Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1-2.NGƯỜI ĐÓ CHÍNH LÀ...1-3 :CĂNG THẲNG TIẾT HỌC ĐẦU TIÊN, 1-4: CƯỠNG HÔN...

Phiên bản Dịch · 3194 chữ

Nói thế thì có thể là do nghe mấy người xung quanh lúc ở nhà ga nên người đó mới biết tên mình thôi. Ngộ ra được điều này là tôi lại bị người đó kéo đi, 30 phút sau, ngay trong phòng giáo viên của trường, các thầy cô giáo vây lấy tôi.

"Takamura, em có sao không?"

"Cô nghe thầy Sano nói cho biết rồi, cô lo lắm đấy."

Trong lúc các thầy cô tranh nhau hỏi han, đầu tôi như chứa cả một đống hỗn độn.Tại sao mọi người lại biết chuyện mình gặp biến thái? Còn nữa, thầy Sano là ai? Sao lại là thầy Sano báo tin chứ không phải là cảnh sát? Mà sao người đó cũng có mặt ở đây? Tôi nhìn thoáng qua người đã kéo tôi tới trường. Người đó không do dự tiến ngay lại gần tôi. Nhìn đồng phục sẽ đoán được tôi học trường nào, nhưng ngay cả vị trí phòng giáo viên người này cũng biết là nghĩa làm sao? Có vẻ như đoán được tôi đang nghĩ như vậy nên người đó nhìn tôi rồi nói với vẻ ngạc nhiên:

"Takamura, em vẫn chưa nhận ra tôi là ai hả?"

Tôi rụt rè gật đầu. Tôi muốn nói là "Đúng là không biết ạ" nhưng ánh mắt các thầy cô khác liền dồn vào tôi khiến tôi chẳng kịp thốt lên lời nào.

"Em...mới vào trường nhưng mà ít nhất cũng phải nhớ cái tên giáo viên chủ nhiệm lớp mình chứ."

"C... chủ nhiệm ấy ạ?"

"Ừ, Takamura, em học lớp ½ () và giáo viên chủ nhiệm là tôi Sano Yuusuke. Sau lễ khai giảng tôi đã tự giới thiệu bản thân ngay tại lớp còn gì."

Tôi cố lục lọi trong đầu nhưng rõ ràng không hề có ký ức đó.

"Ơ, em không biết ạ."

Thầy tôi nói vậy, thầy Sano cười tinh quái.

"Nếu thế thì, lúc tôi giới thiệu bản thân, có một ai đó duy nhất đã nằm ngủ gục trên bàn rồi..."

Ơ...

Đúng là thầy Sano biết rõ đó là ai nên mới nói vậy. Quả thật, đó là tôi!!!

"T... tại vì em hồi hộp trước ngày khai giảng nên đêm hôm trước không ngủ được, thế là...ngủ gục.."

Tôi khẽ thều thào. Thầy đáp lại với phong cách rất giáo viên là:

"Từ lần sau đừng có ngủ gục nữa đấy. Dù có buồn ngủ thì cũng ráng mà chịu đựng."

"Dạ!" – dù có ngượng chín cả mặt nhưng tôi cũng vâng dạ lại thật rõ ràng.

"Được rồi, giờ em về lớp được rồi đấy. Lý do đi học muộn chắc cũng có người báo rồi."

Và thế là tôi đã thoát khỏi nanh vuốt của tên biến thái. Mà cũng chẳng biết nguyên nhân tại sao tôi thoát được. Đây chỉ mới là màn dạo đầu của những sóng gió trong đời học sinh của tôi mà thôi.

Chương 1-3 :CĂNG THẲNG TIẾT HỌC ĐẦU TIÊN

Mấy ngày sau...

Sau khoảng thời gian yên bình đến đáng sợ, cuối cùng cũng đến tiết học đầu tiên của thầy Sanou, giờ học thể dục bắt đầu.Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi nhập học. Sau khi nhập học là đã đi học luôn nên cũng chẳng có gì lạ lẫm, thế nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn trốn mấy buổi học giới thiệu và giờ kiểm tra sức khỏe. Chính vì thế mà kể từ vụ tên biến thái lần trước thì đây sẽ là lần đầu tiên tôi gặp lại thầy Sanou và cảm giác căng thẳng dai dẳng suốt từ sáng đến giờ.

