Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14: "Bách nhân nhất thủ" (Hyakunin Isshu*)

Phiên bản Dịch · 4658 chữ

Chương 14: "Bách nhân nhất thủ" (Hyakunin Isshu*)

(*: Đây là trò chơi bài bằng các quân bài có viết những bài thơ trong tập "Bách nhân nhất thủ" (gồm 100 bài thơ của 100 nhà thơ)

Tôi và Hiwatari cùng phục thù trong trò chơi "Bách nhân nhất thủ".

"Takamura..." – giờ đây sao cay đắng biết mấy khi nghe giọng nói đó

Chương 14-1: Cạnh tranh lần cuối

Học kỳ 3 bắt đầu với tiết sinh hoạt đầu tiên. Thế nhưng tôi chẳng chú ý đến tiết học gì cả, hình ảnh thầy Sanou hôm đầu năm cứ ẩn hiện trong tâm trí. Thầy Sanou và Hiwatari... Lúc đó tôi đã nghĩ là mình bị lừa dối, nhưng mới đây tôi lại nghĩ theo chiều hướng khác. Tôi không hề bị lừa dối. Tôi nghĩ thế đấy, nhưng có khi đó chỉ là vì tôi không muốn biết rõ sự thật mà thôi. Một khi chưa biết thì tôi vẫn còn có thể ngập tràn trong hạnh phúc. Tôi không muốn làm rõ mối quan hệ của hai người kia để rồi đặt dấu chấm hết cho mối tình này.

Tôi thoát khỏi những suy nghĩ miên man, trở về với hiện tại khi nghe thấy tiếng ghế phát ra khi các bạn khác trong lớp đột nhiên đứng dậy. Gì ế? Tôi luống cuống nhìn khắp lớp để xem xét sự tình.

"Takamura, cậu lại không nghe gì hết nữa hả?" – có tiếng nói từ trên vọng xuống, ngước mặt nhìn lên tôi thấy Ủy viên trưởng ở ngay đó

"Lớp đang phân nhóm cho cuộc thi đánh bài bằng thơ Bách nhân nhất thủ. Mỗi đội 6 người nhé. Biết rồi thì nhanh đi lập đội đi."

"Đánh bài bằng thơ Bách nhân nhất thủ? Là thi gì thế?" – tôi không hiểu lắm nên hỏi lại nhưng lại nghe thấy tiếng thở dài của đối phương

"Cậu quả là chẳng bao giờ chú ý lắng nghe ai nói gì ấy nhỉ. Thầy đã từng giải thích cách chơi đánh bài bằng thơ Bách nhân nhất thủ hồi thầy ra bài tập học thuộc mấy bài thơ trong giờ quốc ngữ học kỳ 2 rồi còn gì."

"À thế thế à?" – tôi gật gật đầu. Tôi có nhớ bài tập học thuộc thơ nhưng lại không hề có ký ức gì về lời giải thích của thầy về cuộc thi đánh bài này. Hồi đó ngày nào tôi cũng chìm trong hạnh phúc vì được thầy Sanou dạy học thế nên trong tiết học toàn nghĩ đến những lời thầy Sanou nói không hà.

"Thôi được rồi, đầu tiên cứ nhập đội đi đã" – nghe Ủy viên trưởng nói vậy, tôi cũng lập tức rời chỗ ngồi. Đi quanh lớp một lát tôi nhìn thấy Ayumi đang cười vẫy tay với mình, toan định bước tới chỗ cậu ấy thì...

"Takamura đằng này nha." – tay tôi bị kéo bất ngờ bởi... Hiwatari

"Ế?"

Hiwatari kéo tay tôi đi về phía có 3 bạn cùng lớp nào đó. Tuy tôi không hay nói chuyện với những bạn này nhưng vì các bạn ấy học rất giỏi nên tôi biết đó là Sekiguchi, Enoki và Mori. Đây là đội tôi ư?Một người ngốc như tôi á?Tại sao?

