Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

15: Ngày Valentine bí mật với thầy

Phiên bản Dịch · 3269 chữ

Chương 15: Ngày Valentine bí mật với thầy

Muốn tặng nhưng không thể tặng.... Sô cô la không được phép tặng...

"Em hãy là của tôi nhé !" – những lời nói bất ngờ đó...

Chương 15-1: Hình dáng thực của tình yêu

"Oài... chọn cái nào giờ? Khó nghĩ quá!"

Ngay trước ngày lễ tình nhân, tôi lại đến ngay cái nơi mà đáng nhẽ tôi không muốn đến nhất. Ừ, đó là cửa hàng bán Sô cô la ở khu trung tâm mua sắm. Dù nhìn sang trái hay sang phải thì cũng toàn là Sô cô la, sô cô la, sô cô la T_T. Hầu hết sô cô la đều được bọc kín bằng giấy đẹp và được xếp la liệt trên quầy vậy mà tôi vẫn cảm thấy như ngửi dc mùi thơm ngòn ngọt. Nhưng đối với một đứa không thể nào tặng sô cô la cho thầy Sanou như tôi thì chỉ cảm thấy ấm ức khi nhìn thấy sô cô la mà thôi. Và tôi càng thấy nhức nhối khi nghĩ đến cảnh Hiwatari thổ lộ với thầy vào ngày mai nữa.

"Nè, Chisa, cậu bảo cái nào được?"

"Ờ ừm, cái nào được ấy à...." – thực sự nhiều loại quá nên tôi cũng rất khó chọn

"Keita thích loại Sô cô la như thế nào?"

"Ờ thì... cậu ấy thích sô cô la có hạnh nhân á." – Ayumi nói với vẻ rạng rỡ

Mặt thì ửng hồng, miệng cười mỉm chúm chím, dễ thương quá đi!

"Vậy thì cậu hãy chọn sô cô la có hạnh nhân. Vì cậu sẽ thổ lộ mà, nên phải tặng loại mà cậu ấy thích."

"Không biết tớ có thể thổ lộ không nữa. Có khi lại như mọi năm tớ lại trót nói là sô cô la bạn bè ấy chứ." (*Lễ valentine là dịp để con gái tặng sô cô la cho người mình yêu, bạn bè hoặc nhưng người hay giúp đỡ mình. Sô cô la cho người mình yêu là sô cô la tình yêu, sô cô la tặng cho những người khác không phải là người mình yêu thì là sô cô la bạn bè, sô cô la tình nghĩa...." )

*Ayumi đã thầm thích Keita bao lâu nay rồi. Năm nào cậu ấy cũng định tặng sô cô la rồi thổ lộ tình cảm của mình nhưng cuối cùng lại vì quá xấu hổ mà không nói năng gì được. Quả nhiên phải dũng cảm mới nói ra được những tâm tư của bản thân với đối phương. Ngày trước, hồi tỏ tình với thầy Andou tôi cũng phải sử dụng hết sự dũng cảm của cả đời mình ấy chứ.

"Nè, nếu như chúng ta thêm vào tấm sô cô la thông điệp thì sao nhỉ? Cậu sẽ viết "tớ thích cậu" trên đó. Nếu như lỡ cậu có nói nhầm thành Sô cô la bạn bè thì chỉ cần nhìn thấy thông điệp đó cậu ấy sẽ hiểu ra rằng đây là sô cô la tình yêu ngay." – tôi quay sang hỏi Ayumi, bất chợt khuôn mặt cậu ấy bừng sáng vẻ rạng rỡ

"Ừ, đúng rồi. Tớ sẽ làm thế!"

"Ừ, thế sô cô la thì cậu lấy cái nào? Có nhiều loại có hạnh nhân lắm. À hay là cậu tự tay làm?"

"Á, không thể tự làm được. Keita hay sang nhà tớ chơi lắm, thể nào cậu ấy cũng thấy tớ đang làm mất."

"À thế à... À, cái này, trông có vẻ ngon này." – tôi chỉ vào một gói có rất nhiều miếng sô cô la hình trái tim xinh xắn.

"Ồ...đâu nào đâu nào. Sô cô la hương cà phê và hạnh nhân? Có vẻ ngon nè!" – Ayumi nhoẻn cười, đọc lời giới thiệu rồi lấy một miếng để sẵn ăn thử. Sau đó tôi cũng ăn thử một miếng... Vị ngọt của sô cô la hòa cùng vị đăng đắng dịu nhẹ của cà phê, bên cạnh đó hương hạnh nhân cũng lan tỏa trong miệng.