Không biết phòng thay đồ ở đâu, chúng tôi cầm theo đồ thể dục rồi chạy đến phòng tập, vẫn mặc đồng phục trên người. Đứng ngay bên phải tôi là bạn chơi thân từ hồi cấp 2 Okita Remi, còn bên trái là Sakashita Ayumi mới quen thân từ khi vào trường.

Remi có thể nói là đối lập hoàn toàn với tôi: cao mét bảy, mái tóc đen óng mượt dài đến eo đầy nổi bật, ăn mặc phong cách và trông như người mẫu. Quả là tôi có một cô bạn gái đáng tự hào.

Còn Ayumi thì được cho là một cô bé dễ thương. Mang trong mình ¼ dòng máu Anh quốc, bạn ấy trông thật cute với mái tóc ngắn xoăn tự nhiên, mắt và tóc màu trà cùng làn da trắng ngần. Ayumi cao tầm mét sáu, không quá cao cũng không quá thấp, thật đáng ngưỡng mộ và ganh tỵ biết bao.

Còn tôi ý hả, dù tự nhìn trong gương, tôi cũng chẳng thấy mình dễ thương, tóc trông nham nhở dài đến vai. Thế nên đôi khi tôi thấy khó chịu khi đi cùng với 2 bạn ấy. Nhưng mà tôi lại càng khó chịu và ghét cái "tôi" của mình hơn khi nghĩ như vậy. Và dù sao thì tôi vẫn thắng 2 cô bạn thân ở khoản... ngực to>.<. Tôi thân hình thì bé nhưng ngực thì cũng hơi hơi một chút ^^. Kiểu "người lùn" nên tôi hay mặc đồ cỡ S, thế nhưng thể nào chỗ ngực cũng hơi chật một chút cho coi. Thế cho nên, dù có thẳng vì chuyện này tôi cũng chẳng lấy gì làm mừng. Ế, mà tại sao tôi lại đi sâu vào chuyện ngực ngiếc thế này nhỉ? Không được, phải tạm ngừng nghĩ vẩn vơ về mấy chuyện như thế vào chú ý vào câu chuyện của Ayumi và Remi mới được.

"Chúa ơi, trông cool thế không biết!" – Ayumi cao giọng thốt lên

"Ừ thì đúng là mặt thì như thế, nhưng mà tớ thấy sao ấy. Tớ sẽ không thích người như vậy đâu."- Remi đáp lại điềm nhiêm đến lạ.

"Hả...."

Quả nhiên cách nói chuyện cũng bộc lộ tính cách nhỉ. Nhưng mà hai bạn ấy đang nói về chuyện gì thế. Tôi chẳng hiểu gì vì không nghe từ đầu.

"Này, ai trông cool cơ?"

Tôi vừa hỏi xong thì hai cô bạn khựng ngay lại, rồi Remi nói với tôi vẻ như shock lắm.

"Trời, Chisa, cậu lại lạc vào một thế giới khác nữa rồi hả? Làm ơn đi mà, cứ như thế cậu sẽ chẳng để ý gì đến xung quanh, nguy hiểm lắm đó."

"Cậu đúng là hay như thế thật đấy. Tớ mới chơi với cậu được hơn một tuần mà đã mấy lần như vậy rồi." – Ayumi cũng nói thêm vào.

"Thế à? Ừm, nhưng mà 2 cậu đang nói về ai thế?" – tôi cuống cuồng tìm cách quay trở lại chủ đề chính vì sợ hai cô nàng sẽ lèo nhèo một hồi với tôi mất.

Bản thân tôi cũng luôn nghĩ phải làm sao với cái tật xấu đấy của mình. Nhưng mà bỗng nhiên tôi lại vô thức chẳng đoái hoài gì đến xung quanh nữa, cứ như vậy hoài thì có lẽ cũng không được đâu nhỉ?

"Thì thầy Sanou chứ ai nữa. Thầy ý trông phong độ phết."

Không hiểu Ayumi có biết cảm xúc của tôi hay không nhưng bạn ý đã bắt đầu lại câu chuyện. Nếu là Remi thì đã chẳng thẳng thắn nói luôn như vậy, Ayumi quả là cô bạn tốt.

"Thầy Sanou à... Quả là phong độ, nhưng mà tớ hơi sợ thầy ấy."

"Hở? Chisa cảm thấy sợ á, hiếm à nha..."

"Có lẽ là thế..."

Tôi là tuýp người luôn muốn thân thiết với mọi người nên khi nói ra những lời như vậy có lẽ cũng hơi lạ.

