Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2. THẦY VÀ BUỔI NGOẠI KHÓA QUA ĐÊM,

Phiên bản Dịch · 2620 chữ

"Tôi sẽ bảo vệ em"

Bồi hồi không nguôi...

Xin đừng thì thầm những lời ngọt ngào...

"Chuẩn bị đến buổi ngoại khóa qua đêm"

"TÔI SẼ BẢO VỆ EM"

Sáng ngày hôm sau, tôi lại một lần nữa.. bất động. Lúc đó tôi đang định đến cửa soát vé tại ga gần nhà nhất. Ngay chính giữa cửa soát vé, ngay trước mắt tôi lúc đó... là thầy Sanou – đang đứng tựa cột. Thầy Sanou? Tại sao thầy lại xuất hiện lúc này? Lại đúng là người mà hôm nay tôi không muốn gặp nhất, ấy thế mà....Vì hôm qua, chính tôi, tôi đây này, hôm qua bị thầy tấn công rồi tôi phải vất vả cố trốn.

"Chào em, Takamura"

"Dạ, em... chào thầy ạ."

Tôi rụt rè quan sát thầy thì chợt nhận ra trên khuôn mặt ấy hiện lên một nụ cười thanh khiết và chói sáng. Sáng chói quá thầy ơi!! Và tôi vẫn thấy nụ cười ấy có gì đó đáng sợ. Vì thầy đã làm cái điều như thế thì dĩ nhiên tôi giận vô cùng. Trái ngược với thầy, tôi cười gượng gạo, dù muốn cười nhưng không cười nổi. Chẳng hiểu sao mặt cứ... nhăn lại!!

"À... thầy Sanou, sao thầy lại ở đây ạ?"- đi qua cửa soát vé, tôi tiến lại gần thầy và thử hỏi

"À, thầy ấy à, vì thầy tốt bụng nên từ bây giờ ngày nào cũng bảo vệ em Takamura khỏi bọn biến thái."

"Dạ?"

Tại sao thầy Sanou lại bảo vệ tôi? Chuyện giáo viên trở thành vệ sĩ riêng đến giờ tôi chưa bao giờ nghe thấy.

"Tại em nói là hay gặp bọn biến thái nên tôi lo chứ sao."

Thầy nói vẻ mình vĩ đại lắm nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, khiến tôi thót tim một cái. Khuôn mặt thầy trông phong độ nên khi thầy lộ ánh mắt nghiêm túc ấy tôi thấy chao đảo. Ậy tôi không được phép lơ là. Tôi cũng nhìn thầy với ánh mắt kiên quyết không chịu thua.

"Em nghĩ không nên làm phiền thầy. Thầy không thể làm như thế suốt 3 năm được, với lại em có thể tự mình được ạ."

"Này này, tôi đã nói bảo vệ em thì em hãy ngoan ngoãn để tôi bảo vệ đi nào. Tôi cũng nói thầy chủ nhiệm rồi ."- thầy vừa dứt lời là nắm ngay cổ tay trái của tôi rồi dắt tôi đến chỗ chờ xe.

"Thầy... đợi đã... ạ"

"Được rồi mà."

Tôi chưa kịp phản ứng hay biện hộ lại gì thì xe điện đã tới, tôi và thầy cùng bước lên. Chen vào giữa biển người, chẳng bao lâu đã cảm nhận được cửa xe ngay sau lưng mình.

Kinh khủng quá! Xe điện chật cứng người, mình tôi có muốn bước đi cũng chẳng nổi thế mà thầy Sanou dễ dàng đưa tôi đến được chỗ này. Hơn nữa, thầy đứng ngay phía trước và bao bọc tôi khỏi những người xung quanh. Thầy đặt 2 tay lên cửa, sát ngay hai bên mặt tôi. Gần thế cơ chứ! Tôi chằm chằm nhìn vào mặt thầy. Quả nhiên... quá phong độ: đôi mắt sâu thăm thẳm, mũi dài thanh tú, làn môi mỏng. Thêm nữa, đúng là thầy dạy thể dục, thân hình và làn da rám nắng. Dĩ nhiên không phải tôi nhìn trực tiếp nhưng qua lớp quần áo, tôi dễ nhận ra thân hình rắn chắc và vạm vỡ của thầy.

"Tôi đẹp trai đến nỗi em ngắm say sưa đến thế cơ à?"

"Hự... ngắm say sưa ấy á..còn lâu!!"

Dù có nói là không phải nhưng rõ ràng tôi đang ngắm thật. Bị nói trúng tim đen nên tôi thấy ngượng chín người.