"Ồ, cậu cũng trong đội này à?" – tôi lại giật mình lần nữa bởi tiếng ai đó nói từ phía sau. Ôi, vẫn là Ủy viên trưởng.

"Ủy viên trưởng, cậu đừng có đến gần đây... Cậu cũng cùng nhóm này á?" – tôi rú lên vì đã hiểu câu nói "Cậu cũng trong đội này à" vừa nãy.

"Nào, mọi người, giải lớp thì không nói làm gì, nhưng giải đội thì phải nắm cho bằng được, không ai được lùi bước nhé."

"Giải đội ?" là gì zậy ta?

Ủy viên trưởng đờ mặt trước phản ứng của tôi.

"Cậu... ngay cả điều đó cũng không biết à. Lúc nãy tớ đã giải thích ở trên bục giảng còn gì, nghe cho kỹ chứ."

Lúc này? Là cái lúc tôi đang mải nghĩ về thầy Sanou hay sao ấy nhỉ? Ôi, tôi mà chịu khó lắng nghe đã tốt. Một lúc sau, Hiwatari giải thích một lần nữa thật chi tiết cho tôi biết.

"Một lớp chia làm 6 đội rồi cũng đấu với nhau. Đội nào còn trụ lại cuối cùng thì đạt giải đội. Còn lớp nào có số điểm tổng của các đội cộng lại cao nhất thì đạt giải lớp."

"Làm sao để tính điểm vậy?" – tôi thử hỏi luôn về những điều chưa rõ

"Số quân bài đạt được chính là số điểm."

"À, quả nhiên như vậy. Tớ hiểu rồi. Cám ơn cậu nhé."

"Ừ, không có gì. Nhưng mà này..." – rồi Hiwatari bỗng nhiên hạ thấp giọng, tôi tỏ vẻ chờ đợi

"Chúng ta lại cá nhé?" – Hiwatari đặt tay lên vai tôi rồi thì thầm

"Ế?"

Tôi đờ người đi vì kinh ngạc, chỉ có hai con mắt mở to ra hết cỡ. Cá? Cá cái gì? Không được đến gần thầy Sanou á?

"Lần trước vẫn chưa phân rõ thắng thua đúng không? Lần này chúng ta dùng trò đánh bài Hyakunin Isshu (bách nhân nhất thủ) nhé?"

"Nhưng cá cái gì...?" – họng tôi bỗng khô rát làm âm thanh bật ra không rõ ràng

"Lần này khác trước một chút. Sắp đến Valentine rồi nhỉ? Người thắng sẽ có quyền tặng Socola và tỏ tình với thầy, người thua không được làm gì cả. Chúng ta phân thắng thua bằng số quân bài đạt được trong cuộc thi. Được không?"

"Tớ..." – tôi ngập ngừng. Làm sao tôi chọi lại được cơ chứ. Mà dù thắng cũng không thể thổ lộ với thầy. Tôi làm sao có thể phá vỡ mối quan hệ "Thầy và Trò" mà thầy đã cất công bảo vệ che giấu bấy lâu được.

"Cậu định rút lui à?" – Hiwatari nói như thấu rõ lòng tôi

".....tớ....."

Tôi sẽ không chạy trốn. Nhưng tôi không thể nói lại được điều gì.

"Nè, cậu sẽ cá với mình chứ?"

Nhìn thấy nụ cười của Hiwatari, tôi đã đi đến quyết định.

Chương 14-2: Ánh mắt ấy

"Quả là không được mà ~ !" – còn hai ngày nữa là đến cuộc thi chơi bài, lúc này, sau giờ học chính, tôi ngồi trong lớp và rên rỉ ỉ ôi một mình. Trên tay tôi là cuốn thơ Hyakunin Isshu (Bách nhân nhất thủ).

"ừm ừm, Màu của hoa...à à,... không hiểu gì hết nữa rồi ~ ..."

Tôi đã cố bán sống bán chết để nhớ các bài thơ nhưng mãi mà không nhớ được. Hay là do tôi luyện một mình nên không tập trung được? Nhưng cho dù tôi có nhờ ai đó giúp mình học thuộc thì cũng chẳng thể vì bạn bè về hết trơn hết trọi rồi.