"Ôi, ngôn quá! Tớ lấy cái này!"

"Tốt quá, cậu chọn xong rồi!'

"Ừ! Nhưng mà Chisa này, cậu không định tặng cho ai cả à?"

"Ư...ừm!" – trong giây lát hình ảnh thầy thầy Sanou lóe lên trong tâm trí...Biết là không thể tặng được vậy mà tôi vẫn nhìn sô cô la với vẻ tiếc nuối hiển hiện. Và Ayumi đã nhanh chóng nhận ra biểu hiện đó của tôi.

"Cậu có người để tặng mà, đúng không? Ai vậy? Ai?"

"À... thì...." – từ ngữ như tắc nghẹn trong họng

Liệu tôi có thể nhẹ nhõm nói ra rằng tôi yêu thầy, yêu rất nhiều được không nhỉ? Dù gì... chúng tôi cũng đã.. hôn nhau... Nhưng nếu chuyện lộ ra, lỡ tôi khiến thầy gặp phải rắc rối thì sao?

"Xin lỗi cậu! Nếu cậu không muốn nói thì không cần nói đâu. Hì hì!" – tôi đang đăm chiêu không biết phải ăn nói sao thì những lời đó của Ayumi làm tôi nhẹ cả lòng.

"Tớ xin lỗi nhé, Ayumi!"

"Ừ, không có gì đâu. Nhưng tớ nói này, có thể là lo lắng thừa thãi nhưng mà tớ nghĩ cậu cứ mua sô cô la đi. Có khi sau này có lúc cậu lại hối hận và la giời la đát rằng biết thế cứ mua trước đi ấy. Dù không biết có tặng được đúng ngày không nhưng cứ mua đi, chỉ mua thôi mà. Nếu như có lý do không thể tặng được thì vẫn còn cách tặng giấu tên cơ mà, nhỉ?"

"ừ.... Đúng nhỉ?" – tôi như được tiếp thêm lòng dũng cảm từ những lời nói của Ayumi.

Tôi sẽ mua sô cô la!

Nếu như thầy không biết đó là sô cô la của tôi tặng thì sẽ chẳng... có vấn đề gì đâu, nhỉ? Tôi nhìn quanh cả cửa hàng và bắt đầu chọn sô cô la cho mình.

Chương 15-2: Sô cô la "trái phép"!

Ngày 14 tháng 2! Chắc chắn đây là ngày lễ tình nhân không thể quên suốt cuộc đời tôi. Vào ngày hôm đó, ngay từ sáng tôi đã bồn chồn thấp thỏm không yên. Tôi bỏ hộp sô cô la mà mình trót mua ngay trong cặ. Loại sô cô la lẫn hương rượu giành cho những người đã trưởng thành. Vì tôi đã thua trong vụ cá với Hiwatari nên hộp sô cô la này có thể coi là "ngoài vòng pháp luật", sô cô la trái phép TT. Tôi không được phép tặng! Tôi biết chứ nhưng... nhưng tôi muốn đưa cho thầy! Tôi muốn truyền đạt thứ tình cảm này. Ít nhất tôi chỉ đặt sô cô la vô danh này trên bàn của thầy Sanou thôi mà....

"Nào!" – tôi quyết chí đứng phắt dậy. Nhìn quanh một hồi để xác nhận là không có Hiwatari, tôi từ từ lấy hộp sô cô la ra. Tôi nhìn đồng hồ, kim điểm 12h35 mà giờ nghỉ trưa chỉ đến 1 giờ chiều. Vẫn còn chút thời gian. Ổn thôi mà! Tôi tự nhủ mình như vậy tồi hướng tới phòng giáo viên thể dục.

Tôi chỉ còn một nỗi lo lắng là không biết trong phòng giáo viên thể dục vắng người hay không. Dù thầy Sanou không có trong đó thì nhỡ còn những thầy cô giáo khác thì sao. Tất cả các thầy cô đều ở phòng giáo giáo vụ thì có phải tốt không. Phòng giáo vụ thì rõ ràng không được rồi. Thầy Sanou không có ở đó nhưng ở phòng giáo vụ có rất nhiều các thầy cô khác nên làm gì cũng rất dễ bị để ý vì quá nổi bật. Mà tôi phải làm sao để chắc rằng Hiwatari không biết được chứ. Trong lúc miên man nghĩ ngợi thì tôi đã đến phòng giáo viên thể dục từ lúc nào. Tôi đứng ngay trước cửa và tự cố trấn tĩnh mình.