"Đỏ mặt rồi kìa, dễ thương thế!"

Những lời nói ấy lại khiến tâm trạng tôi u ám. Nhìn thấy thầy cười mỉm, máu nóng bốc lên. Tôi quả nhiên là rất ghét thầy Sanou!!

Sau đó tôi lờ thầy đi và đến trường. Chào tạm biệt thầy là tôi đến thẳng lớp học. Ngó quanh lớp, tôi tìm thầy chủ nhiệm Igarashi Shigeru. Đúng lúc thấy thầy, tôi gọi:

"Thầy Igara Shishigeru!"

"Hử? Takamura, sao thế em?"-Thầy Shishigeru thong thả đáp lại.

Tôi chạy lại chỗ thầy và vào vấn đề chính luôn.

"Thưa thầy, thầy có thể nói thầy Sanou không phải đưa em đi học mỗi sáng được không ạ? Các thầy không phải lưu tâm đến mức thế đâu ạ." – có cái gì đó không phải cảm xúc của tôi... Cùng với sự ái ngại lúc đó là cảm giác hồi hộp khi gần sát mình là thân hình và khuôn mặt tuyệt vời đó.

"Em là học sinh mà, không cần phải dè chừng như vậy đâu. Dù là phía nhà trường sau khi nghe chuyện ngày nào em cũng gặp bọn biến thái như vậy thì cũng sẽ làm như thế thôi, đúng không?"

"Nhưng mà không nhất thiết ngày nào cũng..."- lời nói như mắc lại nơi cổ họng, tôi điềm tĩnh lại và nói tiếp – "2, 3 ngày một lần thôi ạ..."

"2, 3 ngày một lần là được à? Em ngoan ngoãn để thầy Sanou bảo vệ nhé » - thầy Shishigeru nói

« Nhưng mà... »

« Tất nhiên chí đến khi em Takamura có bạn trai bảo vệ mình thôi. Từ nay đến khi đó hãy để giáo viên chăm sóc giúp đỡ em. »

Tôi đang định nói thêm thì thầy Shishigeru đi mất.

Và thế là, từ giờ trở đi, sáng nào tôi cũng cùng thầy Sanou đến trường.

Chương 2-2: CƯỠNG HÔN II

"Giờ học nhóm hôm nay chúng ta sẽ phân nhóm cho buổi ngoại khóa qua đêm tuần sau. Nào, các em tùy ý chia nhóm đi, mỗi nhóm 6 người." – nghe theo lời thầy chủ nhiệm Shishigeru, mọi người lao nhao hẳn lên.

Tôi đến ngay chỗ Ayumi và Remi. Nếu được tự do chọn nhóm thì tôi muốn được cùng hai bạn ấy. Điều này là tôi quyết rồi.

Một lúc sau, Ayumi tiến lại, đi cùng 3 bạn trai khác. Những ai vậy kìa? Nói là bạn cùng lớp đấy nhưng vì 3 bạn trai đó tôi chưa bao giờ nói chuyện nên đến tên cũng chẳng biết.

"3 bạn này vào nhóm được không?" – Ayumi hỏi và tôi gật đầu

Người ta đang đứng ngay trước mặt làm sao có thể nói là không thích được cơ chứ.

"Đây là Kouno Keita, bạn thanh mai trúc mã của tớ." – người Ayumi vừa nói là một chàng trai hơi... lùn xíu xíu. Tóc ngắn chải dựng đứng lên cho phong cách nhưng lại khiến tôi có ấn tượng về một anh chàng dễ thương.

"Chào cậu!" – cậu ấy nói với nụ cười vẻ người lớn, có lẽ là kiểu người hòa đồng, nhiều bạn bè.

"Đây là bạn của tớ Takai Kazuma và Nakama Eisuke." Kouno thay Ayumi giới thiệu 2 bạn nam còn lại.

Takai ngồi ngay cạnh tôi nên tôi đã từng nghĩ là cậu này trông rất phong độ. Cậu ấy có đôi mắt to và hàng lông mày thẳng tắp. Cậu ấy có kiểu mặt của một thần tượng, idol gì đó. Nhưng mà tóc tai gọn gàng, lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc, chăm chỉ học hành nên Takai không phải loại con trai suốt ngày nói chuyện phiếm rồi đi chơi với bọn con gái. Chắc chắn cũng chẳng ít cô nàng nghĩ rằng Takai mà là bạn trai họ thì tuyệt biết mấy.

Nakama có khuôn mặt cân đối, đeo kính khá hợp, và có vẻ thánh thiện.

Sao mà trông cả 3 bạn nam này ai cũng phong độ thế!