"Chẳng biết thầy Sanou là người như thế nào nhưng mà tớ thấy thầy ấy có gì đó xấu tính..." – tôi vừa nói vừa nghĩ lại chuyện của thầy Sanou

Từ trước đến nay tôi mới nói chuyện với thầy có mỗi 1 lần hôm bắt tên biến thái trên xe điện. Lúc đầu tôi cứ nghĩ thầy tốt bụng lắm cơ, ai ngờ lúc ở phòng giáo viên mới lòi cái đuôi xấu tính ra ngoài. Dù là vì tôi không biết thầy do tôi ngủ gật nhưng mà có đến mức thầy tỏ ra khó chịu như thế không nhỉ? Tôi đang mông lung nghĩ ngợi thì thầy Sanou bước vào, giờ học bắt đầu.

"Tập trung nào!"

Mọi người nghe thấy tiếng hô và chạy lại chỗ thầy. Hồi trung học, học sinh toàn uể oải xếp hàng nhưng bây giờ, mọi người tập trung nhanh chóng. Chắc là do mới nhập học nên thế. Hay là vì thầy trông... phong độ quá nên là thế nhỉ? Giờ học thể dục phân nam nữ nên hôm nay ngoài thầy giáo ra, toàn con gái. Có lẽ ai cũng háo hức muốn gặp thầy cũng nên. Cô nàng nào cũng chăm chăm tìm thầy và chờ chỉ thị. Một người không thích thầy như tôi thờ ơ nhìn thấy cảnh tượng ấy bỗng bật cười.

"Tiết học hôm nay như sau: đầu tiên là đánh dấu thứ tự, sau đó tôi chỉ chỗ phòng thay đồ rồi giải thích sơ qua. Có thế thôi. Nào, các em xếp hàng tùy thích đi để tôi đánh số thứ tự."

Chỉ toàn mấy lời dặn dò của giáo viên và chẳng phải làm bất cứ cái gì liên quan đến thể dục, thế là buổi học kết thúc.

"Rồi, hôm nay đến đây thôi. Lần sau thay đồ rồi tập trung ở đây."

Nểu như thầy Sanou vẫn còn để bụng vụ tôi ngủ gục trong giờ học thì biết làm sao đây, cứ nghĩ đến là tôi thấy chán ơi là chán. Tôi cũng nghĩ thầy là kiểu người "thù dai". Đấy, vừa nghĩ thế xong là đã thấy mặt thầy hiện lên một nụ cười trông rất đểu giả.

"À, em Takamura ở lại một chút. Sau giờ học, em đến phòng giáo viên thể dục, tôi sẽ phạt em vì đã ngủ trong giờ học lúc tôi giới thiệu mình.'

Chương 1-4: CƯỠNG HÔN...

"Trời ơi, ghen tỵ zới cậu quá đi..." – Ayumi rối rít hết cả lên

"Thôi thì, ráng lên nhá." – Remi thì lại cười chua chát

Tạm biệt 2 cô bạn, tôi đến trước cửa phòng giáo viên bộ môn thể dục. Nếu có thể đánh đổi chuyện này với bất cứ thứ gì thì tôi sẵn sàng đổi ngay. Quả nhiên là tôi rất sợ thầy Sanou. Hít một hơi thật sâu, tôi gõ cửa phòng. Âm thanh gõ cửa vang lên khắp sân tập gần đấy rồi dần bị át đi. Trong phòng có tiếng người đáp lại:

"Rồi, vào đi."

Cứ tưởng thầy không để ý tiếng gõ cửa rồi tôi sẽ đường đường chính chính có cớ chuồn đi, vậy mà... đúng là không còn cách nào khác. Lấy hết quyết tâm, tôi mở cửa:

"Em xin phép vào ạ..."

Tôi liếc vội xung quanh, có khoảng 5 cái bàn và thầy Sanou đang ngồi chỗ bàn bên cửa sổ.

"Takamura, lại đây nào."

Tôi tiến lại chỗ thầy và nhận ra chiếc bàn hoàn toàn bị bao phủ bởi một lượng giấy in khổng lồ. Nhìn thấy như vậy tôi bỗng có dự cảm không lành.

"Các bản in này có 5 loại. Dùng kẹp gim dập lại hết tất cả."

"Thưa thầy, có tất cả bao nhiêu lớp ạ?" – tôi nhìn đống tài liệu vừa hỏi

"À, 5 lớp."