"....À đúng rồi, thầy Sanou!" – một ý nghĩ vụt lóe trong đầu, tôi định vực dậy cái thân thể đang ủ rũ này thì....

"Nhưng mà giờ mình không muốn gặp thầy...." –tôi lại cắm mặt vào tập thơ

Nếu bây giờ mà lại nhìn thấy thầy và Hiwatari cùng nhau thì tôi shock lắm đấy. Thế nên giờ không nên gặp thì hơn. Haizzz, tôi đúng là chẳng có chút ý chí gì hết.

"A, thầy Andou!" – khuôn mặt thầy Andou bỗng hiện lên trong tâm trí khi tôi đang nghĩ miên man. Thầy Andou là thầy giáo dạy quốc ngữ nên sẽ là người thích hợp nhất còn gì. Nhưng tôi hơi lo một chút vì tôi đã chẳng hề nói chuyện gì với thầy kể từ đại hội thể thao. Tôi vẫn còn ậm ờ chưa trả lời rõ khi thầy tỏ tình. Giờ gặp nhỡ thầy bảo tôi phải trả lời thì sao đây? Nhưng mà cũng đã 3 tháng rồi, chắc không sao đâu nhỉ....?

"Được rồi...!" tôi nhanh chóng thu dọn sách vở rồi đứng dậy khỏi ghế.

Tôi băng qua hành lang mờ mờ tối vì đã gần hết ngày, bước chân hướng tới phòng tài liệu quốc ngữ.

"Cho em hỏi có thầy Andou không ạ?" – tôi vừa gõ cửa vừa hỏi

"Mời vào" – tôi bước vào phòng sau khi thấy tiếng trả lời. Thầy Andou ngồi 1 mình đang đọc tài liệu gì đó trên bàn.

"Thầy đang bận ạ?"

"À, không có gì, sao vậy em?" – thầy trả lời tôi rồi ngẩng mặt lên nhìn

"Em không thể nhớ nổi mấy bài thơ trong tập "Bách Nhân Nhất Thủ". Thầy có thể giúp em nhớ thơ được không ạ?'

"Giúp ...nhưng mà em à, chỉ còn cách ngồi đọc cho nhớ thôi."

"Em biết ạ, nhưng một mình em không thể nào tập trung để mà nhớ được."

"Không còn cách nào nhỉ... Được rồi, tôi sẽ đọc nửa đoạn trên, em đọc tiếp nửa còn lại nhé. "Trời nổi gió – Con đường tuyết – Chim lạc đàn"

"Ế....ế..." – chưa gì thầy đã bắt đầu đọc luôn rồi, tôi cuống cuồng suy nghĩ

"Trời nổi gió – Con đường tuyết – Chim lạc đàn"

À nào nào....bài nào.......

.........................................................

Chết rồi, không nhớ ra được!

"Thầy ơi, em chịu rồi." – tôi vẫn đứng nguyên như thế, co rúm người lại rồi ngó xem thái độ thầy

"Bóng dáng thiếu nữ - Trong khoảnh khắc – Đắm đuối nhìn nàng"

"Bóng.... Bóng dáng thiếu nữ - Trong khoảnh khắc – Đắm đuối nhìn nàng?" – đoạn tiếp theo của bài đó là thế này ư?

"Đúng rồi, đọc lại bắt đầu từ câu "Trời nổi gió" thử xem nào."

"À vâng..., Trời nổi gió – Con đường tuyết – Chim lạc đàn, Bóng dáng thiếu nữ - Trong khoảnh khắc – Đắm đuối nhìn nàng?"

"Tốt! Dù không thể nhớ được hết tất cả 100 bài thơ nhưng nếu như em có thể nhớ được phần dưới sau khi nghe câu đầu thì được rồi. Ví dụ như vừa rồi em chỉ cần nhớ "Trời nổi gió" tương ứng với "Bóng dáng thiếu nữ" là tốt rồi đó. Sau này tôi sẽ làm bài test nhỏ và mong các em nhớ được đến như vậy thôi. Nhưng đó là chuyện sau cuộc đi Bách nhân nhất thủ sắp tới."

