình độ chuyên môn yếu kém, diễn xuất tệ hại, ca hát dở tệ ra cũng không có khuyết điểm gì lớn. Nói chuyện dễ nghe và khuôn mặt cũng rất ưa nhìn.

Lần sinh nhật năm trước của cô không biết hắn ăn phải thứ gì mà mang mấy xe hoa hồng tới trường quay chúc mừng khiến mọi người ở trường quay náo loạn. Chính vì thế mà Tiểu Chu mới khuyên cô nên thử yêu đương với hắn, dù sao cô 25 tuổi rồi mà chưa từng hẹn hò. Với lại việc yêu đương này cũng xem như là một loại nghệ thuật, ngoài ra còn có thể tăng thêm kinh nghiệm khi diễn xuất. Huống chi Minh Khinh Khinh cô ngày nào cũng giống như nghệ sĩ về hưu, ngoài câu cá uống trà ra cuộc sống không có gì đặc sắc, càng phải thử.

Cô không hề chán ghét hắn nhưng cũng không hề có cảm giác động tâm nên đã từ chối.

Âu Dương Hạo dạo gần đây dường như cảm nhận được nên rất ngoan ngoãn, ít khi xuất hiện trước mặt cô. Nhưng, nếu lần này đóng chung sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền phức.

Minh Khinh Khinh cân nhắc thiệt hơn trước mắt, quyết định xem cả kịch bản rồi mới lựa chọn. Bộ phim cổ trang này trước tiên cứ để đó đã.

Bỗng nhiên, con mèo của cô chạy về phía này. Cửa chính không đóng, cô sợ nó chạy ra ngoài liền xoay người đuổi theo: "Phì Phì, sao lại chạy."

Phì Phì không để ý đến cô, nó xù lông lên, cái đuôi dựng cao đầy táo bạo, giống như là lấy hết cam đảm để xua đuổi kẻ xâm lấn.

Con chó hoang kia lại tới nữa?

Minh Khinh Khinh đuổi theo ra ngoài nhưng chỉ thấy con mèo của cô đứng trên bãi cỏ, ngửi ngửi vào cái ổ chó phía sau, sau đó liền nhảy lên ban công tầng hai, rướm người nhảy lên sàn nhà ở tầng ba.

Giống như bị hù, bốn chân nhỏ của nó chụm lại một chỗ, đứng bất động. Sau đó nó khom lưng, ngửa đầu nhìn về phía cái cối xay gió trên lầu bốn mà khè. Nhe răng trợn mắt khè về hướng đó một lúc, nó mới vội vàng nhìn về phía Minh Khinh Khinh kêu meo meo.

Minh Khinh Khinh hiểu ám chỉ của Phì Phì.

Con chó hoang lang thang kia đang ở trên nóc nhà?

Nhưng một con chó làm sao có thể chạy lên trên đó, chẳng lẽ là một con mèo hoang?

Hay thật, đúng là "thần long kiến thủ bất kiến vĩ" (*), lại có thể trốn lâu như vậy.

Minh Khinh Khinh đối với con vật thông minh như vậy đi vào nhà mình cũng sinh ra vài phần hứng thú. Cô quay người vào nhà, mở thang máy đi lên tầng bốn.

Cô định cách cánh cửa thủy tinh trên tầng bốn nhìn qua bên nóc nhà xem đến cuối cùng là có con vật gì, nếu bắt được sẽ đưa tới trung tâm cứu trợ.

Mà lúc này trên nóc nhà ở tầng thượng, Tiều Phó đang cầm cái thìa, sợ ngây người. Hắn vừa nghe thấy tiếng cô đi vào nhà nhưng chỉ vài giây sau liền thấy cô ở tầng bốn.

Sao lại như vậy? Con người cũng có thể dịch chuyển sao?

Vừa mới tới xã hội loài người không lâu, lại luôn một mình nên hắn không biết các thiết bị như thang máy mà con người vẫn hay sử dụng.

Chưa kịp nghĩ xong, thì cánh cửa thủy tinh mở ra. Bầu trời mù mịt hơi sương sau trận mưa lớn, gió thổi lất phất, Minh Khinh Khinh đang mặc bộ quần áo ngủ cứ thế tiến vào.

Tiểu Phó cực kì căng thẳng, tính dịch chuyển biến mất.

Nhưng mà...

Phía sau hắn, một lực cản kéo lại. Hắn nhanh chóng cứng ngắc quay đầu lại thì phát hiện chiếc áo hoodie rách nát của mình từ khi nào đã bị kẹt vào ống khói của cối xay gió.

???

Nhịp tim của hắn ngay lập tức nghẹn tới tận cổ họng.

(*) rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi: Câu nói này ý chỉ sự bí ẩn, khó đoán.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.