"Cậu là Takamura, ngồi cạnh tớ nhỉ. Mong cậu giúp đỡ sau này." – Takai mỉm cười chào làm tôi bất ngờ. Tôi vừa hồi hộp vừa cười ngượng gạo đáp lại:

"Ừ, tớ là Takamura Chisa. Mong cậu cũng giúp đỡ."

Remi cũng tự giới thiệu bản thân. Thế là từ nay, chúng tôi sẽ có thêm nhiều điều về trường lớp, nhiều bạn bè để nói chuyện.

"Takamura"

"Dạ?"- bỗng nhiên có ai gọi khiến tôi ngạc nhiên, nói rõ to để đáp lại. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi. Ngoái đầu lại tôi thấy thầy Sanou đang tủm tỉm cười.

"Hôm qua ra về lúc giữa chừng nêm hôm nay em ở lại trường sau buổi học nhé."

"Ế...việc đó..."

Lại chỉ có 2 người? Dự cảm không lành rồi!!

"Có ổn không? Nếu là việc gì đó nặng nhọc thì tớ giúp cậu nhé?" – Takai quay sang nói với tôi vẻ lo lắng.

Tôi thấy vui và thực sự muốn nhờ Takai giúp nhưng tôi biết thừa thầy Sanou không dễ dàng để thế.

"Không được. Nếu em giúp Takamura thì đó không phải là hình phạt nữa. Takamura, một mình đến phòng giáo viên đấy."

Tôi, với tâm trạng ủ rũ vào học tiết 6. Mà lại là tiết thể dục nữa chứ. Chỉ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra sau buổi học là tôi đã thấy nặng nề rồi thế mà trước đó còn phải đối mặt với thầy Sanou nữa, đúng là không còn gì để nói.

Chuông học vang lên, thầy Sanou bước vào, tiết học thể dục bắt đầu. Hôm nay học bóng rổ, tôi với Ayumi một cặp tập chuyền bóng.

"Á..." – tôi hét lên vì bị bóng bay vào đầu

"Chisa, không tập trung là nguy hiểm lắm đấy."

"Xin lỗi nhé" – tôi trả lại bóng. Rõ ràng từ trước tôi đã chẳng để ý gì đến chuyện chuyền bóng cả.

Chẳng nhẽ tôi đã quá suy nghĩ về thầy Sanou chăng?

Bỗng nhiên tôi cảm nhận có ánh nhìn đang chĩa về phía mình.

"Takamura. Em đúng là kém vận động nhỉ?"

Bất ngờ bị thầy Sanou nói như vậy, tôi lại làm rơi bóng.

"Sức tập trung kém. Không chuyền bóng tốt được thì hãy xem xét lại về cách chuyền."

Quả nhiên chính bản thân tôi cũng biết mình dốt vận động thể thao. Nhưng bị bóng bay trúng đầu rồi đau như thế này là vì ai chứ? Tôi vừa luyện chuyền vừa càu nhàu về thầy Sanou trong lòng. Rồi chuông kết thúc giờ học cũng vang lên.

Tiết học nhóm ngắn ngủi sau cùng cũng xong, đến lúc đi "lĩnh" phạt.

Tiếng gim kẹp tài liệu vang lên đều đều trong phòng giáo viên thể dục. Ừm ừm, nếu mà chỉ có tiếng kẹp như thế này thì có lẽ nói chuyện sẽ tốt hơn. Nhưng cả hai chẳng ai mở lời.

"........."

"........."

"...Em có thể không ngồi xa giữ khoảng cách như thế không?" – thầy Sanou nói trước

Tôi nhìn thầy rồi nhìn lại cái "khoảng cách" mà thầy vừa bảo. Tôi và thầy cùng ngồi trên một chiếc sofa màu đen có 2 tay vịn 2 bên. Thầy Snaou thì ngồi bình thường rồi còn tôi thì...nghiêng về phía bên góc cứ như chuẩn bị nhảy chồm lên chỗ tay ngồi đến nơi.

"Em ngồi bình thường lại đi. Phản ứng như thế làm thầy bị tổn thương đấy."

"...Tại ai chứ?" – tôi thì thầm trong miệng

Bỗng nhiên trên mặt thầy Sanou lồ lộ nụ cười đểu giả?

"À, có phải em đang mong đợi không?"

"Không có, em cũng không muốn hôn gì đâu đấy!"

Tôi đột nhiên nói như ăn cướp.

"Ớ, tôi có nói là mong đợi được hôn đâu..."

"......!!!"

Chết tôi rồi!!