"À thế ạ? Tại sao khi thi đánh bài bằng thơ thì không cần phải nhớ hết tất cả ạ?" – tôi lộ rõ vẻ ngạc nhiên và nhìn thầy chăm chú

"Chisa, em chẳng thay đổi gì cả. Chắc chắn trong giờ sinh hoạt cả lớp thầy đã giải thích rồi mà." – thầy Andou miệng thì nói như quở trách nhưng khuôn mặt lại đang cười. Khuôn mặt cười đến chói lọi. Được thầy gọi là Chisa với khuôn mặt tươi cười đó, tim tôi lại nhói.

"Giờ sinh hoạt lớp có... có ạ?" – tôi vừa hỏi vừa ngồi vào chiếc ghế gần đó

"Chắc chắn! Tôi cứ nghĩ là không phải giải thích về luật bắt thẻ Bách nhân nhất thủ thì các em cũng biết hết rồi chứ."

Tôi nghiêng đầu... Thẻ thơ? Tức là mấy tấm thẻ có ghi các bài thơ ?

"Chisa, em biết trò bắt bài Bouzumekuri chứ?"

"Dạ, em thích trò đó lắm ạ."

Là trò có các lá bài vẽ hình cô gái, chàng trai quý tộc hoặc yêu quái. Các quân bài để sấp rồi từng người một lần lượt rút. Nếu như bắt phải những quân bài có hình yêu quái thì người chơi sẽ phải vứt hết những quân mình đã nhặt được từ lúc bắt đầu chơi. Sau khi rút hết cả bộ bài, người cầm được số quân bài nhiều nhất là người chiến thắng, thế cho nên khi chơi trò này tôi vẫn hay hồi hộp vì sợ bắt phải quân bài yêu quái. Nhưng mà trò này với "Bách nhân nhất thủ" thì có liên quan gì ta? Trong đầu tôi lùng bùng cả mớ dấu chấm hỏi.

"Mấy tấm thẻ thơ Bách nhân nhất thủ được dùng trong trò Bouzumekuri đó em."

Ớ, nói như vậy là không chỉ có thẻ vẽ hình mà có cả thẻ viết thơ nữa nhì. Tuy không được dùng trong trò Bouzumekuri nhưng có cả những tấm thẻ bài chỉ viết mình chữ mà.

Thầy Andou giải thích tiếp:

"Mấy tấm thẻ trong trò Bouzumekuri là thẻ đọc, trong đó có cả bài thơ và tranh vẽ tác giả bài thơ đó. Còn những tấm thẻ không được dùng trong trò Bouzumekuri là tấm thẻ bắt, chỉ viết nửa phần sau của bài thơ thôi. Khi chơi trò rút thẻ Bách nhân nhất thủ, những tấm thẻ bắt sẽ được lật ngửa xếp trên bàn. Sẽ có người cầm thẻ đọc để đọc thơ và nhiệm vụ của người chơi là trong thời gian nhanh nhất lấy được thẻ bắt tương ứng với bài thơ đang được đọc."

"A, là cách chơi thông thường của trò bắt bài Bách nhân nhất thủ đúng không ạ?"

"Đúng, em hiểu rồi thì, tiếp theo: "Màu của hoa – Mờ mờ ảo ảo – Như đùa giỡn ta"

À, cái bài này vừa nãy đã học thuộc rồi mà ta... Là gì là gì nhỉ?

Màu của hoa – Mờ mờ ảo ảo – Như đùa giỡn ta...

"Ta là ....chính ta – Giữa ....nhân gian này – Đôi mắt ...mờ ảo"

"Nào nào, em quả là học thuộc rất tốt rồi còn gì." – thầy Andou xoa đầu tôi nhẹ nhàng

Cái cảm giác này nhớ quá! Ngày trước, mỗi khi tôi học tốt thầy cũng xoa đầu tôi thế này.