"Năm.... Năm ấy ạ?"

Đầu tôi choáng váng. Cho dù thầy trả lời rất đơn giản nhưng mà lớp tôi đã 35 người rồi, thế là... tất cả 175 bộ cho từng nấy người cơ á...? Giờ thể dục phân biệt nam nữ nên có thể tôi chỉ phải làm một nửa trong số đấy thôi nhưng mà có lẽ không dễ dàng vậy đâu. Làm không biết đến mấy giờ thì xong đây...Mà trên mặt tôi lại lồ lộ những gì mình nghĩ nữa chứ.

"Dù em có làm bộ mặt thế thì..." – thầy sanou cầm điếu thuốc trên tay – "Tôi sẽ làm cùng em mà, ngồi xuống đây nào."

Tôi tiến lại chỗ ghế của mình, 1 tay đẩy ghế về phía sau. – "D... dạ vâng!"

Như thầy bảo, tôi ngồi cạnh thầy, sát bờ vai rộng lớn của thầy, tôi thấy tim đập thình thịch. Được thầy giúp thì cũng vui đấy. Nhưng mà chỉ có mỗi 2 ng, cứ thấy kỳ kỳ. Tôi cảm thấy thầy như có âm mưu gì. Cứ thế, tôi và thầy, 2 người cùng nhau kẹp gim và đính tài liệu. 10 phút trôi qua mà cả 2 không nói năng gì. Tôi đang bâng quơ vì chẳng có đề tài gì để nói thì thầy Sanou mở miệng vẻ khó nói lắm.

"Takamura... à thì... em có vẻ hay gặp phải.. ờ... tên biến thái hôm nọ..?"

"Ớ... dạ... vâng"

Sao lại là đề tài này nhỉ? Tôi cố kiệm lời, lí nhí đáp lại – "Đúng là em cũng cảm thấy là nhiều lần...nhưng..."

"Nhiều lần...quả nhiên là từ khi nhập học đã bị rất nhiều lần rồi?" – Mặt thầy Sanou bỗng biến sắc.

Chỉ cần nghĩ lại chuyện bị 1 tên biến thái không quen biết chạm vào người, tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng và chẳng muốn nói gì. Thế nhưng tôi không thể lờ đi câu hỏi của thầy và đành trả lời.

"V..vâng ạ""

"...Đúng là như vậy?"

Thầy Sanou tỏ mặt ngạc nhiên và chợt chuyển sang sắc mặt như shock nặng lắm.

"Em... đúng là quá nhiều sơ hở mà. Thường thì có ai trong một thời gian ngắn mà lại bị nhiều lần như thế đâu...'

Đấy, đấy cũng là điều mà bao lần tôi tự hỏi. Nhưng bị thầy bảo như vậy sao tôi thấy buồn thế.

"Không phải như thế đâu ạ. Chỉ vì em quá thấp, cứ lên xe điện lúc đông người là cứ như chìm trong đấy luôn đấy chứ ạ."- tôi vừa gườm gườm nhìn thầy và nói như vậy nhưng vì thầy cao quá nên dù có ngồi xuống thì mắt tôi vẫn phải ngước lên (nên không gườm cho ra gườm dc ^^). Tôi cũng buồn vì chính điều đó nữa. Chỉ vì thấp lùn mà để liếc nhìn cũng thấy cổ đau đau, thế là tôi cảm thấy nản hẳn.

Thầy Sanou lại vừa lấy tay trái che mặt và quay đi. Cái gì thế này? Phản ứng kiểu đó là sao? Thấy lạ tôi hok lườm thầy nữa, cúi mặt xuống thì nghe thấy thầy thì thầm.

"Em... dễ thương thật đấy!"

Mấy lời đó có phải buột miệng? Dễ thương? Ai? Tôi á? Rõ ràng trước đó bị tôi lườm cho cháy tóc mà vẫn nói tôi dễ thương... một lần nữa tôi thấy cục tức như ứ nghẹn cổ họng.

"Thưa thầy, thầy định gây chiến với em ạ?"

Lời tôi nói ra đi cùng luôn với tiếng gim giấy kêu rõ to. Tất nhiên, mắt tôi vẫn lườm thầy. Khuôn mặt giận dữ như thế không thể nào dễ thương được.

"Đấy, thế mới bảo em dễ thương. Mặt thì đỏ bừng, mắt ngước nhìn lên, trông như đang mời gọi tôi."