"Em... em...ưm...ưn"

Tôi đang định biện hộ thì trước đó miệng đã bị chặn lại... là môi của thầy Sanou. Tôi đoán từ giờ mọi chuyện sẽ kinh khủng hơn nhưng người cứ cứng đờ lại rồi bất chợt hai đôi môi rời nhau ra. Dường như làn môi thầy luôn đuổi theo làn môi của tôi. Sao lại thế này? Tôi thấy bất lực. Rồi tôi và thầy nhìn nhau.

"Khuôn mặt em... mời gọi tôi à?"

Mời gọi? Tôi đã có vẻ mặt như thế nào? Vì quá xấu hổ tôi quay mặt đi. Thầy Sanou áp môi gần tai tôi.

Gần quá!

Quá gần rồi thầy ơi!

Tại sao tôi lại căng thẳng và cứng đờ ra thế này.

"Dù không phải cũng không sao, tôi hiểu mà. Phần tiếp theo là buổi ngoại khóa sắp tới nhé."

Nghe thầy nói xong một cái tôi giữ lấy tai trái rồi đứng phắt lên.

"Không có phần tiếp theo gì hết đâu ạ."

Bỏ lại câu nói đó, tôi chạy như bay ra khỏi phòng.

"Takamura, bây giờ cậu về à?" – tôi nghe tiếng người gọi

Quay lại thì thấy Takai, cậu ấy mặc bộ đồng phục đội bóng đá.

"Giúp đỡ thầy giáo lâu nhỉ, muộn rồi đấy."

"Ừm. Cậu tham gia câu lạc bộ hả?"

"À, cũng vừa xong. Tốt quá, cùng về nhé?"

Nhìn thấy nụ cười trìu mến của Takai, tôi gật đầu cái rụp. Vì cả hai cùng chung chuyến xe điện nên tôi đợi Takai thay đồ rồi cùng ra ga, đến ga lại cùng lên chung một tuyến. Sắp đến ga tôi xuống thì Takai bống nói:

"Hôm nay, tớ đến phòng giáo viên thể dục để xin lời khuyên về hoạt động của câu lạc bộ... Rồi... tớ đã nhìn thấy."

Nghe thấy thế tôi thót tim. Tôi đã ở phòng giáo viên thể dục suốt mà cậu ta có đến đâu. Nói thế tức là sao? Đầu tôi như quay cuồng. Rồi Takai cũng thì thầm ngay bên tai tôi như thầy Sanou đã làm lúc trước nhưng mà là tai phải:

"Takamura, cậu như thế là không được. Làm chuyện đó với thầy giáo. Cậu thích thầy Sanou à?"

"Không phải..."

Mặt tôi bây giờ trông như thế nào? Tôi nên phản ứng thế nào đây? Tôi không biết gì hết.

"Không thích nhưng lại làm chuyện đó, lộ ra vẻ mặt đó. Thật là..."

Tôi định ngẩng đầu lên nhìn về phía Takai thì môi tôi chạm phải môi cậu ấy. Lúc đầu chỉ là sự đụng chạm rất nhẹ nhưng...

Trong tâm trí tôi chỉ một màu trắng xóa, người không còn sức lực nên đôi bờ môi dễ dàng bị mở ra.

"...ư...ưn...ứm..."

Tôi sững sờ trước sự cảm nhận đó, định đẩy Takai ra xa nhưng không thể.

"Ứ...ứm..."

Rất lâu và rất sâu...

Tôi không thể nghĩ bất cứ điều gì, kể cả việc bị người nào đó trên xe điện bắt gặp. Lúc tôi được tha thì cả tôi và Takai đang đứng. Cậu ấy ôm lấy eo tôi và tôi đã dựa vào người cậu ấy để đứng lên.

"Thế là... cậu cũng không có vẻ gì là ghét. Còn phát ra những âm thanh đó nữa."

Những lời như thế quả nhiên làm tôi giận run người nhưng nhìn vào mắt Takai tôi lại chẳng nói được lời nào. Bởi vì ánh mắt đó nghiêm túc và có vẻ buồn buồn đến mức tôi không dùng lời để nói được.

"Takai..."

Rồi cậu ấy bỗng ôm chầm lấy vai tôi:

"Buổi ngoại khóa qua đêm sắp tới, tớ nhất quyết không nhường thầy Sanou."

Nghe thấy những lời đó, tôi điếng người.

Dù đã đến ga phải xuống mà tôi vẫn cứ đờ đẫn chẳng cử động nổi. Takai đẩy tôi xuống xe. Tôi ngoái lại nhìn. Xe điện rời ga, tôi thẫn thờ trước nụ cười buồn man mác của Takai đang xa dần.

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.