"Chisa, giờ em vẫn chưa về, không sao chứ?"

"Ế?" – tôi vội vàng rút điện thoại trong túi váy ra nhìn đồng hồ, óa, đã 6h30 chiều rồi.

"Chết rùi! Em xin lỗi thầy, em về đây ạ!" – tôi đứng bậy dậy, tiếng ghế lêu lạch cạch rõ to

Vì thời tiết này trời nhanh tối nên tôi không nghĩ là đã muộn như thế. Thế nhưng, thầy Andou lấy chìa khóa xe ô tô từ trong túi ra ngay trước mặt tôi.

"Muộn rồi để tôi đưa em về."

"Được không ạ? Em cám ơn thầy ạ."

Tôi sợ về một mình khi trời tối như này lắm. À mà vừa rồi tôi lại tỏ thái độ muốn được nuông chiều hay sao ấy nhỉT_T.

"Tôi cũng đang định về mà." – nói rồi thầy đứng dậy, chúng tôi rảo bước qua hàng lang

"Ủa, Takamura, em còn ở trường à?" – có ai đo bắt chuyện khi tôi đang đứng đợi ngoài hành lang vì thầy Andou bảo phải qua phòng giáo viên một chút. Khi tôi ngẩng mặt lên nhìn thì thấy thầy Sanou đang đứng ở đấy. Ngay khi bóng dáng ấy rơi vào tầm mắt của mình, trái tim tôi lại được dịp tưng bừng loạn nhịp. Nào nào, bình tĩnh đi nào, tôi ơi!

"Cũng muộn rồi, về nguy hiểm lắm. Tôi đưa em về nhé."

"À..."

"Hôm nay tôi đưa em ấy về nên không sao đâu." – tôi đang không biết phải đáp lại thầy Sanou như thế nào thì tiếng thầy Andou vọng lại từ phía sau. Thầy Andou chỉ nói thế rồi thẳng bước về phía trước, tôi vội cúi chào thầy Sanou rồi rảo bước chạy theo sau thầy Andou.

"A, thầy Sanou. Thầy chuẩn bị về ạ?" –giọng nói quen quen của một cô gái vang lên ngay khi tôi sắp đuổi kịp thầy Andou. Nhanh chóng tôi quay lại nhìn... quả nhiên.... Người vừa hỏi thầy Sanou chính là Hiwatari. Tim nhói đau! Hai người đó định về cùng nhau ư...

"Takamura?" – thầy Andou gọi

"Em xin lỗi, em đi ngay đây ạ." – tôi quay ngoắt lại rồi bước về phía trước

Tôi bước lên xe,...trường học xa dần trong tầm mắt.

"Sau khi cuộc thi Bách nhân nhất thủ kết thúc, tôi có chuyện muốn nói với em. Chúng ta gặp nhau lúc đó nhé."

"Chuyện gì ạ? Bây giờ luôn không được ạ?" – tôi ngước mặt nhìn về phía thầy Andou

"Ừ, thầy muốn mọi chuyện tách biệt rõ ràng nên giờ chưa nói được."

Tách biệt rõ ràng? Thì là chuyện gì?

Tôi vẫn chưa hiểu rõ ý thầy thì chiếc xe đã dừng lại ngay trước cổng nhà tôi.

"Sau cuộc thi Bách nhân nhất thủ, em hãy đến phòng tư liệu quốc ngữ nhé."

Tôi ngước nhìn thầy Andou và bị bất ngờ bởi ánh mắt vô cùng nghiêm túc của thầy lúc này. Lạy chúa, một đứa ngốc như tôi cũng hiểu thầy muốn nói chuyện gì rồi. Chính là lời tỏ tình dang dở hôm nọ. Lần đó, tôi đã bỏ chạy ngay lúc định từ chối. Dù thế tôi cũng sẽ phải từ chối một cách chính thức thôi.... Nhưng bây giờ? Tôi có thể phũ phàng buông ra những lời đó? Tôi chẳng đáp chẳng rằng, nhanh chóng xuống xe với vẻ hốt hoảng như đang trốn chạy.