Thình thịch.... Thình thịch!

Bình tĩnh nào, tôi ơi!

Tôi thầm cầu mong không có ai trong phòng, toan định gõ cửa thì nghe thấy tiếng gọi khe khẽ vang lên "Thầy Sanou...."

Ế?

Vì quá hãi hùng, tôi không dám cử động gì, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm vào cánh cửa... cửa hơi hé một chút. Tôi run run đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra thêm 1 chút sao cho không gây lên tiếng động. Từ kẽ hở khi cửa hé mở, tôi nhìn lén vào trong và thấy Hiwatari đang ôm cứng lấy thầy. Hiwatari đã nói rồi sao? Máu trong người tôi như chảy ngược dồn lên. Cả huyết quản, cả con tim tôi như nổ tung. Đã biết hôm nay là ngày Hiwatari sẽ thổ lộ với thầy... đã biết thế vậy mà sao tôi cảm giác như mình chẳng biết gì thế này... Thầy Sanou đã trả lời như thế nào? Trước đó đã có chuyện gì xảy ra với Hiwatari rồi chăng? Tôi cứ ngỡ hôm lễ giáng sinh, trái tim của tôi và thầy đã gặp nhau.. tất cả chỉ là mộng tưởng thôi ư? Giờ đây thầy đã là người yêu của Hiwatari rồi chăng?

Tôi không thể nào nhìn thêm được nữa, quay gót rồi lao nhanh xuống cầu thang.... Tiết học sau là gì cũng được, tôi chẳng quan tâm, tôi muốn ở một mình. Tôi chạy mải miết tìm kiếm nơi mà chỉ có mình mình.

Tôi mở cửa thật mạnh, trước mặt giờ đây là sân thượng.

Giờ là giữa mùa đông mà sao bầu trời trong xanh và thanh khiết quá... vậy mà bờ môi tôi chỉ cảm nhận được vị đắng ngắt...

"Cái này.... Đắng quá.... Đắng...?" – tôi khẽ lẩm nhẩm, vị đắng càng lan ra trong miệng

Tôi đã mở giấy gói sô cô la mà tôi ngỡ là ngọt ra và cho một viên vào miệng....

"....đau quá...." – dư vị đang lan tràn trong miệng tôi lúc này là hương vị của người trưởng thành.... Là sự cay đắng đến quặn thắt của rượu... Nhưng càng về sau, càng về sau... vị đắng ngắt lại càng xâm chiếm hết tất cả...

"Kỳ... quá... sô...cô la... lại đắng.. . đắng quá..." – tôi vừa lẩm nhẩm vừa gặm nhấm cái vị đắng đó trong miệng

Tôi lại ăn thêm một miếng nữa.... từ từ trườn sụp xuống...và cuối cùng tôi đã nằm hẳn xuống. Bầu trời xanh chói lọi quá, tôi quay mặt đi như trốn tránh. Thế nhưng tôi nhắm mắt lại ngay sau đó vì cứ có cảm giác đang bị chính bầu trời nhìn chằm chằm. Cái lạnh của mùa đông chích vào làn da đến nhói đau như đang đáp lại tâm trạng của tôi lúc này.

Chương 15-3: Nhà của thầy

Cảm nhận được sự ấm áp plan tỏa, tôi khẽ mở mắt. Ngay trước tầm nhìn lúc này là hình ảnh trần nhà màu kem, tôi quay mặt nhìn quanh thì thấy màu xanh kẻ sọc của ga giường mình đang nằm.

"... Đây là đâu?"

"Nhà tôi."

Cứ ngỡ là chỉ có mình mình nên khi nghe thấy có người trả lời tôi bỗng giật thót. Cuống cuồng ngồi dậy nhưng đầu bỗng quay mòng mòng nên thân người tôi lại sắp đổ sập xuống giường lần nữa. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó đỡ ngay phía sau lưng, ai nhỉ? Tôi quay lại và nhìn thấy khuôn mặt thầy Sanou áp sát ngay bên phải mình.

"Thầy Sanou..? Tại sao lại...?"

Thầy đỡ tôi nằm lại xuống giường.