"Hở..."- tôi bỗng thốt lên

Mặt đỏ là vì khi giận máu dồn lên mặt, còn mắt ngước lên là vì đang lườm chứ sao. Thế mà ông thầy này...

"Mời ... ời gọi..."

Tôi đang nói dở câu "Mời gọi gì đâu ạ..." thì lời nói không thốt ra nổi và mặt tôi trắng bệch.

Gì thế này? Khuôn mặt thầy như mờ dần đi. Sao mắt tôi chẳng nhìn rõ gì thế này? Còn nữa, sao mặt thầy lại sát gần đến sợ thế này. Vai tôi run lên.

"Ưm... ư ư.."

Hoảng loạn tột độ, tôi đấm vào người thầy thùm thụp. Nhưng thầy chặn tôi lại không rời ra. Dù tôi có ngốc thế nào cũng biết quá rõ. Tôi... bị thầy hôn.

Thầy vừa vừa phai phải thôi. Quá lắm rồi...!

Không biết phải thở thế nào, tôi đấm vào lưng thầy mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng có khoảng không chen vào.

"Thế đấy, chính vì lộ quá nhiều sơ hở, lại có thái độ dễ khiến bọn con trai hiểu lầm nên em mới gặp phải bọn biến thái đấy."

"C..cái..?"

Đúng như thầy nói nên tôi không biết nói gì. Nhưng sau khi lấy hết cam đảm, tôi dõng dạc đáp lại

"Lộ sơ hở gì chứ, không có đâu ạ"

Rơm rớm nước mắt, tôi giữ khoảng cách với thầy. Chẳng phải tôi đau khổ gì, chẳng qua do thở dốc nên mắt mới ươn ướt.

"Thế nên, tôi mới bảo em là không được thế."

Chỉ một bước chân, thầy đã khiến khoảng cách giữa cả 2 còn con số 0, và một lần nữa thầy áp vào môi tôi.

"Ưn...ư... khoan đã... ưn...thôi đi...THƯA THẦY!"

Tôi lại đấm tới tấp vào lưng thầy rồi cũng được tha nhưng vì vai bị ôm chặt nên vẫn mặt đối mặt và dường như miệng chỉ cần cử động nhẹ là lại chạm vào môi thầy.

"...Nào, gọi tôi là Yuusuke đi, gọi tên tôi đi. Không phải là "thầy" đâu nhé."

"Hả? Thầy đang nói gì thế ạ? Thâ...."

Thoắt một cái, môi chạm môi và lời nói của tôi như bị nuốt mất.

"Nào. Yuusuke. Tôi không bắt em gọi tôi là thầy."- thầy nhìn tôi với ánh mắt vẻ đau khổ. Tại sao lại nhìn tôi như thế? Làm tôi muốn gật đầu đồng ý.

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Tại sao lại yêu cầu tôi điều đó?

Người yêu cùng lứa cũng không phải, như thế chẳng phải kỳ lắm sao?

"Không, nghĩ thường thì không gọi..."

Tôi chưa kịp nói hết thì lại "bị hôn". Hơn nữa vì tôi đang nói dở nên lần này tôi đã để lưỡi thầy tiến vào trong.

"Ưm...ưn..."

Dù có cố tránh, cố tránh thì vẫn bị đuổi theo... lưỡi của thầy... cuối cùng tôi đành chịu thua và yếu ớt nói:

"Yu...yuusuke! Thế được chưa ạ, thưa thầy!"- nhân lúc thầy vừa dứt tôi nói được một câu duy nhất như thế. Tuy nhiên...

"Chưa được."

Thầy cười mỉm và lại áp vào môi tôi. Thế này...lần thứ mấy rồi? Tôi nhắm chặt đôi mắt ươn ướt. Không phải vì tôi đón nhận thầy mà là vì tôi đang cố chịu đựng.

"Sao bây giờ? Em dễ thương quá làm tôi không dừng lại được..."

Rồi bống nhiên tôi cảm nhận không khí chạm vào bờ ngực, tôi lại mở to mắt.

"Ưm... sao... sao ... lại..."

Tôi định kêu lên nhưng vì thầy chỉ rời môi tôi có chút xíu thôi nên tôi lại không nói được hết câu. Rồi vẫn bị hôn như thế, tôi cảm nhận tay thầy dưới lớp áo, tôi run run.

Tại sao?

Tại sao lại nhìn với ánh mắt đó?

Rồi mọi chuyện sẽ như thế nào?*

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.