Chương 14-3: Tình cảm của ai sâu sắc hơn!

Rồi cũng đến ngày diễn ra cuộc thi Bách nhân nhất đạo, tất cả sinh viên năm nhất chúng tôi đều tập trung tại nhà thể chất.

"Nào, các đội hãy xếp bài ra~" – tôi bỗng nhiên giật thót mình khi nghe thấy tiếng thầy Andou vang lên qua mic, thầy làm người dẫn chương trình cho cuộc thi mà. Có lẽ hôm nay tôi không thể tránh khỏi việc phải đối diện với thầy rồi. Càng nghĩ càng thấy căng thẳng đến mức tim đập thịch thình mãi không ngừng.

Không để ý đến một đứa đang ngơ ngớ như tôi, ủy viên trưởng và 3 bạn trai nữa trong nhóm đã ngồi xuống bắt đầu xếp sẵn bài ra. Tôi cũng phải thật tập trung vào cuộc thi mới được, có thế mới xua đi những suy nghĩ về thầy Andou ra khỏi tâm trí.

Trước khi bắt đầu cuộc thi tôi cũng đã được ủy viên trưởng căn dặn trước rồi, cách sắp xếp bài là tùy mỗi đội. Thế nhưng thay vào đó bên đối thủ cũng được phép tự ý xếp nửa số bài còn lại. Đội tôi được tự do xếp nửa số bài thế nên phải nhớ cho được vị trí và bắt được những quân bài mà đội mình được tự ý xếp. Mỗi trận đấu là 3 chọi 3. Không có đủ thời gian để đọc hết cả 100 bài thơ nên một lần thi chỉ có 30 bài thơ thôi. Mỗi đội có 6 người thế nên cứ đủ 15 bài thơ đầu thì 3 người còn lại trong đội thay phiên ra thi tiếp. Đội tôi thì 3 bạn nam thi trước sau đó đến 3 bạn nữ.

"Rồi, đã xếp xong. Mọi người phải nhớ cho kỹ đấy nhé." - ủy viên trưởng cất tiếng, mọi người âm thầm đưa mắt xuống nhớ vị trí những quân bài. Vòng đầu có vẻ chúng tôi sẽ đấu với đội lớp A7. Thật tập trung nào, tôi ơi! Phải tập trung thì mới quên đi được chuyện của thầy Andou chứ.... Hợ, mà nói như vậy nghĩa là cho đến thời điểm này tôi vẫn đang còn luẩn quẩn với ý nghĩ về thầy còn gì T_T. Cuối cùng khi mà những suy nghĩ về thầy Andou vẫn còn rải rác đâu đó 1 góc trong tâm trí tôi thì cuộc thi bắt đầu.

"Nè, Takamura, cậu nhớ chuyện cá cược của tụi mình chứ?" – trong lúc các bạn nam trong nhóm thi nửa trận đầu thì Hiwatari khẽ nói như vậy, tôi giật mình chợt nhớ ra. Trời ơi, sao tôi có thể quên béng đi mất cơ chứ. Đâu phải có mỗi chuyện của thầy Andou đâu. Còn cả vấn đề cá cược này nữa cơ mà.

"Chúng mình cá bằng số thẻ bài bắt được cuối cùng đúng không? Nếu như đội mình dừng chân ở trận này thì sẽ quyết bằng số thẻ bài trận này nhé. Nếu còn vào được các vòng trong nữa thì cũng không biết đâu là trận quyết định kết quả cá cược nhỉ, nói chung cả 2 ta cùng cố vậy, nhé?" – tôi gật đầu cái rụp với Hiwatari. Tôi sẽ cố chứ, sẽ cố chứ!