"Tại sao à? Tôi phải hỏi em câu đó. Tại sai em lại một mình ở một chỗ như thế?" – thầy không trả lời câu hỏi của tôi, và từ giọng nói của thầy tôi có thể dễ dàng nhận ra là thầy đang giận

"... Chỗ như thế?" – tôi không nắm rõ tình hình thực tại nên không thể hiểu tại sao thầy lại giận như vậy.

"Em nằm ngủ ở trên sân thượng, lại mặc áo mỏng nữa, đúng không?"

Thầy nói làm tôi sực nhớ ra mọi chuyện. Cái cảm giác đó khác khẳn với sự ấm áp len lỏi lúc tôi mới tỉnh dậy vừa nãy. Lúc đó tôi đã ở một nơi lạnh lẽo quá đỗi. Tôi đã ở trên sân thượng, nằm cuộn tròn trong những con gió thu đông buốt giá. Có lẽ tôi bị trách là đúng. Dù tôi có khoác áo vest mỏng ngoài nhưng khi từ trường về nhà sẽ có áo khoác khác nên bên trong tôi không mặc nhiều lắm. Nhưng tại sao tôi lại ở đây?... Tôi bỗng giật mình nghĩ lại, thầy bảo đây là ở đâu cơ? Nhà thầy Sanou á? Tôi ngẩn người một lúc rồi luống cuống tìm cách trốn chạy.

"Em xin lỗi, em về...." – tôi định nói em xin phép về rồi ngồi dậy nhưng đã bị thầy Sanou đẩy mạnh 2 vai mạnh đến nỗi không cử động được

"...Thầy Sanou?"

"...Em... có biết mình đang trong tình trạng thế nào không?"

"....?" Tình trạng như thế nào cơ?.... Nói mới thấy cả thân người nặng trĩu và nóng như lửa đốt

"Em bị sốt 39 độ ấy. Uống thuốc hạ sốt này vào." – thầy nói rồi đặt lên chiếc bàn cạnh giường một cốc nước và viên thuốc. Tôi nhanh chóng uống thuốc rồi hỏi thầy:

"Tại sao em lại ở nhà thầy ạ?"

"ừ...tôi có việc cần gặp em nên đi tìm suốt, cuối cùng thấy em ở trên sân thượng. Vì em bị sốt nên tôi mượn xe đưa em về nhà nhưng không có ai ở nhà cả. Thế là tôi chỉ còn cách đưa em về nhà tôi thôi."

"A...hôm nay mẹ em làm ca thêm nên về muộn..."

"Có lẽ thế. Lúc nãy tôi có liên lạc lại rồi. Tôi bảo nhà em là khi nào em ổn thì sẽ đưa em về. Vì thế em hãy ngủ cho đến khi thuốc có tác dụng đi nhé."

Thầy dịu dàng xoa đầu tôi, mi mắt trĩu nặng... tôi nhắm mắt!

Tôi bất chợt bừng tỉnh, ngay trước mắt là nụ cười dịu dàng của thầy Sanou.

"Thầy Sanou?"

"Em dậy rồi à? Nào đo nhiệt độ đi." – nói rồi thầy đưa cho tôi chiếc cặp nhiệt kế

Tôi định đưa cặp nhiệt kế kẹp vào nách thì... ngỡ ngàng đến ngưng cả thở.

"....ớ"

"Sao vậy?"

Thầy nhận ra sự khác lạ của tôi.

"...Quần áo." – tôi chỉ run rẩy thốt ra được mỗi một từ đó

Chỉ một lời đó thôi nhưng thầy Sanou đáp lại tôi với một nụ cười đầy ẩn ý cứ như là đã hiểu tôi muốn nói gì.

"Xin lỗi em. Em ra nhiều mồ hôi quá nên tôi đã thay quần áo cho em đấy."

Đúng như lời thầy nói, tôi đâu có mặc đồng phục đâu. Đang mặc trên người lúc này là chiếc áo phông màu đen của thầy đấy chứ. Cứ nghĩ đến việc bị thầy nhìn thấy hết là tôi đã xấu hổ đến mức phải kéo chăn lên để che mặt và cả thân người. Rồi tôi lại phát hiện thêm một điều. Phía dưới tôi không mặc gì ngoài đồ lót TT. Vì áo phông của thầy dài quá làm thành hẳn cái váy liền, có đứng lên cũng không nhìn thấy gì phía dưới. Thế nhưng mà tôi vẫn xấu hổ cực cực cực kỳ! Tôi thì mặt mũi đỏ phừng phừng còn thầy thì mặt vẫn tỉnh bơ tay đưa cho tôi bộ đồng phục. Sao tôi thấy buồn và ấm ức thế này! Chỉ điều đó thôi đã khiến tôi nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa trẻ con và người lớn.