"Em!" – giọng Hiwatari lanh lảnh vang lên, một quân bài nhanh chóng nằm gọn trong tay bạn ấy. Cậu ấy lại bắt được quân bài. Đội tôi thắng rất mau lẹ, cuối cùng cũng vào đến trận chung kết. Những đội khác thi xong rồi liền quây lại quanh chúng tôi để dõi theo trận đấu cuối. Trận này sẽ đọc những 50 bài thơ để bắt và tổng số thẻ sẽ giảm 30 chiếc. Còn lại 20 chiếc thẻ thừa trong trận thôi. Đây cũng là trận quyết định thắng thua cá cược của tôi và Hiwatari, ấy thế mà tôi mãi chưa bắt được tấm thẻ nào.

"Trời nổi gió..." – giọng ngâm thơ của thầy Andou vang lên, nếu là bài thơ này thì nó ở ngay trước mắt tôi rồi. Thẻ thơ còn lại sẽ là "Bóng dáng thiếu nữ", bài này tôi đã học thuộc cùng với thầu Andou mà. Tấm thẻ cần bắt nằm ngay trước mắt, tôi với tay đến.... Nhưng....

"Em!" – không phải giọng tôi đâu mà là Hiwatari đấy, bạn ấy đã nhanh hơn 1 bước cướp mất tấm thẻ tôi định bắt. Tay trái tôi sau khi bắt hụt liền nắm lại và tôi thực sự nắm tay lại hết sức. Tôi tiếc! Chỉ cần nghĩ đến lúc Hiwatari thổ lộ với thầy rồi có khi thầy chấp nhận tình cảm đó... chỉ cần nghĩ thế thôi là ngực tôi như bị xé ra làm trăm mảnh. Tôi đã thích thầy đến mức đấy! Tôi sẽ cố cho bằng được để Hiwatari không thể thổ lộ với thầy. Rồi những trăn trở khi phải trả lời thầy Andou thế nào đã không còn làm phiền muộn đến tâm trí tôi theo một cách giản đơn đến lạ. Tôi thích thầy Sanou!

"Em!" – vì vậy tôi chỉ còn cách phải bắt thật nhiều quân bài

Tập trung cao độ, liên tục bắt thẻ bài, cuối cùng trận đấu cũng kết thúc.

"Nào, các em hãy tự đếm số thẻ của mình." – thầy Andou ra hiệu, mọi người đều chăm chú đếm số thẻ

"...4,5,6!" tôi bắt được 6 tấm thẻ. 6 người cùng bắt 25 thẻ, như vậy kể ra tôi cũng thuộc dạng đáng được khen vì một mình đã bắt được những 6 tấm. Tôi lướt nhìn sang phía Hiwatari, có vẻ bạn ấy cũng đã đếm xong. Bạn ấy đếm còn xong trước tôi và bây giờ đang ngồi đấy như vẻ chờ đợi gì. Tôi cố nén căng thẳng, quay sang phía bạn ấy và hỏi trước:

"Hiwatari, cậu thì sao....?"

Ngay lập trên khuôn mặt bạn ấy hiện lên môt nụ cười mãn nguyện, bạn ấy nói "Tiếc quá!". Tôi nhíu mày vì vẫn như chưa hiểu lắm câu nói và biểu hiện của Hiwatari.

"Mình được..." – tôi nuốt nước bọt, căng thẳng chờ đợi câu nói phía sau của Hiwatari. Cậu ấy được bao nhiêu thẻ? Chỉ có giây lát thôi mà sao tôi thấy nó lâu thế này. Rồi cậu ấy cũng nói hết cả câu...

"7 thẻ!"

"........!" – tôi ngỡ ngàng đến không thốt nổi nên lời. Chỉ 1 thẻ thôi. Chỉ một thẻ thôi nhưng tình cảm của tôi đã thua Hiwatari rồi....

Chương 14-4: Thầy Andou

"Takamura?" – có tiếng người gọi, tôi từ từ ngẩng mặt lên

"...Thầy Andou...?" – trước mắt tôi là thầy Andou đang khom lưng xuống để nhìn

"Mãi không thấy em nên tôi đến lớp xem thế nào. Có chuyện gì vậy? Giờ học nhóm đã xong từ lâu rồi mà."

Tôi đảo mắt nhìn quanh lớp, đúng là chẳng còn ai ả, ngoài trời thì đã tối sầm lại từ khi nào.