"Nhiệt độ giảm rồi đấy, em thay đồng phục đi. Tôi sẽ đưa em về nhà." – thầy nói rồi quay lưng lại

"À, quên, cám ơn em về chỗ sô cô la nhé." – thầy nói xong liền quay phắt lại phía tôi rồi... hôn tôi...

"..ưn...."

Thoang thoảng trên bờ môi đang ép chặt kia là vị đắng của rượu hòa lẫn vị ngọt của sô cô la....

Chương 15 – 4: Lời cầu hôn bất ngờ...

"Em đã bảo thầy rồi, không phải Sô cô la cho thầy đâu mà..." – tôi vừa nói vừa quay sang khẽ lườm thầy Sanou đang ngồi lái xe ngay bên cạnh. Thầy đang chở tôi về nhà bằng xe ô tô. Nhờ thuốc mà tôi đã hạ sốt và giờ cảm thấy cả thân người dễ chịu hơn. Vì thế mà tôi có thể phàn nàn với thầy như vừa rồi đó ^^. Tôi đã định bụng không đưa cho thầy ấy thế mà nó đã trôi vào tận miệng thầy cơ chứ...

"Đằng nào chỗ sô cô la đó cũng là của tôi, há?"

Tôi muốn gào lên là không phải như vậy nhưng vì bị thầy nói trúng tim đen nên chẳng thể đáp lại được lời nào. Ủa, mà chẳng nhẽ thầy không để ý rằng lớp vỏ bọc chỗ sô cô la bị mở ra ư? Mà thôi, kệ đi, dù sao tôi cũng có một niềm vui không ngờ khi biết sô cô la đã đến tay thầy^^

Trong khi tôi còn miên man với những suy nghĩ của mình thì xe đã đỗ ngay trước cổng nhà. Tôi nói lời cảm ơn, toan mở cửa bước xuống xe thì không hiểu sao thầy Sanou ngăn tôi lại.

"Thầy Sanou...?"

Cánh tay phải bị thầy kéo lại và giờ đây tôi nhìn trực diện với khuôn mặt thầy. Tôi không thể đoán ra được bất cứ điều gì khi thầy chỉ im lặng như vậy. Tôi chỉ là... bất động...

Cứ như vậy, không biết đã bao lâu trôi qua rồi! Cuối cùng thầy cũng mấp máy đôi môi:

"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em."

".............?"

Sự nghiêm túc toát lên từ đôi mắt thầy khiến tôi như ngưng thở, tôi ... chờ đợi câu nói tiếp theo...

"Em lấy tôi nhé?"

"....Hớ?" – quá bất ngờ, tôi thốt lên như một con ngố

Lấy á? Trước thì tôi được thầy Andou ngỏ lời hẹn hò để sau đó tiến tới hôn nhân, nhưng lần này không phải đơn giản như vậy nữa, là cầu hôn, cầu hôn đó....? Rõ ràng tôi và thầy còn chưa từng hẹn hò cho ra đúng hẹn hò vậy sao thầy có thể...? À, hay là vì bị sốt nên đầu và tai tôi bị cái gì rồi ta... gào

"Tôi yêu em! Tôi không muốn giao em cho bất cứ ai cả. Nhưng tôi là thầy giáo nên không thể nào công khai yêu em được. Nhưng nếu tôi lấy em rồi thì dù trường học hay hội đồng giáo viên, sẽ không ai có thể cản trở chúng ta nữa. Vì thế, em... em hãy là của tôi nhé!" (lời người dịch: Em nguyện vì chàng, Sanou hỡi xịt máu mũi)

"Th...ầy...!"

Thầy vẫn nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tôi vẫn còn chưa rõ thầy vừa nói gì.

Tôi yêu thầy! Nhưng tâm trí tôi chưa bình tĩnh lại được! Tôi vẫn luôn nghĩ rằng hôn nhân là vấn đề khi ta đã trưởng thành. Ấy vậy mà giờ đây, cái chuyện xa xôi đó đang hiện hữu ngay trước mặt tôi....*

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.