"Tôi nghe các em học sinh khác nói là có lễ tổng kết nên cứ nghĩ em đi dự lễ tổng kết rồi, thế nhưng mà có vẻ như không phải vậy."

"Lễ tổng kết?"

Tổng kết cái gì vậy? Vì tôi đã cố gắng công cốc trong cuộc thi bắt bài ư?

Nghe thấy tôi hỏi vậy, thầy Andou bỗng nhíu mày.

"...Em vẫn ổn chứ? Lễ tổng kết chúc mừng các em được cả giải đội và giải lớp, đúng không? Em mà còn không biết chuyện đó nữa thì đúng là kỳ lạ hơn mọi ngày rồi."

"Giải đội và giải lớp ạ?"

Nói như vậy thì kết quả thắng bại của cuộc thi như thế nào nhỉ? Trong đầu tôi không hề nghĩ đến chuyện ấy. Chiếm lĩnh hoàn toàn trong tâm trí tôi lúc này chỉ là sự thảm hại khi thua Hiwatari mà thôi.

Nhìn thấy tôi cứ mải nghĩ miên man, thầy Andou thở dài rồi thay đổi sắc mặt. Tôi bị bất ngờ và thót tim trước ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc của thầy. Có lẽ thầy tiếp tục chuyện hôm nọ chăng?

"Ừ, thôi được rồi. Giờ đến chuyện chính." – thầy nói rồi lấy một thứ gì đó ra khỏi túi quần. Đó là một chiếc hộp xinh xắn màu xanh dương. Thầy mở nắp hộp ra để lộ một chiếc nhẫn vàng lấp lánh. Ngay chính giữa có gắn một viên đá cũng tỏa sáng rực rỡ. Bản năng tôi mách bảo rằng cái viên đá như trong suốt đó chắc chắn không phải thủy tinh thông thường. Thầy nhẹ nhàng định lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của tôi...

"Hãy hẹn hò với tôi trước khi chúng ta kết hôn em nhé. Vật này là để đính ước,là để phân biệt rõ ràng giữa cái tôi yêu em và cái tôi là giáo viên."

"Kết... hôn...?" – Thầy vừa nói gì vậy? sao tôi không thể thông suốt nghĩ gì được thế này. Nhưng cứ để nguyên thế này thì không được, nghĩ rồi tôi nhanh chóng rút tay về phía sau. Tôi cố tình trốn tránh chiếc nhẫn đang tiến sát lại gần như thúc giục.

Kết hôn ư?

Gì thế này?

Rõ ràng là không thể được! Tôi mới 15 tuổi. Tôi vẫn còn là trẻ con!... Thế nhưng thực chất tôi biết rõ rằng đến sinh nhật tháng 3 sắp tới tôi sẽ đủ tuổi để kết hôn (*Ở Nhật, con gái 16 tuổi được phép kết hôn theo quy định của Pháp Luật). Và tôi cũng hiểu rõ bây giờ chưa thể lấy ngay được nhưng sao hai từ kết hôn làm cho tôi bấn loạn quá chừng. Giờ đây tôi chỉ biết một điều duy nhất, đấy là "tôi yêu thầy Sanou".

"Em... em.. không thích ...thầy..." – tôi cố gằn ra những lời như vậy với thầy Andou rồi chạy bay ra khỏi phòng.

Tôi chạy không biết trời đất gì mặc cho tầm nhìn trước mắt mờ nhạt như bị sương bao phủ. Và rồi...

"Á..." – tôi đâm vào ai đó

"Takamura?" – cả thân người tôi như bất động vì giọng nói vừa vang lên

Không thể nhầm lẫn vào đâu được. Là giọng nói thân thương rất đỗi đó. Tôi vẫn cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói lời xin lỗi rồi chạy tiếp.

Tôi muốn dựa vào thầy Sanou lắm chứ! Nhưng tôi lại càng không muốn để thầy nhìn thấy bộ dạng thất thểu khóc lóc vì thầy Andou như thế này.

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.